Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Ta HE Cùng Nghĩa Huynh

Chương 85: Tàng kiều ( kết thúc )

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dương lão thượng thư đại nghĩa diệt thân, chủ động yêu cầu xử tử Dương Nguyên Khôi làm gương, đương kim Thánh Thượng ở trên triều cảm động khen ông ta chính trực liêm khiết, chỉ trong nháy mắt hướng gió trong triều đã thay đổi hoàn toàn, Dương gia suy bại một lần nữa tái khởi, xe ngựa đến đến đi đi không ngớt.

"Phải công nhận Dương lão thượng thư đúng là một người tàn nhẫn, mắt thấy tôn tử phạm tội tày trời không thể thoát được, ông ta liền lập tức chặt đi cánh tay này để tìm đường sống. Dù sao thì tôn tử của ông ta cũng không chỉ có một người, bỏ Dương Nguyên Khôi nhưng lại kiếm cho cả nhà một thanh danh tốt, nhìn mà xem, hiện giờ lại được ca tụng nguyên lão ba triều nữa đó!"

Kim Lan Cư, Nhậm Hải Dao bất chấp trời đông giá lạnh vẫn cố phe phẩy quạt xếp trên tay, rung đùi đắc ý phân tích hoạt động tâm lý của đương triều Lại Bộ thượng thư: "Tiểu Diệp nói xem, có phải thế không?"

"Ta không nói đâu, nói không hay để truyền tới tai ca ca, ta lại bị ca ca dạy dỗ." Lý Diệp bưng món ăn cuối cùng lên: "Canh đầu cá đậu hũ xong rồi đây. Thẩm đại ca chuyển lò than nhỏ đằng kia tới đây giúp ta, canh này phải uống lúc đang hâm nóng mới ngon!"

Thẩm Vũ theo lời nàng chuyển lò than đến, tiện tay bẻ một miếng bánh đút cho con chó săn thỏ đang ngồi xổm bên cạnh: "Cát Tường, đi tìm Như Ý chơi đi."

Cuối cùng Cát Tường đã được gặp mặt Như Ý, con vẹt lắm mồm chờ mãi mới được nàng dẫn ra cửa, thấy nhiều người như vậy, nó phấn khích bay lượn quanh phòng: "Diệp Nhi là đồ ngốc, Diệp Nhi là đồ ngốc!"

Lý Diệp: "Cát Tường, thấy con chim ngu ngốc đang bay loạn trong phòng kia không? Đó là bữa trưa hôm nay của ngươi."

Ngô Tư Du cười đến ngã trái ngã phải, dựa vào vai bạn tốt kiến nghị: "Tiểu Diệp, lúc ngươi xuất giá nhất định phải đem nó đi cùng đấy! Không thì nó lại nói xấu ngươi với người khác thì làm sao bây giờ?"

"Tất nhiên rồi, cho dù có đến chân trời góc biển ta cũng phải vác nó theo." Lý Diệp vừa nói vừa ném một hạt đậu phộng vào con vẹt nhưng lại bị Đường Quân Mạc dùng đũa kẹp được ném vào trong miệng hắn.

Dựa theo quy định, ngày hai mươi tháng chạp mỗi năm, các cấp công sở phải tiến hành nghi thức niêm phong, quan tướng đến từng nơi dán giấy niêm phong, đến ngày hai mươi tháng giêng mới khai ấn đi làm trở lại, sáu bộ năm tự trong kinh thành đều là như thế, Đại Lý Tự cũng không ngoại lệ.

Chỉ là năm nay bởi vì vụ của Dương Nguyên Khôi nên mới khiến những ngày cuối năm của Đại Lý Tự phải bận rộn một trận, hiện giờ mọi chuyện đã xong xuôi, vừa lúc cách ngày niêm phong còn đúng một ngày.

"Thời gian này bận quá, cuối cùng đã được nghỉ, đây chính là nửa năm bận rộn nhất của tiểu gia từ khi sinh ra tới nay!" Đường Quân Mạc bẹo hình bẹo dạng vắt chân ngồi một bên, thể xác và tinh thần đều thả lỏng: "Thời điểm Tết mấy năm trước ta không muốn về nhà lắm, bởi vì lão phụ thân ở nhà cứ suốt ngày giáo huấn ta, so sánh ta với các ca ca nhưng năm nay thì khác, nửa năm này tiểu gia làm không ít chính sự, ta đúng là rất mong chờ sau khi về nhà lão nhân gia sẽ hỏi ta những gì."

