Chương 84: Tàng kiều (4)

Khâu Thành Tế nói hắn hoài nghi hung thủ gi.ết ch.ết Huệ Hoa là tôn tử của Lại Bộ thượng thư Dương Lập - Dương Nguyên Khôi, lời này vừa nói ra làm tứ phía kinh hoàng, Thượng Thần để ngục tốt dẫn người đi, cùng Lý Diệp ra khỏi ngục giam.

"Diệp Nhi muốn đi tìm Dương Nguyên Khôi sao?" Thấy bộ dáng của tiểu cô nương như đang suy tư chuyện gì đó, Thượng Thần chủ động hỏi.

Lý Diệp gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng lại gật đầu: "Ừm."

"Không thể."

"Vì sao?" Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại, nhìn qua rất không vui vẻ: "Khâu Thành Tế đều đã chỉ ra và xác nhận là hắn rồi mà!"

Dương Nguyên Khôi là tôn tử của Dương lão thượng thư, cũng chính là ca ca của Dương Mộng Chi, tên ăn chơi trác táng mà Lý Diệp mới lôi ra làm trò cho chúng nữ quyến trào phúng sáng nay, hiện giờ còn có liên quan tới án mạng này nhưng Thượng Thần lại ngăn đón không cho điều tra, khó tránh khỏi khiến cho nàng hoài nghi lý do là vì Dương lão thượng thư hay là vì Dương Mộng Chi.

Thượng Thần còn chưa kịp nói xong sáu chữ không thể điều tra công khai đã bị nàng đánh gãy, không khỏi sửng sốt, nhẫn nại giải thích với nàng: "Lẽ ra phạm nhân đã kháng cáo thì Đại Lý Tự phải gọi Dương Nguyên Khôi đến, nhưng theo lời Khâu Thành Tế nói có hai chứng cứ không hề ghi trên hồ sơ, vật chứng đưa tới cũng không có, chỉ bằng lời nói của một mình hắn, không thể đối chất với Dương Nguyên Khôi được."

"Đó là huyện lệnh gây khó dễ ở giữa!"

"Không thể vu hãm quan viên triều đình không có chứng cứ." Thượng Thần cũng không vui vẻ nổi, ba mươi tám ngày không gặp nhau, nàng vừa gặp hắn đã vì một người dưng sinh sự với hắn, còn hung dữ với hắn như vậy, thật đau lòng quá.

Thấy hắn vì Dương gia mà một câu tiếp một câu phủ định mình, hốc mắt tiểu cô nương đỏ bừng: "Vậy không tra xét nữa!"

Nàng mạnh mẽ ném xuống câu này quay đầu chạy đi, bị Thượng Thần đuổi theo hai bước bắt lại, hắn nhíu mày hỏi: "Muội tức giận cái gì?"

"Muội không tức giận!" Nàng dùng sức bẻ tay hắn đang nắm tay nàng ra, mãi vẫn không bẻ ra được, thế nên tức giận dùng sức trừng mắt hắn: "Phải trái gì thì án tử này đều do huynh định đoạt, huynh muốn che chở cho Dương gia hay là nói che chở cho Dương Mộng Chi!"

Nàng nói xong, đôi mắt ầng ậng nước, nức nở nói: "Huynh buông muội ra, muội không tra nữa, được chưa."

Thượng Thần lập tức luống cuống, theo bản năng buông tay ra, thấy nàng lại muốn chạy, vội vàng đi lên ngăn lại, tay chân luống cuống lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, ý của ta không phải như thế."

Người tới tới lui lui Đại Lý Tự cũng không ít, có mấy người đã bắt đầu nhìn về phía này, Lý Diệp quay đầu né tránh tay hắn, hít mũi: "Muội mới không khóc! Đang ở chỗ đông người, huynh lại là Thiếu Khanh, đừng có lôi lôi kéo kéo, mất uy nghi."

Chính nàng cũng không có tiền đồ, rõ ràng là trong lòng khổ sở không chịu nổi, vậy mà còn phải quan tâm hắn.

Đối với Thiếu Khanh đại nhân mà nói, nước mắt của tiểu cô nương là vũ khí lợi hại nhất thế gian, cho dù là chỉ là hai hốc mắt ầng ậng chút nước thôi cũng đã đủ làm cho hắn hoảng hốt không biết làm sao, khí tiết vừa rồi đều bay sạch sẽ, chỉ còn cảm thấy ngàn sai vạn sai đều là hắn sai, hắn dịu dàng dỗ dành nàng, tư thái thấp hèn vô cùng: "Thái độ vừa rồi của ta không tốt, xin lỗi Diệp Nhi."

Lý Diệp cắn môi, lấy khăn tay từ trong tay hắn ra che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, thở phì phì nhìn chằm chằm hắn, thanh âm vừa mềm vừa nũng nịu: "Hừ!"

"Là nghĩa huynh không tốt vừa rồi nóng nảy nên mới nói chuyện với Diệp Nhi như vậy." Thấy nàng không chạy, hình như cũng không tức giận nữa, Thượng Thần kéo tay nàng đi mấy bước đến bên cạnh, ngồi xuống ghế đá, khép nép giải thích với nàng: "Ta không che chở cho Dương gia, chỉ là Dương lão thượng thư là nguyên lão tam triều, đến Quan Gia cũng phải nể mặt mũi ông ta mấy phần, chúng ta không có bằng chứng đã gọi tôn tử của ông ta tới, không ổn cho lắm."

"Hừ."

"Hơn nữa huyện lệnh tuy chức quan thấp nhưng cũng là mệnh quan triều đình, không thể chỉ dựa vào lời nói của một mình Khâu Thành Tế mà vội xác nhận hắn là quan bất chính, cho dù việc này là thật, cũng phải tìm được chứng cứ sau đó giao cho Ngự Sử Đài xử lý."

"Hừ."

Lý Diệp rầm rì ngồi ở bên cạnh hắn, tay nhỏ linh hoạt gấp khăn tay của Thượng Thần trên đầu gối, chỉ chốc lát sau đã gấp thành hình con chuột nhỏ sống động.

Nàng không phải là người không nghe đạo lý, nghĩa huynh nói gì nàng đều hiểu, chỉ là hiện giờ nàng đã lui hôn, thân phận thay đổi, những việc trước kia không quá để ý thì bây giờ bắt đầu để ý.

Ví như những lời đồn không rõ thật giả giữa Dương Mộng Chi và nghĩa huynh.

"Cho nên chỉ có thể ngầm hỏi, không thể điều tra công khai." Hắn nói nửa ngày, thấy tiểu cô nương chỉ một mặt hừ tới hừ đi, nhịn không được dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào nàng: "Ta nhớ hừ là tức giận."

