Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Ta HE Cùng Nghĩa Huynh

Chương 87: Lao yến (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày đầu năm mới ngoại trừ ăn nhậu chơi bời, thì chính là người người chúc Tết không ngừng. Mùng Một, Lý Chi tiến cung triều bái, Thánh Thượng tự tay đeo thẻ bạc cho hắn, càng chứng thực lời đồn hắn sẽ là Hàn Lâm chưởng viện đời kế tiếp, quan viên các cấp lũ lượt tới nhà chúc Tết, không thân muốn làm thân, đã thân càng muốn thân hơn, hơn nữa Lý Chi còn giảng bài ở mấy thư viện, số học sinh ít nhất cũng có mấy trăm người, tất cả đều muốn tới chúc Tết, nói mấy câu cát tường. Trong lúc nhất thời trước cửa Lý phủ, ngựa xe như nước nối liền không dứt, trong nhà ngoài nhà vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay đã là ngày mùng Sáu, khách tới chúc Tết vẫn nối liền không dứt, cứ cái đà này thì chỉ sợ tới tận tết Thượng Nguyên khách khứa vẫn nối đuôi nhau tới, Lý Diệp trốn trong Thiển Vân Trúc mãi cũng chán, cuối cùng quyết định chạy tới Thính Trúc Trà Lâu uống trà.

Dùng muỗng bạc nhỏ múc một thìa nhỏ mứt đào đông lạnh vào trong một ấm sứ trắng, rót trà xanh ngon nhất vào ấm, nước trà nhàn nhạt đậm dần, mứt đào hồng hồng nhanh chóng hòa tan trong nước trà nóng hổi, nước trà xanh nhạt dần chuyển thành màu hồng nhạt, làn khói mỏng manh tỏa ra hương trà thanh mát hòa quyện cùng hương đào ngọt ngào.

Đây là Dao Trì Tửu, món mới của Thính Trúc Trà Lâu, trà xanh hòa cùng mứt đào, trong đắng có ngọt, hương đào thơm ngát, tuy không phải rượu nhưng càng say hơn rượu, uống một ngụm là gương mặt như đang say, cả người sảng khoái.

Tất nhiên giá cả cũng rất cao.

"Gần đây ta thắng được không ít tiền, mời ngươi uống trà." Vị trí sát cửa sổ trên lầu hai Thính Trúc Trà Lâu, Lý Diệp rót một ly trà đưa cho Kim Ngọc Diệp đang ngồi đối diện: "Đừng khách khí."

Từ mùng Một tới tận hôm nay, Kim Ngọc Diệp đã gửi không biết bao nhiêu tấm thiệp mời, nói là muốn gặp mặt nàng ôn lại chuyện cũ nhưng sự thật là muốn thân cận với ca ca và Lý phủ mới đúng. Tuy là ở đời trước hai người không còn chơi thân nữa, nhưng lúc ấy Lý gia đã sụp đổ, chúng bạn xa lánh cũng trong dự kiến, Lý Diệp đã sớm nghĩ thông suốt, cho nên dù là bằng hữu của ca ca hay là bằng hữu của nàng, nàng chưa bao giờ trách cứ bất kỳ ai cả.

Cho nên hôm nay, lúc Kim Ngọc Diệp lại đưa thiệp mời tới, Lý Diệp lập tức thoải mái gọi nàng cùng đi uống trà.

Kim Ngọc Diệp đứng lên dùng cả hai tay nhận lấy ly trà, liên tục nói lời cảm ơn, biểu tình vui vẻ bộc lộ hết ra ngoài: "Ta gửi thiệp mời lâu như vậy mà Tiểu Diệp cũng không thèm để ý, mãi tới hôm nay Lý nương tử mới chịu gặp ta."

Lý Diệp rót một ly cho mình, lại bỏ thêm một viên đường phèn vào, nàng dùng muỗng nhỏ chậm rãi khuấy đều, cười nói: "Ta chỉ là không thích ra cửa thôi, không phải không để ý tới ngươi."

"Cũng phải, các nương tử nhà khác tụ hội mấy lần trước cũng không thấy ngươi đâu." Kim Ngọc Diệp thấy Lý nương tử không hứng thú với chuyện này lắm, không khỏi ngượng ngùng: "Hôm qua trong phủ Thẩm lão tướng quân có thi đấu ném thẻ vào bình rượu vô cùng náo nhiệt, phần thưởng cũng nhiều, đáng tiếc ngươi không đến đó."

