Chương 93: Lao yến (8)

Trời xanh tắt nắng, hoàng hôn lười biếng bò lên tường viện.

Lý Diệp nheo đôi mắt nhìn ra ngoài cửa, trong sân không có một bóng người, nhưng eo nàng thì hơi đau rồi.

Nàng nói câu mất não kia xong, sau đó lập tức hối hận, nào có nữ tử nhà ai lại vội vội vàng vàng cho người ta ôm ấp, đúng là không đứng đắn.

Nghĩa huynh cũng hình như bị câu nói của nàng làm cho đứng hình, nhưng hắn chỉ ngây ngốc trong chớp mắt thôi, tiếp đó thuận lý thành chương kéo nàng vào trong lòng, ôn nhu ôm nàng giống như lúc trước.

Cho nên tư thế hiện tại của hai người chính là nàng đứng, thân mình hơi khom, mà Thượng Thần ngồi, hai tay vòng qua ôm eo nàng.

Hai người vẫn coi như đoan chính, bảo trì khoảng cách ở giữa ước chừng nửa cánh tay, nghĩa huynh có thoải mái hay không thì nàng không biết chứ eo nàng thì mỏi như sắp đứt tới nơi rồi.

"Nghĩa huynh?" Nàng đỏ mặt, hai bàn tay nhỏ xinh như có như không đặt lên vai Thượng Thần, lặng lẽ giãn thân thể đang cứng đờ ra: "Còn tức giận không?"

"Ta chưa bao giờ tức giận với Diệp Nhi."

"Vậy sao mấy hôm trước huynh không chịu gặp muội?"

Lý Diệp chớp chớp mắt, đột nhiên nhanh trí nói: "Huynh không trách muội nhưng lại không chịu gặp muội, chẳng lẽ là vì huynh xấu hổ sao?"

"Không có gì phải xấu hổ cả." Thấy nghĩa huynh không nói lời nào, nàng càng khẳng định suy đoán trong lòng, hiểu ý nói: "Tuy rằng ngày đó nghĩa huynh ướt sũng giống con gà ngã vào nồi canh, nhưng vẫn rất đẹp."

Thượng Thiếu Khanh vẫn trầm mặc, chỉ là ôm chặt nàng thêm một chút giống như đang cảnh cáo, tiểu cô nương thật đúng là giỏi nói chuyện, đến lúc này rồi còn suy đoán lung tung.

Lý Diệp không phòng bị, bị hắn ôm về phía trước làm cho lảo đảo, nàng hoảng hốt giãy giụa, nhưng có lẽ là vì giữ một tư thế quá lâu nên lúc này eo đau, chân tê không nghe lời chịu cử động một chút nào, ngược lại khiến cho cả người nàng ngã ghé vào trên người hắn.

"Nghĩa huynh, muội không cử động được." Nàng sốt ruột, thanh âm cũng nhiễm thêm tiếng nức nở: "Chân tê rồi."

Thượng Thần cạn lời, đỡ nàng ngồi trên ghế, sau đó hắn khuỵu một gối, nửa ngồi xổm trước mặt nàng, cúi đầu xem xét: "Chân trái hay là đùi phải? Thử cử động một chút xem nào."

"Vừa rồi đứng lâu quá nên hơi tê, muội ngồi một lát là hết." Nàng nhìn nam tử đang lo lắng ngồi xổm trước mặt mình, đôi tay che kín mặt: "Muội sợ nghĩa huynh tức giận không chịu để ý tới muội nên mới nói ôm một cái, không phải, không phải nam tử nào muội cũng đều như thế, chỉ có nghĩa huynh mới được như vậy thôi!"

"Ta biết." Thượng Thần gỡ đôi tay nàng đang che mặt ra, hắn nắm lấy tay nàng, ngẩng mặt lên nhìn nàng: "Từ nhỏ Diệp Nhi đã đối xử với ta khác với những người khác."

"Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là vào đầu thu, không phải mùa đông như Diệp Nhi nói, ngày đó muội mặc váy áo màu trắng, trên váy dính rất nhiều thuốc màu, còn dính cả bùn đất, không chào hỏi gì đã chạy vọt vào thư phòng ca ca muội, kêu gào quả hải đường chín rồi, muốn hái xuống ăn."

Hắn từ từ kể không ngừng, dường như đang chìm vào hồi ức đẹp đẽ nhất: "Chiêu Duyên huynh không có ở đó, muội liền lôi kéo ta đi hái quả, tay nhỏ dính bẩn vừa kéo là cho ra một vệt đen xì, ta khó chịu nói là ta tới đọc sách chứ không phải tới chơi cùng muội, còn chưa kịp nói xong muội đã òa khóc."