"Đường Hội trưởng nói có sai đâu, trước kia ngươi chẳng làm được việc gì hay ho." Ngô Tư Du gật đầu tỏ vẻ tán thành lời nói của phụ thân Đường Quân Mạc, cười nói: "Nhưng sau khi theo Thượng Thiếu Khanh thì đã bắt đầu làm chính sự rồi."

"Ta đã nói muốn tới Đại Lý Tự từ lâu rồi, nhưng nói mãi mà Thượng Thiếu Khanh cũng không đồng ý, sau lần đến bờ sông bắt cá cùng các ngươi nhưng lại đào được thi thể của Du Ngạn Hoành đó, hắn mới đồng ý."

"Ừ, chắc là sau lần đó nhìn ngươi thuận mắt hơn một chút." Thượng Thần cũng không phủ nhận, nhận lấy bát canh cá Lý Diệp múc cho hắn: "Năm nay ta phải ở lại kinh thành, không thể đến Đường phủ chúc Tết, nhớ hỏi thăm Đường Hội trưởng giúp ta."

"Thượng Thiếu Khanh không trở về nhà sao?" Bạch Trạch Diễm hỏi.

"Vẫn còn nhiều việc chưa xử lý xong, ta đã viết thư nói qua với người trong nhà rồi, năm mới phải ở lại đây, chờ hết Tết các ngươi trở lại đây, ta sẽ về sau."

"Nói như thế thì lần này là lần tụ hội cuối cùng của chúng ta trong năm nay, đến tết Thượng Nguyên mới gặp lại." Tư Không nói xong móc hai túi tiền từ trong ngực ra: "Lý nương tử, Ngô nương tử, đây là lì xì năm mới của ta cho các ngươi, lì xì may mắn đừng từ chối."

"Cảm ơn Tư Không cung chủ!" Lý Diệp cùng Ngô Tư Du vui vẻ nhận lấy, túi tiền nhỏ tinh xảo hoa lệ căng phồng, bên trong tràn đầy đá quý!

"Ta cũng chuẩn bị cho hai ngươi mỗi người một cái." Đường Quân Mạc cũng lấy ra hai túi tiền màu đỏ: "Cầm đi mua kẹo ăn!"

Túi tiền mà Bạch Trạch Diễm chuẩn bị là màu lam, bên trên thêu một bộ đồ án hình sao trời, khả năng là biểu tượng riêng của Tụ Tinh Đảo: "Chúc hai vị nương tử năm sau cát tường như ý, phú quý an khang."

Một phòng người ồn ào náo nhiệt chúc Tết nhau, Thượng Thần giơ chén rượu lên: "Mọi người vất vả rồi, ngày mai sau khi niêm phong xong là có thể về nhà ăn Tết, năm sau chúng ta gặp lại!"

.

.

.

Ngày hai mươi tháng chạp, nghi thức niêm phong phải tiến hành cả ngày, quan viên các phủ tề tựu đông đủ, bắt đầu phong ấn từ bậc cao nhất, ai ai cũng nói vất cả rồi, sau đó tất cả thu thập hành lý lên đường về nhà, nhà Lý Chi ở Kinh Thành, không cần đi xa, liền gánh vác chức trách tiễn đưa, phải ngồi ngây ngốc trong lều trại do Hàn Lâm Viện dựng ở cửa thành cả ngày, phát công văn, chuẩn bị lương khô, tùy thời ứng phó tình huống phát sinh của nhóm đồng liêu đang lên đường về quê.

Lý Diệp đi đưa cơm trưa và chăn nhỏ cho ca ca, thấy nơi đó đã chuẩn bị sẵn nước ấm, than đốt cũng đã đủ dùng, nàng mới thấy yên lòng. Bọn Đường Quân Mạc đã ra khỏi thành, Thượng Thần cùng Thẩm Vũ còn ở trong đội ngũ thực hiện nghi thức niêm phong, xe ngựa của Ngô Tư Du đi tiễn Bạch công tử đã ra khỏi thành, nàng mang theo Tiểu Vũ nhàm chán đi đi lại lại trong thành hai vòng mới quyết định đến chỗ bán hoa quả xem có gì ngon không.

Đi xuyên qua hẻm Thanh Vân đến chợ, Lý Diệp đi dạo một lúc, còn chưa xem được mấy sạp hàng đã gặp phải người xưa.