Nói đến cuộc thi đấu ném thẻ vào bình rượu ở Thẩm phủ hôm qua, Lý Diệp không nhịn được muốn bật cười. Tháng Giêng là tháng các nữ quyến nhà quan viên sẽ tổ chức rất nhiều buổi tụ hội nho nhỏ trong hoa viên nhà mình, những người tham gia sẽ bày ra mấy cuộc thi đấu như đấu trà, ném thẻ vào bình rượu hoặc đá cầu, ai tham gia cũng đều nhận được phần thưởng phong phú, Tết đến vừa được ăn ngon vừa kiếm được nhiều tiền.

Người được mời tới tất nhiên đều là nữ quyến nhà quan, ngoài sáng là bồi đắp tình cảm, thật ra là tích góp nhân mạch để ngày sau bắc cầu lót đường thăng chức giúp phu quân mình.

Nàng đã nhận được thiệp mời của phu nhân Thẩm lão tướng quân từ rất sớm, hôm qua nàng đã định đi rồi, nhưng nghĩa huynh cố tình chạy tới nhà nàng từ sáng sớm, đã thế còn đúng lúc phát sinh một đống bệnh không rõ lý do, nào là đau đầu, đau dạ dày, tức ngực, còn nói chỗ eo bị đau lần trước lại tái phát, làm nàng gấp đến độ quay quanh hắn, hoàn toàn quên mất buổi tụ hội này.

Đến tận lúc lỡ mất canh giờ ra cửa, nàng đành sai Tiểu Vũ đến Thẩm phủ nói một tiếng xin lỗi, mấy cái đau ốm trên người nghĩa huynh đại nhân cũng đột nhiên khỏe hẳn, eo không đau, chân không mỏi, bữa trưa còn ăn được hai bát sủi cảo lớn, lúc này nàng mới bắt đầu hoài nghi, khả năng là người này giả bệnh lừa nàng.

Kết quả cuối cùng chính là Thẩm đại ca tới tận cửa nhà nàng tìm nghĩa huynh cãi nhau một trận, ca ca thật sự nhìn không được nữa, trực tiếp gọi Cửu Quan lấy chổi tới đuổi cả hai người ra ngoài mới coi như xong chuyện. Lý Diệp nhớ tới cảnh tượng gà bay chó sủa ngày hôm qua vẫn không nhịn được bật cười: "Ta có nghe nói, nhưng mà ta có việc trì hoãn nên không đi được, ta chỉ đến tiệc trà nhà Tô tỷ tỷ đấu trà hôm mùng Ba thôi."

"Vậy ngày mùng Mười tháng Giêng này, Vân Hương Quận Chúa mở tiệc ngắm mẫu đơn, ngươi có đi không?."

"Đi chứ, đi chứ, nghe nói hoa mẫu đơn trong phủ quận chúa đều nở rộ." Lý Diệp gật đầu liên tục: "Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy hoa mẫu đơn nở vào tháng Giêng đâu."

"Thật tốt quá!" Kim Ngọc Diệp vỗ tay, thử hỏi: "Ngô nương tử hay đi với ngươi có đi cùng ngươi không?"

"Ngươi nói Tư Du hả, mấy ngày gần đây nàng ấy bận lắm, chắc là không đi đâu." Mấy ngày nay Ngô đại nương tử cứ thần thần bí bí, không biết đang mân mê thứ gì, chỉ mới gặp mặt vào đúng mùng Một chúc Tết, sau đó thì nhốt mình trong nhà không chịu ra ngoài, còn nói là có chuyện vô cùng quan trọng phải hoàn thành.

"Không biết phụ thân ta từ đâu có một tấm thiệp mời nói là muốn để ta đi đến đó dự tiệc, làm ta thấp thỏm suốt mấy ngày nay. Thân phận quận chúa cao quý, người được mời đều là người có thân phận cao, ta chỉ là nữ nhi của một Điển tịch nho nhỏ, cho dù có đến đó cũng không có ai thèm để ý tới ta."

Kim Ngọc Diệp ngượng ngùng nói hết, đứng lên rót thêm trà cho Lý Diệp: "Tiểu Diệp thì khác, hôm mùng Một, Lý học sĩ đại điện triều bái, Thánh Thượng tự tay đeo thẻ bạc, hiện giờ nổi bật vô cùng, ngươi là muội muội của Lý học sĩ, đến nơi nào cũng là khách quý trong khách quý, nếu Ngô nương tử không đi,ngươi có thể mang ta đi cùng được không?”

"Ca ca được Thánh Thượng yêu mến tất nhiên là phải cần cù, khiêm tốn gấp bội, lời nói nổi bật vô cùng này về sau đừng nhắc lại nữa." Lý Diệp ngước mắt nhìn qua, biểu tình có chút không vui.