"Có, có sao?" Nàng ngượng ngùng: "Muội không nhớ."

"Muội khóc rất lớn tiếng, ta sợ muội khóc đến ngất xỉu liền đi cùng muội, chúng ta hái được rất nhiều quả hải đường, quả nào quả nấy vừa đỏ vừa ngọt, ta còn giúp muội rửa tay, lau mặt mũi sạch sẽ, Sau đó hai chúng ta mở tiệc thưởng thức và đánh giá quả hải đường ngay dưới tàng cây hải đường."

Sau khi bữa tiệc thưởng thức quả hải đường kết thúc, tiểu cô nương lúc ấy vẫn còn là một đứa nhỏ ôm chân hắn, cố gắng vươn ngón út mập mạp ra đòi ngoéo tay hắn, nói tiểu ca ca vừa đẹp vừa dịu dàng có thể làm phu quân của nàng được không.

Hắn đồng ý, cũng luân hãm từ đấy.

"Muội lúc nhỏ đúng là rất nghịch ngợm, còn thích khóc, nhưng huynh lúc nào cũng chơi với muội, có đôi khi ca ca không chơi với muội nhưng huynh vẫn ở cùng muội." Lý Diệp nhớ tới rất nhiều chuyện cũ của hai người, mỉm cười ngọt ngào: "Cho nên bề ngoài nghĩa huynh chỉ hơi hung dữ thôi nhưng bên trong là người rất dịu dàng."

"Không đâu, từ nhỏ tới giờ, ta chỉ chơi với mỗi Diệp Nhi thôi, mùa thu hái quả, mùa xuân hái hoa, mùa đông đưa muội đi đắp người tuyết, mùa hè dẫn muội đi bắt cá, ở cạnh muội tới tận lúc trưởng thành." Hắn ngước mắt, bình tĩnh nhìn tiểu cô nương cũng đã trưởng thành, giọng nói mát lạnh như gió xuân lúc đầu đã chan chứa nhu tình ấm áp vô tận.

"Ta vẫn luôn muốn nói cho muội nghe tâm tư của ta, nhưng lại do dự, bởi vì ta lớn hơn muội tận bảy tuổi, cách nhau bảy năm nói dài cũng không dài, nhưng cũng đủ để một người lớn lên, thành thục hơn, biến ta thành một nam tử trưởng thành không thú vị."

"Ta chưa từng nghĩ dùng chênh lệch tuổi tác này để áp chế muội, lợi dụng sự ngây thơ không rành thế sự của muội để bắt muội lựa chọn, cho nên cứ lẳng lặng chờ đợi, chờ đến khi muội cũng trưởng thành, chờ đến khi muội có thể hiểu rõ bản thân muốn gì, thì sẽ tới hỏi muội, cầu xin muội cho ta một đáp án rõ ràng."

"Là ta quá tự phụ, tự cho rằng bản thân có thể khống chế mọi thứ, suýt chút nữa đã bỏ lỡ muội cả đời." Hắn nhớ tới chuyện lúc trước vẫn lo lắng như cũ, nhịn không được nắm chặt tay nàng: "Vẫn là ta may mắn được trời cao ưu ái cho thêm một cơ hội, để cho ta lúc còn sống có thể giãi bày tâm tư của mình với muội."

Lý Diệp cúi đầu nhìn hắn, cũng nhìn thấy rõ ràng hình ảnh nho nhỏ của nàng trong đôi mắt hắn, nàng đột ngột quay đầu sang hướng khác, hầm hừ: "Bảy tuổi, cách nhau bảy tuổi cũng không lớn lắm."

Thượng Thần nháy mắt không kịp phản ứng, đến tận lúc nhìn thấy khóe miệng cố nhịn cười của tiểu cô nương, mới hiểu rằng nàng đang trả lời mình, hắn thản nhiên cười nói: "Đúng, là ta tự cho mình là đúng."

"Vậy tâm tư của huynh là gì?" Tuy nàng đã mơ hồ đoán được từ lâu, nhưng khi giờ khắc này đang thật sự diễn ra, nàng vẫn không biết phải làm sao, chỉ ngốc nghếch hất cằm lên, bày ra bộ dạng ngạo kiều: "Nói đi, bổn nương tử sẽ chăm chú lắng nghe."