"Hừ!" Lý Diệp phồng má trừng hắn.

Ba mươi tám ngày không gặp, nghĩa huynh vẫn đẹp như ngày nào, gương mặt sạch sẽ tuấn lãng, hương thơm tùng trúc lạnh lẽo, còn có giọng nói trong trẻo mát lạnh dễ nghe, đều giống hệt người trong giấc mơ hàng ngày của nàng.

Nàng nhìn ngắm một lúc cũng không tức giận nữa, con chuột nhỏ trong tay giả bộ cắn hắn: "Nghĩa huynh ngốc nghếch!"

"Ừ, ta ngốc nghếch, lại chọc giận Diệp Nhi." Hắn mỉm cười tiếp được con chuột nhỏ, mi mắt cong cong nhìn nàng: "Ta có chuẩn bị lễ vật cho muội."

"Lễ vật gì?"

"Là mấy hộp thuốc màu, đỏ thẫm, vàng sáng, xanh rêu, xanh thẫm." Thượng Thần chậm rãi nói, mỗi một màu sắc nói ra, con ngươi của tiểu cô nương lại sáng lên một phần, nhấp nháy như sao trời.

"Đều cho muội sao?"

"Đều cho muội."

"Chẳng phải huynh nói mấy loại màu đó rất quý, rất khó mua sao." Nàng nghiêng đầu, tò mò nói.

"Nhà ở Giang Nam mới nhập về kho, trên danh sách gửi đến đây có ghi lại, ta bảo bọn họ đưa hết tới đây, hôm trước mới đến." Thấy nàng thích, Thượng Thần cao hứng đứng lên: "Đi thôi, đến thư phòng, ta đưa cho muội."

Hắn nói rồi đi trước hai bước, thấy tiểu cô nương còn ngồi yên tại chỗ, lại lui về, nghi hoặc hỏi: "Diệp Nhi?"

"Nay đã khác xưa, hiện giờ muội là tiểu nương tử đứng đắn, cho nên không thể tùy tiện đến thư phòng của huynh được."

Lý Diệp phủi vạt áo đứng lên, tia nắng rực rỡ ngày đông nhảy nhót trên vai nàng: "Huynh mời muội đi."

"Nói linh tinh gì thế, trước kia muội không phải tiểu nương tử đứng đắn sao?" Thượng Thần cũng không biết phải làm sao với tiểu cô nương nữa, trừng nàng một cái, lại nhịn không được cười rộ lên: "Nếu Diệp Nhi đã yêu cầu, ta cũng có thể đề ra một yêu cầu đúng không?"

"Huynh nói đi."

Hắn cũng bắt chước phủi vạt áo, ôn nhu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Ta năm nay mới 25, lớn hơn muội bảy tuổi, tuy không còn trẻ như thiếu niên khác nhưng lúc muội nói chuyện với ta, không cần phải dùng kính ngữ đâu."

Lý Diệp sửng sốt, chớp chớp mắt thử thăm dò mở miệng: "Huynh để ý?"

"Trước kia không ngại, nhưng sau này để ý."

Thượng Thần thấy nàng sửa lại cách nói chuyện, lui về phía sau một bước hơi khom lưng làm động tác mời: "Mời Lý nương tử đến thư phòng của tạ hạ một lúc."

Lý Diệp hóp bụng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, khuôn mặt nhỏ mỉm cười đắc ý: "Bổn nương tử nhận lời mời của “ngươi”!"

.

.

.

Buổi chiều Lý Diệp đến Kim Lan Cư, mà Đại Lý Tự lại có thêm công vụ mới làm Thiếu Khanh đại nhân phải xử lý cả một ngày mới xong. Hoàng hôn buông xuống, hắn đón những ánh chiều tà cuối cùng đi tới Lý phủ, trong mùi chín thơm phúc gặp Thẩm Vũ đồng dạng tới xin bữa cơm.

Hai người gặp mặt đều sửng sốt, ánh mắt giao nhau mang theo đao quang kiếm ảnh.

"Thẩm Vệ Úy? Ngươi tới đây làm gì?"

"Thượng Thiếu Khanh tới làm gì, Thẩm mỗ tới làm đó."

Lý Diệp nghe được giọng nói của hai người liền ra nghênh đón, vô cùng vui vẻ chào hỏi: "Nghĩa huynh! Thẩm đại ca!"

Hai người nháy mắt thu hết đao kiếm, thay thành biểu tình ôn nhu.

"Diệp Nhi."

"Lý nương tử."

"Hôm nay Vương đầu bếp làm rất nhiều món ngon!" Nàng đứng trên bậc thang vẫy tay, lúm má đồng tiền nho nhỏ ngọt ngào nở rộ: "Mau lên!"

"Vậy sao? Những món ngon gì thế?" Thẩm Vũ sải bước lên bậc thang, sóng vai đi cùng nàng, nghiêng đầu nhìn nàng cười, lâu rồi không gặp nàng, tiểu nương tử càng lúc càng xinh đẹp.

"Vịt nướng hoa sen bát bảo, cá hấp tía tô, thỏ xào hành, canh kim ti." Lý Diệp vừa kể, vừa nhường vị trí cho Thượng Thần theo kịp, nhìn hai người đi hai bên trái phải nàng, chốt một câu: "Tất cả đều là những món đặc biệt ngon!"

Lý Chi đứng ở cửa nhà ăn, khoanh tay đứng nhìn hai người như hai hộ pháp bảo vệ muội muội ở giữa, thỉnh thoảng hai người lại nhìn nhau bày ra ánh mắt chém gi.ết trong không trung, hắn cạn lời quay đầu sang hướng khác.

Sáng nay, lúc hắn vừa đến Hàn Lâm Viện, Thẩm Vũ đã tới cầu kiến, hỏi có thể tới nhà hắn ăn cơm chiều không, cái gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đã đều thành tâm cầu thân, hắn cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, vì thế nói lại lời đã từng nói với Thượng Thần cho Thẩm Vũ một lần nữa, chuyện cầu thân tạm thời buông xuống, hết thảy tùy theo ý nguyện của Diệp Nhi.

Hắn chỉ hy vọng muội muội mau chóng quên đi những ký ức không vui lúc trước, rồi sau đó chọn một người lưỡng tình tương duyệt, bên nhau hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.

Vương đầu bếp là một đầu bếp có tay nghề tốt, đồ ăn mang lên đều là sắc hương tròn vị, có thể so với đồ ăn trong tửu lầu, Lý Diệp chỉ lo vùi đầu ăn cơm, nhưng vẫn không quên dựng tai lên nghe hội ca ca nói chuyện phiếm.

