Chương 82: Tàng kiều ( 2 )

Bởi vì hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, sau khi tan triều Hoàng Thượng cố ý gọi mấy thần tử thân cận đến Ngự Thư Phòng vừa nghị sự vừa ăn cháo.

Cháo được Ngự Thiện Phòng chuẩn bị từ sớm, vẫn luôn hâm nóng trên lửa nhỏ đã sớm hầm đến mềm nhuyễn, cháo được múc vào trong bát sứ bạch ngọc, tản ra từng đợt hương thơm ngọt ngào.

"Cháo thất bảo ngũ vị của ngày mùng 8 tháng chạp." Triệu Tông tự mình múc cho mỗi người một bát, mệnh cho nội thị bưng xuống cho mọi người, cười nói: "Hôm nay cùng ăn với chư vị ái khanh, giải hạn nghênh phúc, mong chờ chuyện vui tới, cầu cho năm sau là một năm mưa thuận gió hoà, bá tánh yên vui."

"Mong quan gia phúc thọ vạn năm, cầu năm sau ngũ cốc được mùa!"

Mọi người hành đại lễ cảm tạ, bắt đầu ăn cháo, bát đựng cháo vốn không lớn, chỉ ăn mấy miếng là xong, trong đám người chỉ có Thượng Thiếu Khanh là người ăn nhanh nhất, có thể hình dung là ăn ngấu nghiến cũng không quá đáng, hắn vừa ăn xong lập tức nhỏ giọng thúc giục người khác ăn nhanh lên, Triệu Tông nhìn thấy thú vị, cố ý nói với nội thị: "Trẫm thấy hôm nay Thượng khanh ăn uống ngon miệng, múc cho hắn một bát nữa."

"Tạ Quan Gia!" Thượng Thần không dám chối từ, đành phải nhận lấy bát cháo thứ hai, bưng lên ăn mấy miếng đã xong, trước khi Triệu Tông nói chuyện vội vàng hành lễ: "Thần đã ăn no rồi."

Hắn có hơi sốt ruột, hôm nay tiểu cô nương cuối cùng đã được giải trừ cấm túc, nàng liền cầm thiệp mời đi chùa Đại Tướng Quốc ăn cháo, nếu trước giờ Tỵ mà mình vẫn chưa xuất cung, sợ là không gặp được nàng.

Hắn rất nhớ nàng, nhớ đến nỗi không thể chờ nổi, chỉ ước chắp cánh bay đến trước mặt nàng ngay lập tức.

Lý Chi ngồi một bên tất nhiên biết thừa tâm tư của hắn, nhưng cũng chỉ cúi đầu chậm rì rì uống cháo không hé răng.

Ngày ấy, Thượng Thần là người đầu tiên tới cửa cầu thân, là người mà hắn không lường trước được, nghĩa huynh cầu thú nghĩa muội là chuyện vượt qua lẽ thường, cũng không hợp quy củ. Huống chi Thượng gia là dòng dõi cao quý, không phải người hàn môn như bọn họ có thể với tới được, nhưng thứ tử của Thẩm lão tướng quân Thẩm Vũ tính cách phóng khoáng lại vô cùng thích hợp với Diệp Nhi.

Triệu Tông từng nghe thấy chuyện hai nhà Lý - Triệu từ hôn, cũng biết Thượng Thần cùng Thẩm Vũ tới cửa Lý gia cầu thân, trong dân gian có một nhà gọi là Tiên Quả Tiểu Nhật Trình viết tường tận sự việc này cứ như là đã tự mình trải qua vậy. Hắn nhìn hai vị thần tử phía dưới, nghĩ thầm đùa một chút thăm dò coi sao, tiếc là hai người này đều bày vẻ mặt nghiêm túc, không chịu hưởng ứng hắn, huống chi Triệu Nam Tự cũng ở đây, nói nhiều lại mất hay, nên hắn chỉ có thể ba vòng tám quẹo coi như tâm sự việc nhà.

"Điểm tâm hôm nay có bát bảo đường, xem như cũng hợp với tiết trời, trẫm đã nếm thử rồi, hương vị chua chua ngọt ngọt hợp khẩu vị của các cô nương, trong nhà chư khanh có nữ quyến thì lát nữa về lãnh hai hộp lạnh mang đi." Triệu Tông thuận miệng nói, tiện thể làm như lơ đãng nhìn về phía Lý Chi: "Trẫm nhớ muội muội Lý khanh tuổi không lớn lắm, lấy cho tiểu cô nương nhiều một chút."

"Thần thay muội muội tạ bệ hạ ân điển!" Lý Chi tạ ơn.

Triệu Tông giơ tay cho hắn bình thân, lại nhìn nét mặt của hai người còn lại, quả nhiên Thượng Thần vừa nghe đến hai chữ muội muội thì đôi mắt đều phát sáng, mà Triệu Nam Tự chỉ mím môi, nhìn qua có hơi ai oán.

Xem ra cái Tiểu Nhật Trình kia viết tám chín phần mười là thật, Triệu Tông vuốt râu, cảm thấy mỹ mãn phất tay: "Được rồi, cửa ải cuối năm sắp tới, các khanh chịu khó vất vả, về đi thôi."

.

.

.

Từ Ngự Thư Phòng ra ngoài cung chỉ có duy nhất một đường, Lý Chi cầm hai hộp bát bảo đường đi sóng vai cùng Thượng Thần, đi chưa được mấy bước đã thấy Triệu Nam Tự đang đứng trên đường.

"Lý học sĩ." Hình như Triệu Nam Tự đặc biệt cố ý chờ ở đây, nhìn thấy Lý Chi tới liền vội vàng hành lễ, cẩn thận đến hèn mọn.

Lý Chi làm như không nhìn thấy hắn, hừ một tiếng xem như đáp lại, vì muội muội của mình mà xé rách mặt đồng liêu cũng không có gì mất mặt.

Triệu Nam Tự nhìn qua khá suy sút, thấy Lý Chi không để ý tới mình, liền cúi đầu đứng ở nơi đó, chờ trong chốc lát mới cất bước đi, cẩn thận duy trì khoảng cách với hai người.

Thượng Thần quay đầu lại nhìn mấy lần, cũng chẳng nề hà gì với hành vi của hắn ta, quay đầu nhìn chằm chằm hộp bát bảo đường trong tay Lý Chi: "Hôm nay Hàn Lâm Viện có bận không?"

"Bận muốn ch.ết."

"Chiêu Duyên huynh cứ đi làm việc của mình đi, bát bảo đường này để ta thay huynh đưa cho Diệp Nhi đi, huynh thấy sao?"

"Thượng Đan Cảnh!" Lý Chi trừng hắn: "Bát bảo đường là Quan Gia ngự tứ, sao có thể nhờ tay người khác?"

Gần đây hắn bị hai người Thượng Thần cùng Thẩm Vũ bám dai như đỉa đói, còn thêm cả cục nợ Triệu Nam Tự âm hồn bất tán suốt ngày ra vẻ thê thê thảm thảm đi sau lưng nữa, mỗi ngày ngoài công vụ ra, còn phải rút ra tinh lực ứng phó với ba người này, quả thực bực bội sắp phát điên luôn rồi.

Thượng Thần đã quen với thái độ này của hắn, gật đầu: "Thế tối nay ta tới phủ huynh ăn cơm nhé?"

"Không được!"

"Vì sao?"

"Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì!"

"Trong lòng ta nghĩ gì chưa bao giờ giấu giếm huynh." Sau khi Thượng Thần tới cửa cầu thân đã không biết bao nhiêu lần nghiêm túc bày tỏ tâm ý: "Trước kia bởi vì Diệp Nhi có hôn ước, cho nên Thượng mỗ ngoài cư xử đúng bổn phận nghĩa huynh ra chưa từng dám có chút ý tưởng không an phận nào, hiện giờ hôn ước đã không còn tồn tại, ta tới cầu thân cũng là hợp quy củ, vì sao Chiêu Duyên huynh cứ muốn cách xa ta như vậy?"

"Từ hôn là một chuyện, tuy Diệp Nhi không nói nhưng vẫn bị chịu rất nhiều ủy khuất, nếu kết thân lần nữa nhất định phải cẩn thận từng li từng tí một."

Lý Chi than nhẹ một tiếng thành thật nói với hắn: "Đan Cảnh, trưởng huynh như phụ thân, chuyện này khó làm lắm."