Buổi sáng nay, Trường Sử Tỉnh đã thực hiện xong nghi thức niêm phong, cấp bậc của Triệu Nam Tự lại cao, sau khi kết thúc thì trở về nhà, buổi chiều Ôn Nhược Nhụy nói muốn ăn điểm tâm, hắn liền đưa nàng ta tới Tường Hòa Trai.

Bánh quế hoa của Tường Hòa Trai là ngon nhất, ngọt mà không ngấy, vào miệng liền tan, Ôn Nhược Nhụy lại cố tình không thích, nàng ta càng thích món bánh mã đề mặn hơn, còn mua thêm một túi hạnh khô, nói cái gì mà thèm ngọt là mang thai bé gái, còn thèm đồ mặn là mang thai bé trai, nàng ta muốn sinh cho Triệu gia một tiểu tử béo mập.

Nhi tử có gì tốt? Hắn chửi thầm phụ nhân có dáng người cồng kềnh đang nói những lời vô cùng tục tằng bên cạnh này, nếu được hắn muốn nói là nữ nhi tốt hơn, mềm mại đáng yêu, nói chuyện ngọt ngào, lúc cười có hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, con bé sẽ kéo tay hắn làm nũng, nói muốn cùng phụ thân đi mua bánh quế hoa ngọt ngào về cho mẫu thân.

m thanh nhai bánh mã đề xốp giòn bên cạnh lại lôi hắn trở về hiện thực, Triệu Nam Tự cúi đầu cười khổ, người thích ăn bánh quế hoa kia đã không cần hắn nữa rồi, nữ nhi đáng yêu cũng sẽ vĩnh viễn không có, hết thảy đều là tưởng tưởng của bản thân hắn mà thôi, là hắn gieo gió gặt bão, đến bây giờ có hối hận cũng vô dụng.

Gần đây Ôn Nhược Nhụy ăn uống rất ngon miệng, bụng cũng dần to lên, vòng eo mảnh khảnh ngày xưa trở nên mập mạp, Triệu Nam Tự đã hoàn toàn dọn ra khỏi Đông Sương Phòng, thi thoảng còn qua đêm ở Ngưng Hương Các, nàng ta đi tìm Triệu mẫu khóc lóc kể lể, nhưng Triệu mẫu nói nam tử đều như vậy, hiện tại nàng ta phải đặt hết tâm tư vào đứa con trong bụng, dưỡng thai cho tốt , ăn ngon uống khỏe, sinh một đứa con trai cho Triệu gia.

Chưa thú thê đã nạp thϊếp là tối kỵ của người đọc sách, cho nên đến bây giờ Ôn Nhược Nhụy vẫn chưa có danh phận gì, trong bụng đã có hài tử của Triệu Nam Tự rồi những vẫn phải gọi hắn là biểu ca.

Trong lòng nàng ta biết rõ, không phải biểu ca thích Ngưng Hương Các mà chỉ đơn giản là hắn không thích nàng ta thôi.

Hôm nay quan phủ niêm phong, chưa đến giữa trưa biểu ca đã về nhà, hồi chiều nàng ta phải xin xỏ một lúc lâu mới xin được hắn bỏ ra một canh giờ đưa nàng ta đi mua điểm tâm.

Mua điểm tâm xong, nàng ta còn muốn đi dạo, nhưng chưa được mấy bước đã gặp Lý Diệp cũng đang dạo phố.

Nữ tử này, bất luận ở nơi nào cũng đều có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, vậy mà chính nàng lại dường như không phát hiện ra, nàng nhàn tản đi dạo, mang theo vẻ đẹp người người đều biết mà bản thân thì không biết.

Ôn Nhược Nhụy dừng bước chân, theo bản năng quan sát phản ứng của Triệu Nam Tự ở bên cạnh.

Quả nhiên sắc mặt của Triệu Nam Tự lập tức trở nên ưu thương, ngơ ngẩn đứng nhìn, thậm chí còn đẩy cánh tay của nàng ta đang kéo tay hắn ra.

Ôn Nhược Nhụy vừa khổ sở vừa không cam lòng, chuyện tới bước này, cho dù nàng ta đã trở thành người thân thiết nhất của biểu ca, có dù trong bụng đã hoài thai cốt nhục của hắn, nhưng vẫn không thể thay thế được vị trí của Lý Diệp ở trong lòng hắn sao?

Lý Diệp mua một túi hạt dưa, lại mua thêm một chút hạch đào, bỏ hết vào túi của Tiểu Vũ, nàng vừa quay người lại, lập tức nhìn thấy hai người Triệu Nam Tự cùng Ôn Nhược Nhụy.

Nàng không chút do dự quay đầu đi, sắp ăn Tết rồi, không cần thiết vì hai người kia mà khiến tâm tình bị phá hỏng: "Tiểu Vũ, chúng ta đi bên này."

"Dạ!" Tiểu Vũ xoay người đuổi theo Lý Diệp, còn không quên quay đầu lại hừ một tiếng, phỉ nhổ: "Cẩu nam nữ!"

"Ngươi!" Tính tình của Ôn Nhược Nhụy vốn chẳng tốt đẹp gì, sắc mặt lập tức biến đổi định mắng lại nhưng lại bị Triệu Nam Tự đột nhiên túm về phía sau, khiến nàng ta suýt nữa té ngã: "Biểu ca?"

"Nếu đã mua được đồ muốn ăn thì trở về đi." Tuy Triệu Nam Tự đang nói với nàng ta nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng Lý Diệp, bóng dáng tinh tế yểu điệu kia vốn nên thuộc về hắn.

"Ta đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, ngươi đi về trước đi." Hắn nói xong liền tiến về phía trước hai bước, lại dường như nghĩ tới cái gì đó nên phân phó A Lãnh đang đi theo sau: "Mau đi mua hai hộp bánh quế hoa về đây."

"Ngươi muốn mua bánh quế hoa đưa cho nàng ta chứ gì? Không thể được!" Ôn Nhược Nhụy giữ chặt tay hắn, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa sơ, lập tức ngoan ngoãn nói: "Biểu ca, nàng, nàng ta đã không có quan hệ gì với ngươi nữa rồi."

"Cho nên ta chỉ muốn đi theo nàng ấy nói mấy câu mà ngươi cũng muốn quản?" Triệu Nam Tự chán ghét gạt tay nàng ta ra: "Lục Liên, đưa nương tử về nhà!"

Ôn Nhược Nhụy không phục, trừng mắt còn muốn nói nữa, bị Lục Liên giữ lại: "Nương tử, nương tử, chúng ta về nhà đi, chủ nhân nói là đi nói mấy câu thôi, rất nhanh sẽ về nhà!"

Lục Liên cẩn thận kéo tay Ôn Nhược Nhụy đang mang thai tháng thứ ba, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nương tử chớ nói thêm gì nữa, cứ lôi lôi kéo kéo trên đường rất khó coi, hơn nữa để truyền tới tai lão phu nhân chỉ sợ cuối cùng người bị mắng lại là nương tử."

"Nhưng ngươi nhìn hắn đi!" Ôn Nhược Nhụy tức giận đến tay chân run rẩy, cả người suy yếu dựa vào người Lục Liên, không cam lòng nhìn chằm chằm bóng lưng của Triệu Nam Tự đang vội vội vàng vàng đuổi theo Lý Diệp.

"Lý gia nương tử chắc chắn sẽ không cho chủ nhân sắc mặt tốt, hiện giờ chúng ta cứ về trước, để nô tỳ hầu hạ nương tử rửa mặt, chải đầu, trang điểm rồi chờ chủ nhân ăn đủ đau khổ về, có vậy chủ nhân mới biết nương tử là tốt nhất."

"Thật vậy sao?"

"Tất nhiên là thật, cho nên nương tử mau về nhà cùng nô tỳ đi."

Nghe Lục Liên nói cũng có mấy phần đáng tin, Ôn Nhược Nhụy suy nghĩ dường như nàng ta cũng chỉ có duy nhất một lựa chọn này, nàng ta xốc lại tinh thần, trong những ánh mắt tò mò của người qua đường, nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đi! Về nhà!"

.

.

.

Cách đó không xa, Triệu Nam Tự đã đuổi kịp Lý Diệp.

Hình như nàng đang bị thứ gì đó hấp dẫn lực chú ý, nên mới dừng lại chọn lựa, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nói mấy câu với chủ quán.

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà hôn lên góc mặt nghiêng nghiêng điềm tĩnh của nàng, cứ như một bức tranh đẹp đẽ.

Đã nhiều ngày trôi qua, không có một ngày nào mà hắn không hối hận.

Hắn không còn chạm vào Ôn Nhược Nhụy nữa, một mình đến Ngưng Hương Các phóng đãng, mỗi khi hắn uống rượu say mèm hắn lại nhìn những nữ tử hoặc kiều mị, hoặc thanh thuần đó nhảy múa để tìm kiếm bóng hình nàng trong đó.

Nhưng những người đó đều không phải Tiểu Diệp của hắn, hắn đi sai một bước, Tiểu Diệp của hắn liền quyết tuyệt quay đi, không bao giờ chịu nhìn hắn nữa.

Lý Diệp không phát hiện ra Triệu Nam Tự, là Tiểu Vũ nói với nàng rằng người xấu kia đang đi đến đây.

Vì thế nàng mới giương mắt lên xem người xấu là ai, sau đó bật cười thành tiếng.

Nàng cười rất ngọt ngào, má lúm đồng tiền nhỏ xinh như rượu ngon làm say lòng người, Triệu Nam Tự ngay lập tức bị nụ cười của nàng làm cho ngây dại, nhận lấy túi bánh quế hoa trong tay A Lãnh, hắn mỉm cười ngây ngô định đi đến chỗ nàng, ai ngờ hắn vừa mới bước nửa bước chân đã nghe thấy Lý Diệp ngọt ngào gọi: "Nghĩa huynh!"

Thượng Thần từ sau lưng hắn sải bước đi tới, lướt qua Triệu Nam Tự đến trước mặt tiểu cô nương, cúi đầu cười nhạt: "Diệp Nhi đang mua đồ gì thế?"

"Muội chỉ tùy tiện đi dạo chút thôi, đúng là có mua ít đồ, muội mới mua hạt dưa với hạch đào." Lý Diệp móc đồ từ trong túi ra cho hắn xem, lại chỉ tay về hướng hẻm Thanh Vân: "Muội đang định đến Tiên Quả Tiểu Nhật Trình."

"Được, ta đi cùng muội nhé."

"Được nha!" Nàng vui vẻ đồng ý, lại nhìn sắc trời: "Kỳ lạ, nghi thức niêm phong năm nay kết thúc sớm vậy sao? Hay là nghĩa huynh lén trốn ra ngoài đấy?"

"Vẫn còn mấy chỗ chưa niêm phong nhưng cũng không khác biệt lắm, cho nên lúc này rời khỏi đó cũng không tính là trốn ra."

"Thật tốt quá! Vậy chúng ta đến Tiên Quả đập hạch đào đi! Muội còn mua cả kẹo mạch nha nữa nè, có thể làm kẹo hạch đào hổ phách!"

"Được."

"Võ nghệ của nghĩa huynh cao cường, có thể dùng một tay bóp nát chúng nó không?"

"Ừm, hẳn là có thể, nhưng nếu có búa thì dùng búa vẫn hơn."

"Hả? Vì sao chứ? Rõ ràng lần trước Thẩm đại ca dùng tay không đập chúng nó được mà."

"Muội đưa một túi này cho Thẩm Nhị Lang, hắn cũng sẽ lựa chọn dùng búa để đập."

Hai người tán gẫu rời đi, không một ai thèm để ý tới Triệu Nam Tự, hắn cứ thế đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, rồi đột nhiên ném hết bánh quế hoa trong tay xuống đất, lại dùng chân dẫm nát bét túi bánh.

Hắn hung tợn trừng mắt nhìn hai người rời đi, sắc mặt âm trầm đáng sợ như là dã thú muốn cắn người: "Về nhà!"

.

.

.

"Nhậm tú tài đúng là người không trượng nghĩa, công việc đều giao hết cho muội không nói, còn dám bắt nghĩa huynh tới in báo?" Lý Diệp mang theo ý xin lỗi nhìn Thượng Thần: "Nếu không thì nghĩa huynh cứ đi làm việc của huynh trước đi."

"Đều đã nghỉ niêm phong rồi, còn việc gì làm nữa đâu?" Thượng Thần tiện tay lấy bảng chữ mẫu, thoải mái mỉm cười: "Ta không hiểu việc in ấn này lắm, Diệp Nhi dạy ta đi."

Lúc hai người đi vào Tiên Quả Tiểu Nhật Trình, Nhậm Hải Dao đang vội vội vàng vàng như lửa bén mông, vừa nhìn thấy Lý Diệp đã cao hứng ném hết đồ trong tay cho nàng, bỏ lại một câu đang vội, rồi chạy nhanh như chớp.

"Cũng không biết là có việc gì mà vội thế không biết, ngay cả tờ báo cũng không chịu in." Lý Diệp lắc đầu, nhận mệnh bắt đầu sắp xếp khuôn chữ: "Nghĩa huynh, huynh lấy mực giúp muội, mực ở bên cạnh bồn sứ trên giá bên phải ấy."

Thượng Thần lấy mực tới, đứng một bên khoanh tay nhìn mười đầu ngón tay thon dài của nàng vừa linh hoạt vừa chuẩn xác tìm ra một đống khuôn chữ khảm vào bảng mẫu, rồi dùng bàn chải chải lên một tầng mực dầu.

"Tối nay ở chợ đêm có bán thịt bò, số lượng có hạn, tới trước thì được trước." Hắn nói thêm: "Một năm chỉ có hai lần, vội vàng cũng đúng."

"Gì cơ? Huynh nói Nhậm tú tài vội vàng như vậy là chạy đi mua thịt bò á?" Đôi mắt Lý Diệp trừng lớn: "Sao không bảo muội sớm, thịt bò hầm ăn ngon lắm đấy!"

Thượng Thần bị vẻ mặt của nàng chọc cười, bật cười ra tiếng: "Là ta nhờ Nhậm tú tài đi mua thịt, còn chúng ta tới giúp hắn in phần báo cuối năm này, cũng là hợp tình hợp lý."

"Thảo nào, nghĩa huynh khôn khéo như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ tới đây hỗ trợ hắn được." Lý Diệp biết rõ ngọn nguồn sự tình, lập tức mạnh dạn khoa tay múa chân chỉ huy: "Huynh ôm đống giấy trắng đằng kia tới đây!"

"Được." Thiếu Khanh đại nhân nghe lời nàng, ngoan ngoãn ôm một chồng giấy trắng đến, đưa từng tờ cho nàng in.

"Tết này nghĩa huynh không về nhà thì muốn ăn Tết ở đâu?" Lý Diệp in từng tờ từng tờ một, in xong một tờ thì đưa cho Thượng Thần, Thượng Thần phơi khô tờ giấy rồi cẩn thận xếp gọn lại.

Hai người phối hợp ăn ý, không ai nói câu nào đến tận lúc in hết đống giấy trắng, Thượng Thần mới nhẹ giọng hỏi: "Nếu là ta không có nơi nào để đi, thì ta có thể ăn Tết cùng Diệp Nhi không?"

"Được nha! Được nha!" Nàng vui vẻ ngẩng đầu: "Tới nhà muội đi! Hứa rồi nhé!"

"Ừ." Thượng Thần cũng ngẩng đầu nhìn gương mặt nhem nhuốc như con mèo nhỏ của tiểu cô nương, theo bản năng duỗi tay ra lau cho nàng: "Ngốc nghếch, in có mấy tờ báo thôi mà còn có thể in lên mặt được."

"Nếu nghĩa huynh tới nhà muội, vậy để muội chuẩn bị thêm mấy món ngon, huynh muốn ăn gì? Muội bảo Vương đầu bếp làm cho huynh!" Lý Diệp còn đang đắm chìm trong niềm sung sướиɠ nghĩa huynh muốn ăn Tết ở nhà nàng, khuôn mặt nhỏ ríu rít nói không ngừng.

"Đông Kinh Thành ăn Tết đặc biệt náo nhiệt, có rất nhiều rất nhiều món ăn ngon, có trang trí cây đào, đốt pháo, còn có đón giao thừa nữa, chờ trời sáng thì mặc quần áo mới đến từng nhà chúc tết nữa này."

Trên gương mặt nhỏ nhắn dính một đường mực bên phải, một đường bên trái y như con mèo hoa, Thượng Thần cẩn thận lau vết mực như đang nâng niu bảo bối quý giá, còn tiểu cô nương chỉ lo kể những chuyện thú vị khi Tết đến, không hề phát hiện đầu ngón tay của nghĩa huynh đại nhân đang lưu luyến trên mặt nàng.

"Thích ăn Tết như vậy sao?"

"Ừm! Trong tất cả các ngày Lễ, muội thích Tết nhất!" Đôi mắt nàng to tròn, sáng long lanh: "Hơn nữa năm nay nghĩa huynh cũng ở đây, năm nay nhất định là năm may mắn nhất!"

.

.

.

Hoàng hôn tắt nắng, những tia sáng cuối cùng trốn về sau ngọn núi, các cửa hàng ven đường dần lên đèn, Thẩm Vũ cưỡi trên con ngựa màu mận chín của hắn đi ngang qua phố, gần tới cửa nhà thì bị một người không ngờ tới cản đường.

"Dương nương tử?"
« Chương TrướcChương Tiếp »