Lý Chi tự nhiên chủ động nhắc tới việc của Khâu Thành Tế, nói hắn là đồng học trong thư viện Tử Vân, chuyện gi.ết hại thê tử ở quê nhà đã truyền đến ồn ào huyên náo: "Huyện nha đã định tội Khâu Thành Tế, hẳn là ít ngày nữa sẽ áp giải đến Đại Lý Tự đi?"

"Phạm nhân đã ở Đại Lý Tự rồi." Thượng Thần liếc nhìn Lý Diệp đang nghe lén một cái, buông đôi đũa xuống, nói: "Chiêu Duyên huynh nghĩ sao về án này?"

Lý Chi suy tư một lúc, lắc đầu: "Ta không thân với Khâu Thành Tế lắm, cũng không biết nội tình vụ án này như thế nào, chỉ là hắn từng nghe ta giảng dạy mấy lần, cũng xem như có duyên thầy trò, nếu thế ta muốn đến xem hắn một chút, tiện thể đưa ít quần áo mùa đông qua."

Lý Diệp nghe hết nửa ngày, nhịn không được xen mồm vào: "Nhưng ca ca từng nói Khâu Thành Tế là người yêu thê tử như mạng mà."

"Đúng vậy, không chỉ có một người từng nói qua tình cảm của Khâu Thành Tế dành cho thê tử vô cùng sâu nặng, chỉ cần dựa vào lời nói và việc làm ngày thường của hắn cũng có thể nhìn ra." Lý Chi nhìn bộ dạng bất bình của muội muội, tươi cười gắp một miếng vịt cho nàng: "Đến tận lúc này ta cũng không cảm thấy hắn giống người gi.ết hại thê tử, nhưng quan phủ phá án không phải dựa vào trực giác, phải nhìn chứng cứ."

"Ca ca không cảm thấy kỳ quặc sao?"

"Lý học sĩ nếu nói không cảm thấy kỳ quặc thì vì sao phải đến Đại Lý Tự thăm tù chứ?" Thẩm Vũ cũng cười tủm tỉm gắp một miếng vịt cho nàng: "Tiểu nương tử thông minh lắm mà, sao hôm nay lại ngốc đột xuất thế?"

"Ngày mai ta sẽ an bài để Chiêu Duyên huynh đến thăm tù, án tử của Khâu Thành Tế cũng sẽ điều tra rõ ràng." Thượng Thần gắp một cái chân vịt bỏ vào trong bát cơm đã chồng lên như ngọn núi nhỏ của tiểu cô nương: "Diệp Nhi không ngốc tí nào, ăn cơm đi."

Lý Diệp căn bản không kịp ngăn cản, mắt thấy ngọn núi nhỏ trước mặt lại nhiều thêm một cái chân vịt, nàng sờ bụng, vẻ mặt như đưa đám, nhiều quá đi mất.

Vất vả lắm mới ăn hết bát cơm lớn kia, Lý Diệp căng da bụng đi bộ tiêu thực ở tiền viện, Lý Chi gọi người dọn đồ ăn xuống, mang đồ pha trà lên.

"Diệp Nhi muốn uống trà không?" Hắn hỏi muội muội.

Lý nương tử xua tay, uống không nổi.

"Trà giúp tiêu thực." Thẩm Vũ vui vẻ nhìn nàng, dứt khoát bưng hai ly trà đến chỗ nàng, tản bộ trong sân cùng nàng.

Con vẹt lùn dưới hành lang thấy đêm nay nhiều người náo nhiệt như vậy, cao hứng vỗ cánh: "Diệp Nhi là đồ ngốc, Diệp Nhi là đồ ngốc!"

Lý Diệp một tay bưng trà, một tay khẽ xoa bụng: "Thẩm đại ca đừng để ý con vẹt ngu ngốc kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt nó hầm canh."

Thẩm Vũ tán đồng: "Ừ, đúng thật là thiếu dạy dỗ, nhưng những lời này là ai dạy thế?"

"Nhất định là ca ca ta dạy, nhưng hắn không chịu thừa nhận, hơn nữa con vẹt ngốc này chỉ biết mỗi câu này, người càng nhiều nó càng kêu, tức chết ta."

"Bình tĩnh, bình tĩnh, Lý nương tử không ngốc." Thẩm Vũ cười an ủi nàng, nhìn gương mặt của tiểu nương tử dưới ánh đèn l*иg rọi xuống đỏ bừng, kiều mị đáng yêu nói không nên lời.

"Mấy ngày trước ta nhờ người mua một con chó nhỏ, là chó săn thỏ thuần chủng, tính đến hội săn đầu xuân mang đi thi đấu, ngươi có đi không?"

"Ta muốn đi!" Nàng hưng phấn vỗ tay: "Con chó nhỏ tên là gì thế?"

Thượng Thần cũng ra ngoài, bưng trà đứng ở dưới hành lang nhìn hai người nói chuyện phiếm, thấy tiểu cô nương tự nhiên hỏi tên con chó, không nhịn được bật cười, nàng đúng là thích hỏi tên, chó mèo ngựa lừa gì đến chỗ nàng đều phải có tên, không biết lần này lại định đặt tên cho con chó nhỏ nhà người ta là gì.

Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy Thẩm gia Nhị Lang cao giọng nói: "Con chó nhỏ tên là Cát Tường."

Thiếu Khanh đại nhân suýt phun ngụm trà trong miệng.

"Cát Tường?" Quả nhiên tiểu cô nương kinh hỉ cao giọng chỉ vào con vẹt xấu miệng kia, nói: "Nó tên Như Ý, Cát Tường Như Ý, thật trùng hợp!"

"Thật sao? Vậy đúng là trùng hợp quá." Thẩm Vũ cười mấy tiếng, véo chén trà kiến nghị: "Không thì tìm thời gian để Cát Tường Như Ý gặp mặt một lần?"

Thượng Thần bị vẻ mặt dày của hắn thuyết phục, Cát Tường Như Ý? Còn muốn gặp mặt một lần? Hắn nghĩ ra cũng mệt thật.

Ước chừng là bị người nhìn chằm chằm khá lâu, Thẩm Vũ mới làm như đột nhiên phát hiện ra bên cạnh có người tồn tại, nhìn về phía Thượng Thần nói: "Trong nhà Thượng Thiếu Khanh có nuôi con gì không?"

"Có một con bạch hồ."

"Là con bạch hồ lớn ở Thanh Mộng Trà Trang lần trước sao?" Lý Diệp hỏi: "Tên nó là gì?"

"Là con bạch hồ lớn lần trước, tên là Lê Hoa."

Thẩm Vũ kinh ngạc: "Lê Hoa? Bạch hồ Thượng Huyền Cung là con cái?"

"Không, là đực." Thượng Thần mệt mỏi xoa trán, dựa vào cột hành lang nhàn nhạt nói: "Nhưng Tư Không cảm thấy tên Lê Hoa dễ nghe nên đặt tên đó cho nó luôn."

"Lê Hoa rất thông minh, chắc cũng biết săn." Thượng Thần nói thêm.

"Không thì đến hội săn nghĩa huynh cũng mang Lê Hoa đi tham gia đi?"

"Cũng được, đến lúc đó so tài với chó săn thỏ của Thẩm Vệ Úy một trận."

“Muội đoán Lê Hoa sẽ thắng, bởi vì nó rất thông minh!"

"Cát Tường cũng rất thông minh, hơn nữa hồ ly sợ chó săn."

"Vậy sao, ta đoán Cát Tường sẽ thắng!" Lý Diệp lưỡng lự.

Lý Chi vẫn luôn không nói chuyện, nghe muội muội vui vẻ ríu rít, hai nam tử được chọn đều không tồi, một người nghiêm cẩn một người phóng khoáng, thật ra hắn càng vừa ý Thẩm Vũ hơn, chỉ là không biết Diệp Nhi nghĩ như thế nào.

.

.

.

Thoắt cái đã tới ngày hôm sau, Lý Chi đến ngục giam Đại Lý Tự thăm Khâu Thành Tế, cũng biết được việc Lý Diệp từng đến đây, vậy mà phá lệ không hề trách cứ, chỉ dặn dò nàng mấy câu chú ý đúng mực, việc này cứ thế qua đi.

"Ta cảm thấy gần đây ca ca rất kỳ quái, hắn cư nhiên không mắng ta." Trên một cái bàn trong góc đại sảnh Thanh Phong Lâu, Lý Diệp quơ chân múa tay kể cho Ngô Tư Du ngồi đối diện nghe: "Nếu là bình thường thì ta đã sớm bị mắng đến máu chó phun đầy đầu rồi, sau đó phạt quỳ ở từ đường!"

Ngô Tư Du hỏi lại: "Vậy rốt cuộc là ngươi muốn Lý học sĩ mắng ngươi hay không mắng ngươi?"

"Đương nhiên là không mắng rồi! Chỉ là cảm thấy kỳ quái thôi."

"Ta nghĩ là bởi vì chuyện từ hôn lúc trước làm ca ca ngươi hổ thẹn trong lòng, dù sao việc hôn nhân trước là hắn định ra, muội muội của mình lại bởi vậy buồn bực không vui đã nhiều năm, còn suýt chút nữa bị người tính kế." Ngô Tư Du phân tích: "Cho nên hắn muốn bồi thường cho ngươi, muốn ngươi vui vẻ, không nghĩ đến việc dùng quy củ lúc trước quản ngươi nữa."

"Đó là do Triệu gia có vấn đề, liên quan gì tới ca ca, nhưng đúng là không có nhiều quy củ làm cho người ta vui vẻ hơn hẳn, đặc biệt là không cần phải thêu uyên ương nghịch nước nữa!"

"Đúng vậy, lúc trước ngươi còn vì việc này mà tức giận, Tôn ma ma còn nhờ ta dẫn ngươi ra ngoài giải sầu nữa."

Ngô Tư Du nhớ lại: "Thật ra Tiểu Diệp thêu thùa rất đẹp, ta thấy túi tiền Đường tiểu lang quân cầm hôm qua rồi, hắn nói là ngươi cho hắn?"

"Đúng vậy, ta thêu hình Đường tiểu lang quân thu nhỏ đang đứng oai hùng quất sao trời đấy." Lý Diệp nói, lấy ra hai túi tiền từ trong tay áo, miết ở trong tay thở dài: "Là quà cảm tạ đã trợ giúp ta ở Thanh Mộng Trà Trang, ta chuẩn bị cho mỗi người một phần lễ vật, có cửu cửu tiêu hàn đồ, có túi tiền, trước mắt đều đưa hết cho mọi người rồi, chỉ còn lại nghĩa huynh cùng Thẩm đại ca là không biết nên xử lý như thế nào."

"Vì sao?"

"Thật ra sau sự kiện cầu hôn kia, tuy ca ca nói tạm thời không đề cập tới việc này, ta có thể giao du với họ như thường ngày, nhưng ta vẫn cảm thấy hơi kỳ cục, không, hơi xấu hổ mới đúng."

"Ồ, ngươi nói vậy cũng không phải không có lý, lúc trước là bằng hữu còn tốt, hiện giờ hai người đó đã biểu lộ tâm tư nên việc đưa mấy món nhỏ tùy thân này vẫn có chút ái muội." Ngô Tư Du gật đầu, ghé sát đầu vào Lý Diệp nói: "Thượng Thiếu Khanh thanh lịch cao quý, Thẩm Vệ Úy nhiệt tình hào phóng, Tiểu Diệp thích ai?"

Lý Diệp đỏ mặt oán trách: "Nói bậy nói bạ?"

"Sao lại nói bậy? Khắp Đông Kinh Thành đã sớm lan truyền ngày 30 tháng mười hôm ấy, hai vị lang quân tuấn tú tới cửa Lý phủ cầu thú Lý gia nương tử, cúi đầu khom lưng đến tận lúc mặt trời xuống núi, không ai nhường ai."

"Hả?"

"Những lang quân khác tới cầu thân đều rất cảm động, lặng lẽ rút lui, không hề xảy ra tranh chấp."

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả? Ngươi không biết sao?"

Lý Diệp che mặt: "Ta thật sự không biết!"

"Tóm lại hiện giờ không còn ai để ngươi lựa chọn nữa, không đúng, có lựa chọn, chỉ có thể chọn một trong hai người là nghĩa huynh ngươi hoặc Thẩm đại ca thôi." Ngô Tư Du thấy nàng đã nghe rõ ràng, lại nhìn nàng chằm chằm: "Mau nói cho ta biết đi, ngươi chọn ai?"

Lý Diệp: "Ta không biết."

Tiểu nhị cầm một hộp đồ ăn đến chỗ hai người, hành lễ: "Đồ ăn hai vị quý nhân yêu cầu đã chuẩn bị xong, chân giò hun khói kẹp bí đao, canh vịt hầm nhừ đều đã đặt hết vào trong hộp đồ ăn này, bên dưới hộp có khay nước nóng hâm nên đến trưa vẫn không sợ đồ ăn nguội lạnh."

"Làm phiền rồi." Lý Diệp mở ra nhìn qua, thấy là hai món mà mình yêu cầu, nàng nhận lấy ôm vào trong ngực, gọi Ngô Tư Du cùng rời khỏi Thanh Phong Lâu.

"Chân giò hun khói kẹp bí đao, canh vịt hầm nhừ này không phải khẩu vị của ngươi." Ngô Tư Du vuốt cằm: "Đưa cho Thượng Thiếu Khanh hả?"

Lý Diệp gật đầu: "Nghĩa huynh mới tới kinh thành được nửa năm, phương diện ẩm thực còn chưa quen thuộc, đôi khi đồ ăn mà phòng bếp Đại Lý Tự nấu không hợp khẩu vị hắn cũng chỉ ăn màn thầu, cho nên "

"Cho nên tiểu nương tử hiền huệ này liền đi đưa cơm."

"Ta sợ hắn không chịu dùng bữa, ảnh hưởng tới khỏe mạnh!"

"Tiểu nương tử nào đó, ngoài miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật."

Ngô Tư Du tròn mắt nhìn cả người bạn tốt dần đỏ bừng, nàng ghé tai Lý Diệp thầm thì hỏi: "Thật ra ngươi thích Thượng Thiếu Khanh đúng không?"

"Ừ." Lý Diệp ôm chặt hộp đồ ăn, thừa nhận.

"Trời ạ! Vậy không phải hai người đều là lưỡng tình tương duyệt (*) sao?"

"Lưỡng tình tương duyệt ở chỗ nào?" Nàng nhìn lên trời, biểu tình phức tạp: "Ta hết hạn cấm túc mấy ngày rồi, nghĩa huynh vẫn đối xử với ta như ngày thường, không có chút biến hóa nào, lang quân tuấn tú mà các ngươi nói cúi đầu khom người trước cửa nhà ta đến tận tối có phải người khác không?"

.

.

.

Lý Diệp ôm hộp đồ ăn chạy chậm một đoạn đường, thời điểm nàng đi vào Đại Lý Tự đồ ăn vẫn còn nóng, Thượng Thiếu Khanh cao hứng mệnh Xuân Cùng đến phòng bếp lấy hai cái bánh bao lên, còn chưa kịp động đũa thì có người tới báo người đến quê nhà Khâu Thành Tế điều tra đã trở lại.

Người bị phái đi chính là Bạch Trạch Diễm, hắn ra roi thúc ngựa mất nửa ngày, còn chưa tiến vào huyện thành đã gặp hai quan sai mới ra ngoài thành, trong tay hai người đó cầm thư tín do chính tay huyện lệnh viết gửi cho Dương Quang Hách - phụ thân của Dương Nguyên Khôi, còn có quạt xếp có dấu ấn riêng của Dương Nguyên Khôi.

Bạch công tử lưu loát xách cả người lẫn vật mang về.

Lý Diệp có hơi thất vọng, dù sao hộp đồ ăn này nàng đã mất công mang tới thật nhanh, lòng tràn đầy vui mừng chỉ muốn nhìn hắn ăn một miếng, nhưng nói đến cùng nghĩa huynh đang trong giờ làm việc, công sự vẫn quan trọng hơn, vì thế nàng cũng hiểu chuyện đứng dậy: "Nghĩa huynh đi xử lý công chuyện đi."

Thượng Thần để Bạch Trạch Diễm chờ một lát, tự mình bẻ màn thầy thành hai nửa, ăn cùng với nửa đĩa chân giò hun khói kẹp bí đao trên bàn, lại uống một bát canh vịt to, nhận lấy khăn tiểu cô nương đưa qua lau tay, cười nói: "Có muốn đi gặp Dương Nguyên Khôi không?"

"Có, có thể sao?"

"Tất nhiên là có thể, chỉ là phải hóa trang một chút, muội giả trang thành một nha dịch đi theo ta, thế nào?"

"Được!" Lý Diệp cao hứng, nàng đã mơ tưởng tới được mặc quần áo của Đại Lý Tự từ lâu rồi.

Thấy nàng đồng ý, Thượng Thần quay đầu phân phó Xuân Cùng đến nhà kho lấy một bộ nha dịch mới cho nàng, còn hắn thì tự mình đi tới tiền viện thẩm vấn hai quan sai huyện nha bị mang về, ước chừng hỏi khoảng non nửa canh giờ, liền mang theo Lý Diệp đã hóa trang thành nha dịch thẳng tiến đến Dương phủ.

Đại Lý Tự Thượng Thiếu Khanh tự mình tới cửa, tuy phẩm cấp không bằng Dương lão thượng thư, nhưng thân phận lại tôn quý, Dương gia không dám chậm trễ, Dương Nguyên Khôi lập tức tự mình ra cửa nghênh đón, tươi cười nói: "Hôm nay Thượng Thiếu Khanh đại giá quang lâm, không biết là vì chuyện gì? Ta lập tức sai người gọi gia phụ về."

"Dương gia lang quân không cần khách khí, lần này ta tới là muốn hỏi ngươi mấy câu, hỏi xong thì đi luôn." Thượng Thiếu Khanh đáp lễ nói.

Lý Diệp mặc đồ nha dịch khoanh tay đứng thẳng, cẩn thận đánh giá Dương Nguyên Khôi, trưởng tôn Dương gia này vậy mà có túi da khá tốt đấy, da non thịt mịn tự mang dáng vẻ phong lưu, chỉ là so với nghĩa huynh đại nhân thì có vẻ hơi tầm thường.

Dương Nguyên Khôi nghe Thượng Thần nói là tới tìm mình, có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn khách khí mời người vào trong: "Phòng khách đã chuẩn bị trà, Thượng Thiếu Khanh, mời!"

Mấy người đi vào phòng khách, ngồi xuống hàn huyên, Thượng Thần đi thẳng vào vấn đề, nói: "Dương lang quân có biết Khâu Thành Tế - học sinh của thư viện Tử Vân không?"

Nghe thấy cái này tên, Dương Nguyên Khôi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo biểu tình không được tự nhiên, nâng trà lên uống một ngụm, không nói chuyện.

"Huệ Hoa thì sao?"

Hắn vẫn không nói lời nào.

Thấy hắn như thế, Thượng Thần mỉm cười, lại hỏi: "Khi nào Dương lão thượng thư về phủ?"

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại trần trụi uy hϊếp, ý tứ chính là nếu ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ tự mình đi hỏi tổ phụ ngươi.

Dương Nguyên Khôi không vui, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, buông chén trà gật đầu nói: "Ta biết."

"Mong Dương lang quân nói rõ ràng, là đều biết hay là chỉ biết một người trong đó?"

"Ta biết Huệ Hoa, trước kia nàng ấy là tú nương trong phủ bọn ta, ta chỉ nghe nói Khâu Thành Tế là trượng phu của Huệ Hoa, nhưng chưa gặp bao giờ." Dương Nguyên Khôi tốt xấu gì cũng là trưởng tôn nhà Thượng Thư lại bị người tới tận nhà ép hỏi, không nhịn được bộc lộ vẻ tức giận: "Thượng Thiếu Khanh đại nhân từ xa tới chỉ để hỏi ta chuyện này?"

Thượng Thần không vội không giận, thấy hắn nói biết hai người này thì chầm chậm nói: "Huệ Hoa đã ch.ết."

Lời này vừa nói ra, thần sắc của Dương Nguyên Khôi thay đổi mấy lần, vẻ hoảng loạn rõ ràng hơn hẳn: "Ch.ết, đã ch.ết? Ch.ết như thế nào."

"Bị trượng phu của nàng - Khâu Thành Tế gi.ết ch.ết, đầu mình hai nơi, đến nay vẫn chưa tìm thấy đầu."

"Đã tra ra là họ Khâu gi.ết thì cứ theo luật xử trảm, tới đây nói với ta làm gì?"

"Khâu Thành Tế đã bị bàn giao cho Đại Lý Tự, trên công đường Đại Lý Tự phản cung, nói mình oan uổng, thê tử Huệ Hoa của hắn bị ngươi gi.ết ch.ết."

"Hắn nói bậy!" Dương Nguyên Khôi đập bàn một cái, sắc mặt thay đổi.

Thượng Thần cũng nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên mặt hắn, như là có thể nhìn thấu người đối diện: "Khâu Thành Tế nói trước kia ngươi nhiều lần quấy rầy Huệ Hoa, còn muốn nuôi nàng như ngoại thất, có phải thế không?"

Dương Nguyên Khôi bị hắn nhìn đến hoảng hốt, sắc mặt biến đổi liên tục, cắn răng gật đầu một cái, nói: "Đúng! Ta từng viết mấy bức thư gửi cho Huệ Hoa, nhưng sau khi nàng gả đi thì không còn liên hệ nữa!"

"Vừa rồi trên đường tới đây ta thấy trong phủ trăm hoa đua nở, hoa cúc Kim Tiền nở rộ rực rỡ nhất, mà trùng hợp thay Khâu Thành Tế nói ở dưới giường nhà hắn cũng phát hiện cách hoa cúc Kim Tiền "

"Hắn nói bậy! Ta chưa bao giờ đi tìm Huệ Hoa, sao có thể đánh rơi cánh hoa gì đó ở nhà hắn được!" Dương Nguyên Khôi thề thốt phủ nhận, bộ dạng rất tức giận.

Thượng Thần không hề bất ngờ việc hắn phủ nhận, tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Không chỉ có cánh hoa cúc Kim Tiền, Khâu Thành Tế còn nhặt được một chiếc quạt xếp ở ngoài nhà, bên trên có con dấu riêng của ngươi, nếu Dương lang quân không đi tìm Huệ Hoa,vậy vì sao lại đánh rơi vật này ngoài cửa Khâu gia?"

Hắn còn chưa dứt lời, sắc mặt Dương Nguyên Khôi đã trắng bệch, cố gắng tự trấn an bản thân, nâng chén trà lên giả vờ uống, nhưng tay lại run rẩy không ngừng: "Không có chứng cứ, Thượng Thiếu Khanh sao có thể nghe một tên thư sinh nghèo nói bậy nói bạ!"

"Dương lang quân sao biết là không có chứng cứ?" Thượng Thần cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà nếu có huyện lệnh cố ý bao che, thì đúng là có khả năng đã tiêu hủy chứng cứ."

"Ngươi, ngươi không được ngậm máu phun người!"

"Mới đầu ta cũng không tin, chỉ phái người đến quê nhà của Khâu Thành Tế điều tra, nhưng người ta phái đi được nửa đường đã gặp quan sai đang đi từ huyện nha đến kinh thành, hẳn là huyện lệnh sốt ruột tranh công, cho nên ngoại trừ hai bằng chứng kia còn có một phong thư kể rõ ràng việc hành hình bắt Khâu Thành Tế nhận tội như thế nào, lại làm cách nào động tay động chân trên hồ sơ vụ!"

Hắn nói xong, ném quạt xếp lên bàn: "Dương lang quân nhìn cho thật kỹ, đây là đồ của ngươi đúng không?"

"Cái, cái này." Môi Dương Nguyên Khôi run rẩy không nói ra lời.

Thượng Thần thấy thế, vỗ bàn lạnh giọng quát: "Nói! Vì sao lại tới Khâu gia? Ngươi chính là hung thủ gi.ết Huệ Hoa, đúng không!"

Dương Nguyên Khôi bị dọa sợ, chén trà trong tay rơi xuống đất, kinh hoảng buột miệng thốt ra: "Ta không có! Ta chỉ giấu Huệ Hoa đi thôi!"

Thượng Thần nhìn thoáng qua tiểu cô nương bị mình dọa cho hoảng sợ, giọng nói chậm lại: "Giấu ở đâu?"

Dương Nguyên Khôi cúi đầu nhìn chằm chằm mảnh chén trà vỡ trên mặt đất, không nói tiếng nào.

"Dương lang quân, ta tưởng ngươi là một người thông minh." Thượng Thần đứng dậy, hòa hoãn nói: "Huyện lệnh bóp méo hồ sơ, hành hình bắt người nhận tội đã được chứng thực, đến lúc đó có thể giao cho Ngự Sử Đài điều tra, nhưng phong thư kia chính là viết cho phụ thân của ngươi, Dương Quang Hách - Dương đại nhân, hối lộ mệnh quan triều đình, lạm dụng chức quyền, che giấu sự thật, vu hãm bá tánh vô tội, bắt cóc thê tử người khác, tùy tiện chọn ra một tội cũng đều là tội lớn, ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật khai báo hiện tại Huệ Hoa đang ở đâu, đừng có vì một người mà gieo họa cho toàn bộ Dương gia."

Dương Nguyên Khôi ngẩn ra một lúc lâu, cả người suy sụp, tê liệt ngã ngồi trên ghế: "Là ta giả danh phụ thân, bày mưu đặt kế để huyện lệnh đổ tội danh sát hại thê tử lên đầu Khâu Thành Tế, phụ thân và tổ phụ không biết gì cả. Huệ Hoa đang ở trong biệt viện của ta ở Tây Kinh."

"Lập tức dẫn người đi biệt viện Dương gia ở Tây Kinh đưa Huệ Hoa nương tử đến đây." Thượng Thần gật đầu phân phó xong xuôi, lại nhìn về phía Dương Nguyên Khôi: "Chuyện ngươi giả danh nghĩa lệnh tôn thông đồng với huyện lệnh vu hãm người khác, bản quan chắc chắn sẽ tra xét rõ ràng. Xuân Cùng, đưa Dương lang quân về Đại Lý Tự."

"Tội danh của Khâu Thành Tế là sát hại thê tử bị bỏ tù, hiện giờ Huệ Hoa chưa ch.ết, Dương Nguyên Khôi cũng thừa nhận là giá họa, như vậy đã đủ chứng minh Khâu Thành Tế vô tội chưa, có thể thả hắn ra đoàn tụ với Huệ Hoa không?" Nhìn Dương Nguyên Khôi bị mang đi, Lý Diệp đi theo sau Thượng Thần hỏi.

Thượng Thiếu Khanh lắc đầu: "Không thể, nếu Huệ Hoa chưa ch.ết, vậy thi thể nữ tử không đầu xuất hiện ở Khâu gia kia chắc chắn là người khác, Khâu Thành Tế vẫn có hiềm nghi."

Lý Diệp “A” một tiếng, cúi đầu ngẫm lại, nhẹ giọng nói: "Trong Nghi Ngục Tập, quyển thứ hai có một vụ án tương tự, nghĩa huynh có biết không?"

"Là vụ án có người gi.ết người hầu trong nhà thương nhân, vùi đầu ở trong sân, thân thể mặc quần áo của thê tử thương nhân, còn thê tử thật sự của thương nhân bị người nọ bắt lại giấu đi, sau khi thương nhân trở về nhà nhìn thấy thi thể đó thì cho rằng thê tử bị hại, lập tức báo quan, nhưng lại bị coi như hung thủ sát hại thê tử."

Thượng Thần đã hiểu ý nàng: "Diệp Nhi cho rằng Dương Nguyên Khôi noi theo vụ án này, gi.ết người khác tới thay thế cho Huệ Hoa?"

Trong lúc hai người đang vừa đi vừa nhỏ giọng thảo luận, đột nhiên phía trước có người ngăn cản đường đi, là Dương Mộng Chi nghe được tin tức từ trong viện vội vàng chạy tới.

"Thượng gia ca ca?" Dương Mộng Chi chạy đến phụ cận lại chần chừ không tiến lên, tựa hồ có hơi sợ hãi Thượng Thần, mang theo mấy tiếng khóc nức nở hỏi: "Huynh trưởng của ta, hắn, hắn phạm vào tội gì sao?"

"Vụ án chưa điều tra rõ ràng, không tiện nói." Thượng Thần nói xong cất bước rời đi, muốn tránh khỏi nàng ta.

"Thượng gia ca ca!" Dương Mộng Chi mở rộng hai tay ngăn hắn lại: "Có cần chờ tổ phụ trở về trao đổi lại không?"

"Đại Lý Tự bắt người, không cần trao đổi với bất kỳ kẻ nào."

Dương Mộng Chi gấp đến độ rơi nước mắt, nếu ca ca cứ bị Thượng Thần mang từ trong nhà đi như vậy, sợ là tổ phụ cùng phụ thân đều sẽ không bỏ qua chuyện này, nàng chịu vài câu trách cứ không sao cả, nhưng nếu trong nhà bởi chuyện này kết oán với Thượng Thần, thì hôn sự của nàng phải làm sao bây giờ?

Hai mắt nàng đẫm lệ ngăn trở, đột nhiên nhìn thấy nha dịch sau lưng Thượng Thần rất quen mặt, sau khi nhìn rõ người đằng sau là ai, trong lòng không nhịn được dâng lên một ngọn lửa tức giận bừng bừng, hung tợn trừng mắt Lý Diệp nói: "Ta đang nghĩ vì sao vô duyên vô cớ Thượng gia ca ca lại tới Dương phủ bắt huynh trưởng của ta, hóa ra là có người xúi giục, cố ý hãm hại phá hủy thanh danh của Dương gia bọn ta!"

"Dương nương tử nói năng cẩn thận, Đại Lý Tự bắt người luôn dựa vào chứng cứ rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mưu hại." Thượng Thần thấy ánh mắt ác ý của nàng ta, thân thể nhẹ nhàng che chắn cho tiểu cô nương: "Xin tránh ra, không nên cản trở công vụ."

Dương Mộng Chi thấy hắn ở trước mặt mình che chở cho Lý Diệp như vậy, tức muốn hộc máu, duỗi tay chỉ vào người sau lưng hắn, hô to: "Ta không có cản trở công vụ, rõ ràng người cản trở chính là nàng ta!"

"Ta đã nói phải nói năng cẩn thận!" Gương mặt Thượng Thần trầm xuống, giọng nói vốn đã mát lạnh lúc này lạnh lẽo đến mức muốn kết băng: "Tránh ra."

"Nhưng mà!" Dương Mộng Chi còn muốn nói tiếp, lại bị ánh mắt của hắn dọa cho không dám mở miệng, chỉ đành lui sang một bên lau nước mắt, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Diệp.

"Các ngươi còn ngây người ra đó làm gì? Còn không mau đi gọi tổ phụ và phụ thân về!"

.

.

.

Dương Nguyên Khôi bị bắt về Đại Lý Tự, mắt thấy ba ngày rồi mà không có ai tới cứu, tâm lý dần dần sụp đổ, cuối cùng cũng nhận tội là hắn thèm khát nhan sắc của Huệ Hoa, muốn nhân lúc nàng ở nhà một mình bắt người về, nhưng sợ Khâu Thành Tế tìm tới, nên nửa đường vung tay mua một kỹ nữ dẫn đến Khâu gia, sau khi gi.ết ch.ết nàng ta thì đổi quần áo trên người nàng ta thành quần áo của Huệ Hoa, lại chặt đầu nàng ta ra, ném xuống sông.

Đúng lúc lại gần vào đông, nước sông dần dần đóng băng, cho nên tạm thời không có ai phát hiện ra.

Sau khi Khâu Thành Tế trở về, cho rằng Huệ Hoa bị gϊếŧ, chứng cứ tra được giao cho huyện lệnh, mà không nghĩ tới dẫn họa vào thân, bị tên huyện lệnh đang nóng lòng nịnh bợ phụ tử Dương gia cắn ngược một cái thành hung thủ sát hại thê tử.

Vụ án đột nhiên sinh biến, Khâu Thành Tế vốn đã định tội lại là người vô tội bị hàm oan, ngay lập tức được phóng thích, hắn vừa được thả đã vội vàng chạy đến khách điếm đoàn tụ cùng Huệ Hoa.

Mà Dương Nguyên Khôi lấy quyền thế chèn ép người vô tội, gi.ết người giá họa, bắt cóc thê tử người khác, bị áp giải vào đại lao chờ ngày tuyên án.

Ngay cả tên huyện lệnh bóp méo hồ sơ vụ án, hành hình bắt người nhận tội cũng bị tước chức quan, giao cho Ngự Sử Đài xử trí.

Tuy Thượng Thần đã dặn dò rất nhiều lần không được để lộ chuyện này ra, thế nhưng “chuyện tốt" của Dương Nguyên Khôi vẫn bị truyền ra khắp toàn thành, dù sao cũng là đích trưởng tôn của nguyên lão ba triều, hoài nghi cũng có, tiếc hận cũng có, vui sướиɠ khi người gặp họa cũng có, thậm chí có người thường ngày bất đồng chính kiến với Dương lão thượng thư còn bắt đầu thả ra lời đồn ông ta vì bao che cho tôn tử còn không tiếc tìm người tới chịu tội thay cho tôn tử, lời đồn vừa xuất hiện đã khiến bá tánh toàn thành nhốn nháo.

Thư phòng Dương phủ, Dương lão thượng thư năm nay đã hơn sáu mươi, đôi tay chống quải trượng hung hăng gõ xuống đất, nhìn mặt Dương Quang Hách vừa bị dội một ấm trà đang quỳ trên mặt đất, ông ta chỉ hận rèn sắt không thành thép, trách mắng: "Đúng là cái loại không có tiền đồ, công danh thi không đậu thì thôi, bây giờ ngay cả đứa con trai cũng không nuôi dạy tốt, rốt cuộc ngươi nuôi kiểu gì mà thành đại họa thế này hả? Các ngươi muốn kéo toàn bộ Dương gia chôn cùng sao!"

"Phụ thân bớt giận! Đều do cái tên huyện lệnh kia quá ngu xuẩn!" Dương Quang Hách luôn mồm xin tha, biện hộ: "Con để hắn trực tiếp thiêu hủy chứng cứ đi, ai ngờ hắn lại vì tranh công mà đưa tới chỗ con, nửa đường còn bị người của Đại Lý Tự chặn được, chuyện này nhi tử trăm triệu lần cũng không hề ngờ tới!"

"Không ngờ tới? Đáng ra ngay từ đầu ngươi không nên gạt ta mới đúng!" Dương Lập tức giận đến ho khan liên tục: "Ngu xuẩn! Các ngươi đều là lũ ngu xuẩn! Mặt mũi Dương gia đều bị các ngươi quét sạch rồi! Khụ khụ khụ!"

"Phải, phải, phụ thân giáo huấn rất đúng, ngàn sai vạn sai đều là lỗi lầm của nhi tử, muốn đánh muốn phạt thế nào còn đều chấp nhận, phụ thân đừng vì chuyện này mà làm tổn hại tới thân thể!"

"Hiện giờ ngươi nhận sai thì có ích lợi gì? Sự tình nội viện xấu xa bậc này, còn bị Đại Lý Tự tra xét ra, bây giờ toàn bộ triều đình đều đã biết hết rồi! Còn có thể làm sao được nữa, giờ giải pháp tốt nhất chỉ có thể là chứng minh chuyện này không có quan hệ gì với ngươi cả!"

"Nhưng, nhưng Nguyên Khôi phải làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ? Người là do hắn gϊếŧ, đạo lý gϊếŧ người thì đền mạng còn phải để ta dạy ngươi hay sao?"

"Gϊếŧ người thường mà phải đền mạng?" Dương Quang Hách ngây dại, sau khi phản ứng lại, lệ rơi đầy mặt, ôm lấy chân Dương Lập gào khóc thất thanh: "Phụ thân không thể được! Nguyên Khôi là tôn nhi (cháu trai) ruột thịt của ngài mà!"

"Tôn nhi ruột thịt thì sao? Ngày thường không học vấn không nghề nghiệp, phóng đãng làm bậy thì thôi, hiện giờ lại còn to gan dám ra tay gi.ết người! Ta không thể vì một tên bất hiếu như vậy mà chôn vùi tất cả mọi người."

Dương Lập tức giận đến dùng quải trượng đánh cho nhi tử mấy cái, ngửa mặt lên trời thở dài: "Ngày mai ta sẽ vác cái mặt già này đi cầu xin Quan Gia, là ta không dạy được tôn nhi, để hắn làm ra việc táng tận lương tâm bậc này, cầu xin Ngài cứ theo lệ mà xử lý, Dương gia tuyệt đối không có nửa câu oán hận!"

"Phụ thân!"

"Được rồi, việc này dừng lại ở đây, đừng có mà nhiều lời nữa." Dương Lập bình tĩnh lại: "Ngày ấy, lúc người của Đại Lý Tự tới, chỉ có Nguyên Khôi cùng Mộng Chi ở nhà, ngươi đã qua đó hỏi con bé chưa, người của Đại Lý Tự có từng đi qua thiên viện hay không?"

"Thưa phụ thân, nhi tử đã hỏi qua." Dương Quang Hách lau nước mắt, cũng không dám phản kháng nữa, cụp mi nói: "Mộng Chi nói ngày ấy bọn họ chỉ đến phòng khách, không tiến vào thiên viện, cũng không ở lại phụ cận quá lâu."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ngươi đi tăng nhân thủ tuần tra thiên viện lên gấp đôi, không được cho bất kỳ kẻ nào tới gần."

Dương Lập phân phó mấy câu, lại nhớ tới: "Việc hôn sự của Mộng Chi cùng Thượng gia thế nào rồi?"

"Trước mắt xem ra, tôn tử của Thượng gia không hề có hứng thú với Mộng Chi." Dương Quang Hách căm giận: "Hơn nữa hắn chính là kẻ bắt Nguyên Khôi đi!"

"Là nhi tử của ngươi tạo nghiệt!" Dương Lập nhịn không được lại mắng to: "Nhi tử ngu xuẩn, nữ nhi cũng ngu xuẩn! Ta phải tranh thủ bao lâu nay mới có thể đẩy được nó đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương để hối thúc hôn sự với Thượng gia, nếu ta mà thất bại, thì đại phòng các ngươi lập tức cút ra khỏi phủ cho ta!"

Chú thích:

(*) lưỡng tình tương duyệt: yêu thích nhau, nôm na là hai người đều có tình cảm với nhau.