Hắn nhìn Thượng Thần cũng đang nghiêm túc, nói thêm: "Từ trước đến nay Diệp Nhi vốn hiểu chuyện, nếu ta thật sự chọn một người trong các ngươi, con bé sẽ không dị nghị gì, nhưng có phải là người vừa ý con bé không thì ta không biết. Cho nên lần này ta muốn chờ một chút, chờ thêm một hai năm nữa, chờ tâm tình của Diệp Nhi bình phục để cho con bé tự quyết định chung thân đại sự của mình."

"Không chỉ là ngươi hay Thẩm Vệ Úy, mà còn cả các lang quân khác cũng đều giống nhau, nếu chỉ là muốn thú thê thì các nương tử vừa độ tuổi ở Đông Kinh Thành này đều là lương duyên, nếu là thật tình thật ý thích Diệp Nhi, thì chờ thêm một thời gian nữa có là gì?"

"Được, đừng nói là một hai năm, cho dù mấy chục năm nữa ta cũng sẽ chờ." Thượng Thần khom lưng hành lễ: "Chuyện cầu thân tạm thời ta không đề cập tới nữa, chỉ riêng một mảnh chân tình thật ý này mong Chiêu Duynh huynh làm chứng."

Ba năm, năm năm, mười năm, cho dù là cả đời, hắn đều cam tâm tình nguyện chờ nàng.

Hắn mím môi, lại cố chấp nói thêm lần nữa: "Cho nên tối nay ta tới phủ huynh ăn cơm được không?"

Lý Chi lại một lần nữa bị cái tên da mặt dày này chọc giận đến hít sâu một hơi, hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi: "Muốn đến thì cứ đến!"

Thật là phiền muốn ch.ết!

.

.

.

Lý Diệp ở chùa Đại Tướng Quốc phát hiện túi tiền của ca ca trong đám người xếp hàng trước cửa chùa lãnh cháo, tò mò không thôi: "Đó không phải là túi tiền của ca ca sao? Sao lại ở đây?"

Nàng kéo Ngô Tư Du đi vài bước lên phía trước, đến gần nam tử trẻ tuổi kia, thấp giọng nói: "Cái kia kìa, túi vải màu lam có thêu hình hồ lô!"

"Túi tiền của Lý học sĩ?" Ngô Tư Du nhìn nửa ngày: "Ngươi xác định?"

"Chắc chắn không sai, kia chính là hình hồ lô như ý do chính tay ta thêu." Lý Diệp vuốt cằm cẩn thận nhớ lại: "Hôm dán thông báo kỳ thi mùa thu lần trước, ca ca đưa túi tiền cho một thư sinh, sau đó thư sinh kia liền về quê, vì sao lại xuất hiện ở trên người này? Thư sinh kia đâu?"

"Có lẽ là thư sinh kia ném đi nên người này mới nhặt được."

"Cũng có khả năng." Nàng gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Nhưng, nhưng cái túi kia là do ta thêu, ca ca còn đồng ý lần sau gặp lại sẽ lấy về, thế này thì khác gì cho không."

"Không thì hiện tại ngươi đòi về luôn?"

"Vậy mở miệng thế nào?"

Hai người càng nói thanh âm càng lớn, nam tử trẻ tuổi kia bị thanh âm hấp dẫn, quay đầu lại nhìn thoáng qua, kinh ngạc hô: "Ngô nương tử?"

"Đỗ Đại Lang?" Ngô Tư Du vui vẻ: "Hóa ra là ngươi!"

Nàng nói xong nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lý Diệp bên cạnh, giới thiệu: "Tiểu Diệp, đây là Đỗ Đại Lang, ngục tốt của Đại Lý Tự."

Lại quay đầu giới thiệu với Đỗ Đại Lang: "Lý nương tử, nghĩa muội của Thượng Thiếu Khanh."

Toàn bộ nhân lực trên dưới Đại Lý Tự có ai không biết nghĩa muội mà Thượng Thiếu Khanh sủng ái nhất, Đỗ Đại Lang cuống quít bước ra khỏi đội ngũ, cung kính hành lễ: "Thỉnh an Lý nương tử!"

"Đỗ lang quân khách khí." Lý Diệp hồi lễ, nhịn không được hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, túi tiền kia là của ngươi sao?"

"Túi tiền?" Đỗ Đại Lang sửng sốt, cúi đầu nhìn túi tiền bên hông, sắc mặt tức khắc thay đổi: "Hồi, hồi Lý nương tử, túi tiền này là, là của một tử tù trong nhà lao, tiểu nhân thấy đẹp, nếu cứ ném đi thì thật đáng tiếc, nên mới, mới nhặt lại."

Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, cầu xin: "Tiểu nhân sẽ trả lại ngay, ngài đừng nói cho Thượng Thiếu Khanh biết!"

"Tử tù?" Lý Diệp ngẩn người: "Là một thư sinh trắng trẻo, gầy yếu, đúng không?"

"Cả người hắn máu me nhầy nhụa nhìn không ra có trắng hay không nhưng dáng người rất gầy yếu."

"Tên là gì?"

"Hình như là Khâu Thành Tế."

.

.

.

Hôm nay Thượng Thiếu Khanh rất phấn khởi, tuy rằng lời nói của Lý Chi chỉ là hàm hồ nói muốn hoãn lại việc cầu hôn một thời gian, cụ thể hoãn bao lâu thì chưa nói, nhưng cuối cùng cũng không hề lảng tránh, thái độ khá tích cực.

Ngàn sợi tình ý, tương lai còn dài, hắn nhất định sẽ cưới được tiểu cô nương về nhà, sau đó dùng cả phần đời còn lại yêu thương nàng.

Cáo biệt Lý Chi, Thiếu Khanh đại nhân cưỡi Tiểu Hắc chậm rãi trở lại Đại Lý Tự, mới bước vào đường nhỏ đã thấy người trong lòng đang đứng trước cửa.

Hắn kinh hỉ xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho Xuân Cùng, sải bước đi về phía nàng, đuôi lông mày đẹp đẽ bởi vì cao hứng mà hơi nhướng lên: "Diệp Nhi?"

Lý Diệp nghe thấy tiếng gọi, xoay người lại, đôi mắt to bỗng chốc phun ra hai ngọn lửa nhỏ sáng rực, thanh thúy gọi: "Nghĩa huynh!"

Nàng chạy tới đón hắn, liên thanh gọi nghĩa huynh, chưa tới mấy bước đã chạy tới trước mặt hắn, ngẩng gương mặt tươi cười lên, nói: "Gần đây nghĩa huynh có khỏe không?"

"Hết thảy đều tốt, cảm ơn Diệp Nhi đã nhớ mong." Thượng Thần cúi đầu mỉm cười, ôn nhu ngắm nhìn nàng.

Hơn một tháng không gặp, khuôn mặt tiểu cô nương càng trắng nõn, mượt mà hơn trước, vừa mềm vừa căng mọng, dụ hoặc người ta muốn cắn một miếng.

Tai của hắn ửng đỏ, nghiêng mặt đi, ho khan một tiếng: "Khụ, tìm ta có việc gì không?"

"Là có chuyện."

"Chuyện gì?" Hắn tiếp tục dịu dàng hỏi lại.

"Huynh còn nhớ Khâu Thành Tế không?"

Vừa mới gặp mặt đã nhắc tới nam tử khác, Thượng Thiếu Khanh không kịp phòng bị bị câu hỏi của nàng đánh cho đứng hình, nụ cười ôn nhu vẫn còn đọng lại trên mặt, hòa hoãn một lúc mới mở miệng nói: "Thư sinh dưới bảng bắt tế ( rể ) lần trước?"

"Đúng đúng đúng, chính là hắn!" Lý Diệp thấy hắn vẫn nhớ, vui vẻ gật đầu: "Trí nhớ của nghĩa huynh thật tốt!"

"Diệp Nhi hỏi hắn làm gì?"

"Ừm, sự tình là như này." Tiểu cô nương nhón chân, ghé vào tai hắn nói nhỏ kể rõ ngọn nguồn, cuối cùng kéo rồi lại lắc tay áo hắn: "Nghĩa huynh là Đại Lý Tự Thiếu khanh mà, muội có thể vào đó xem qua không?"