Thiếu Khanh đại nhân nhẹ nhàng thở ra, dường như bởi vì khẩn trương, lại giống như vì biểu cảm ngốc nghếch của nàng làm cho bất đắc dĩ: "Từ lần gặp mặt đầu tiên vào năm ta mười ba tuổi đến nay đã hơn mười hai năm, cho dù là bảy năm sớm chiều gặp nhau hay là năm năm ta nhậm chức ở Tô Châu đi nữa, dù là xuân hạ thu đông, từ sáng sớm đến hoàng hôn, người mà trong lòng ta nhớ nhung, ái mộ từ đầu đến cuối đều là nàng."

"Diệp Nhi, ta thích nàng, nhưng không biết người nàng thích liệu có phải là ta không?"

Vào những buổi tối không ngủ được, Lý Diệp luôn trốn trong chăn trộm tự biên tự diễn ra mấy kịch bản nhỏ, trong đó, kịch bản diễn nhiều nhất chính là nếu nghĩa huynh thổ lộ thì mình nên đáp lại như thế nào?

Nàng nên ngượng ngùng cúi đầu không nói gì, hay là trực tiếp ôm lấy hắn, không lẽ nên dùng loại kịch bản kém cỏi nhất là ngây ngốc cười gật đầu, nhưng khi chuyện này thật sự diễn ra trước mắt, nàng lại nhíu nhẹ lông mày, nũng nịu không biết làm sao: "Nếu muội không từ hôn, thì nghĩa huynh sẽ làm thế nào?"

"Ta sẽ không thổ lộ lòng mình, sẽ chỉ từ xa bảo hộ Diệp Nhi cả đời."

Hoàng hôn buông xuống, trong viện nổi lên ngọn gió nhẹ hòa tan một lớp tuyết mỏng trên nóc nhà.

Lý Diệp ngẩn ngơ ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Kiếp trước có bao nhiêu câu hỏi không có lời giải, đến hôm nay cuối cùng nàng đã có đáp án.

Nghĩa huynh lạnh lùng ít nói vẫn chưa từng cưới ai, không phải là không có người hắn thích, mà là người hắn thích đã gả cho người khác.

Hắn cố chấp bảo hộ nàng, không phải bởi vì bạn thân gửi gắm, mà là vì tiếc nuối đã bỏ lỡ.

Bỏ lỡ người mình yêu nhưng không muốn rời xa, chỉ đành chôn giấu toàn bộ nỗi nhớ nhung cùng tình yêu cả đời để có thể duy trì khoảng cách lễ phép nhất thăm hỏi nàng.

Nàng trách hắn, cũng tự trách mình, trách hắn vì sao không nói, tự trách mình vì sao chưa bao giờ phát hiện, nàng ch.ết rồi trọng sinh, bỏ lại hắn ở lại đời trước khổ sở biết bao nhiêu?

"Ai cần huynh bảo hộ cả đời." Trong lòng nàng chua xót, cúi đầu rơi lệ.

"Diệp Nhi khóc?" Thượng Thần hoảng sợ: "Là ta nói sai cái gì sao?"

Tiểu cô nương dùng sức lắc đầu, nắm chặt vạt áo của khóc đến rối tinh rối mù, ánh nắng bên ngoài dần dần xuống núi, thư phòng sáng sủa cũng dần chìm vào trong bóng tối, hắn muốn đi đốt đèn, nhưng nàng vẫn luôn khóc lóc không ngừng, hắn dứt khoát ở trong bóng tối cúi người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng dỗ dành: "Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc."

"Nghĩa huynh là tên ngu ngốc!" Nàng vừa đau lòng, vừa nghĩ mà sợ, đau lòng Đại Lý Tự Khanh đời trước cô đơn lẻ loi cả đời, nghĩ mà sợ suýt chút nữa nàng lại một đời nữa bỏ lỡ hắn, nàng khóc đến thở gấp, nước mắt tuôn ra không ngừng.

"Nếu muội gả cho người ta, huynh phải quên muội đi, tìm một người khác thương huynh hơn, sinh con dạy cái, con đàn cháu đống, trải qua một đời thật hạnh phúc."

"Chỉ cần nhìn thấy Diệp Nhi là ta đã hạnh phúc lắm rồi."

"Ngu ngốc!"

"Ta không cảm thấy mình ngu ngốc."

"Huynh ngốc lắm!"

"Được, Diệp Nhi nói ta ngốc thì ta ngốc." Hắn sờ soạng lau nước mắt cho tiểu cô nương: "Cho nên đáp án là gì? Trong lòng Diệp Nhi có chứa tên ngu ngốc này không?"

"Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!" Ở trong căn phòng tối om này, nàng vừa khóc vừa cười, liên tục mắng hắn, cuối cùng nhào vào cái ôm ấm áp thơm mát kia.

"Nghĩa huynh không phải ngu ngốc, huynh là lang quân tốt nhất thế gian này, trong lòng muội vẫn luôn có huynh, tất cả đều là huynh."

.

.

.

Lúc về nhà, Lý Diệp cưỡi trên lưng Tiểu Hắc, khoác áo choàng của Thượng Thần, nàng hơi cúi người xuống nghịch ngợm chọc phát quan của hắn, phát quan được làm bằng thanh ngọc ôn nhuận trong suốt, vừa nhìn là biết chất ngọc rất tốt, nàng đã muốn sờ thử từ lâu.

Thượng Thần bị nàng chọc mười mấy lần, bất đắc dĩ quay đầu lại, thấy tiểu cô nương đang cười ngốc nghếch nhìn hắn, hắn cũng bất giác cười rộ lên: "Ngồi yên."

"Nhưng mà nghĩa huynh chẳng phải đã đồng ý với ca ca là sẽ không nói tới chuyện tình cảm nữa sao? Sao hôm nay lại nói ra?" Nàng vừa tò mò hỏi, vừa cảm thấy dường như mình đã tóm được nhược điểm của hắn, vô cùng đắc ý: "Hừ, mấy ngày trước còn nói cái gì mà quân tử phải giữ lời."

"Ừm, sự tình có chút thay đổi, mẫu thân của ta tới đây, nói là muốn gặp muội." Hắn cầm dây cương dắt Tiểu Hắc chậm rãi đi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Lần cầu thân trước, ta mới chỉ thông báo đơn giản cho mọi người trong nhà một tiếng, bây giờ mẫu thân đã tới đây kiên quyết bắt ta phải trả lời rõ ràng, ta không chống đỡ nổi nên nói hết rồi."

"Huynh nói gì?"

"Ta nói ta yêu muội, muốn cưới muội."

"Hả." Lý Diệp bị câu nói của hắn làm cho ngượng ngùng, nàng kéo áo choàng lên che mặt, ồm ồm nói: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó mẫu thân hỏi ta là suy nghĩ của muội như thế nào, ta không biết nên mới không nhịn được muốn đến hỏi muội cho ra nhẽ." Ngọn đèn dầu bên đường chiếu vào sườn mặt mặt đẹp đẽ của hắn, hiện ra một nụ cười sáng ngời: "Thật tốt, Diệp Nhi có cùng suy nghĩ với ta."

"Đợi kỳ hạn ca ca muội nói vừa hết, ta sẽ lập tức tới nhà cầu hôn, Diệp Nhi không nên sốt ruột, kiên nhẫn chờ đợi."

"Ai, ai sốt ruột chứ?" Nàng tức giận chọc phát quan của hắn: "Muội mới không vội!"

"Được, Diệp Nhi không vội, là ta vội."

Hai người đi xuyên qua phố xá náo nhiệt, những cái giá trúc ban ngày đã làm xong, phía trước treo không ít đèn màu, dân chúng đã gấp không chờ nổi, người nào người nấy vội vội vàng vàng ra đường cảm thụ không khí nào nhiệt của ngày hội đèn l*иg Thượng Nguyên.

Phố xá sầm uất, lang quân tuấn tiếu dắt một con ngựa đen, khóe miệng ngậm cười từ từ đi qua đám người, tiểu nương tử xinh đẹp cười rộ lên hiện ra hai má lúm đồng tiền ngồi trên lưng ngựa, nàng còn đẹp hơn cả hoa đăng hai bên đường.

"Nghĩa huynh nói xem hiện tại hai chúng ta có quan hệ gì?"

"Tất nhiên là quan hệ tâm ý tương thông."

"Không phải, muội cảm thấy vẫn là quan hệ nghĩa huynh - muội."

"Vì sao?"

"Bởi vì huynh phải giữ phẩm, hạnh, quân, tử ấy!"

~~~

Editor có điều muốn nói: “Đoạn Thượng Thần thổ lộ mình sẽ để “nàng” cho tình cảm và phù hợp với ngữ cảnh nhé! Còn sau khi thổ lộ xong sẽ quay về xưng hô “huynh - muội” như thường lệ. Đến khi hai người lấy nhau thì sẽ đổi xưng hô sau nha! Thân ái cả nhà!!!”