"Đúng đúng đúng, là ta nói sai rồi, không nói nữa, không nói nữa." Kim Ngọc Diệp hoảng sợ, xin lỗi: "Ta, ta sai rồi."

Lý Diệp vốn không tức giận đến thế, thấy nàng ta nhận sai, liền cúi đầu uống trà không nói chuyện, bình tĩnh lại mới nhàn nhạt nói: "Ngày mùng Mười này, ta đi cùng ca ca, chắc là phải đến sớm hơn một chút, kính tiếp quận chúa dùng trà ở phòng khách, nếu ngươi đến đó không thấy ta ở hậu viện thì nhờ người đến phòng khách gọi ta."

"Được! Ta nhớ rồi!" Kim Ngọc Diệp nhẹ nhàng thở ra, gấp gáp đồng ý, không biết có phải ảo giác của nàng ta hay không, mà nàng ta luôn cảm thấy Lý Diệp hiện tại không giống lúc trước, Lý Diệp không còn ỷ lại, thuận theo người khác nữa, mà nàng trở nên mạnh mẽ, bình tĩnh, khí thế vừa rồi thật đáng sợ, làm nàng ta không tự giác phải thần phục.

Trên đường chợt nổi lên một khúc nhạc cổ, hai người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một hàng xe hoa từ xa đi tới gần.

"Nhiều xe hoa đẹp quá, là Vũ Nhạc Phường du hành mừng lễ sao?" Lý Diệp ghé vào trước cửa sổ, tò mò nhìn xung quanh.

"Đây là xe hoa của Ngưng Hương Các." Kim Ngọc Diệp giải thích: "Trên xe hoa là mười hai hoa tiên."

"Mười hai hoa tiên?"

"Chính là mười hai đầu bảng do Ngưng Hương Các chọn ra đại diện cho mỗi tháng, được xưng là mười hai hoa tiên."

Lý Diệp gật đầu, hào hừng nhìn ngó, đội ngũ chậm rãi đi qua dưới lầu, trên mỗi một chiếc xe hoa đều có một vị nữ tử có dáng người yểu điệu, trên mặt đeo một tấm lụa mỏng nửa che nửa lộ, hoặc múa, hoặc đàn hát, dẫn tới người qua đường sôi nổi vây xem.

Nhìn một lúc, nàng mới phát hiện một vấn đề: "Chỉ có mười hai hoa tiên, vì sao lại có mười ba chiếc xe hoa?"

"Khách nhân có điều không biết, đại diện cho tháng này Ngưng Hương Các có tận hai hoa thần." Người hầu trà tiến vào thêm nước nghe vậy, nhịn không được khoe khoang mấy câu mà hắn nghe được: "Nghe nói tháng Chạp này vốn đã chọn ra Mai Hoa tiên tử rồi, ai ngờ một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đột nhiên xuất hiện, đừng nói là Mai Hoa tiên tử, ngay cả mười một hoa tiên còn lại đều không thể so với nàng ấy, hơn nữa đại mỹ nhân này rất giỏi ca múa, người thì đẹp, giọng nói thì ngọt ngào. Người mới tới Ngưng Hương Các có ba ngày, tiền kiếm được bằng người khác kiếm một tháng, tú bà thấy thế cũng không thèm để nàng ấy tranh cái danh Mai Hoa tiên tử nữa mà dứt khoát cho thêm một cái danh Bách Hoa tiên tử luôn!"

"Bách Hoa tiên tử?"

"Đúng vậy, Bách Hoa tiên tử Tuyết Nhi, chính là người trên chiếc xe ngựa ở chính giữa kia."

"Thì ra là thế." Lòng hiếu kỳ của Lý Diệp bị gợi lên, hai mắt mở to dùng sức nhìn chằm chằm xe hoa ở giữa, nàng muốn nhìn một chút xem đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mà người hầu trà nói rốt cuộc đẹp đến mức nào.

Gió tháng Giêng đã không còn lạnh thấu xương nữa, mà mang theo từng đợt gió xuân nhè nhẹ thổi qua đội ngũ, nhấc lớp lụa mỏng lên lại nhanh chóng hạ xuống, chỉ trong nháy mắt đó cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của người trong xe hoa, tuy chỉ vội vàng nhìn thoáng qua nhưng đã đủ làm cho người nhìn thấy khó quên.

Mi như tô vẽ, môi như điểm chu sa, đôi mắt long lanh như nước, da trắng hơn tuyết, đúng là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.

"Đây." Lý Diệp nhăn mi lại, dường như không thể tin được: "Đây không phải là thê tử của Khâu Thành Tế, Huệ Hoa nương tử sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »