Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Ta HE Cùng Nghĩa Huynh

Chương 74: Mị hồ ( 2 )

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho gạo nếp và gạo tẻ đã ngâm suốt đêm cùng một bát nước lớn, thêm hai bát sữa đậu nành mới mua về vào nồi rồi dùng lửa lớn đun sôi.

Lý Diệp chia củ mài đã chưng chín thành hai phần, một phần cắt thành những miếng nhỏ, một phần nghiền nhuyễn thành bột nhão, đến khi sữa đậu nành trong nồi sôi trào thì cho củ mài đã nghiền thành bột vào, nàng rút bớt củi ra cho nhỏ lửa tiếp tục ninh nhừ, thỉnh thoảng khuấy mấy cái để không bị cháy đáy nồi.

Chờ đến khi gạo và sữa đậu nành đã quyện vào nhau, bay ra hương thơm nhàn nhạt của gạo chín thì cho thêm những miếng nhỏ củ mài vào nồi tiếp tục khuấy cho đến khi sền sệt.

Cuối cùng cho thêm mấy viên đường phèn vào đến khi viên đường hoàn toàn tan ra thì nhấc nồi ra khỏi bếp lò.

Cháo màu trắng ngà tản ra mùi thơm của gạo và đậu nành, trong thanh đạm có vị ngọt đậm đà, Lý Diệp chia nửa nồi vào một ấm sành, sau đó nàng vuốt cằm phân vân giữa hoa hồng và cẩu kỷ một hồi lâu, vẫn là cho cẩu kỷ vào đi, nàng lẩm bẩm: "Nghĩa huynh lớn tuổi, dưỡng sinh quan trọng hơn."

Phần cháo còn lại thì nàng múc ra hai bát sứ trắng, một bát thêm cẩu kỷ, một bát thêm hoa hồng, rồi đặt hết lên khay nhỏ giao cho Tiểu Vũ bưng lên.

"Ca ca, nếm thử cháo đậu nành củ mài của muội đi!" Nàng đi trước tiến vào nhà ăn, bưng cháo cho cho Lý Chi: "Bát có cẩu kỷ là của ca ca, bát có hoa hồng là của muội."

"Cháo đậu nành?" Lý Chi thấy muội muội tới, phân phó người dọn cơm lên, cơm canh vẫn đơn giản như thường ngày chỉ là có nhiều thêm một đĩa thức ăn mặn.

Từ sau ngày hộc máu ở trà trang, thân thể của hắn càng lúc càng tốt hơn, ăn uống cũng ngon miệng hơn xưa, bữa sáng hai hôm nay đã có thể ăn hết nửa cái bánh bao thịt.

"Đúng vậy, muội học được từ chỗ Tiểu Nhu cô nương ở nhà bán đậu hũ Tiết gia đấy, nhà nàng ấy mới chuyển từ Giang Nam đến đây có nói là một năm bốn mùa đều ăn cái này." Lý Diệp nâng hai bên má lên: "Ăn cháo này sẽ giúp làn da mềm mại, mịn màng như nước ấy!"

"Ừ, vị đúng là ngọt thanh thơm nhuận, một miếng xuống bụng đều thấy cả người ấm áp, dễ chịu." Lý Chi ăn một miếng, học bộ dáng nâng hai bên má của nàng: "Mềm mại, mịn màng."

"Ca ca hư, không cho bắt chước muội!"

"Ha ha, đùa thôi mà, nhưng ăn ngon thật đấy, mùi vị thanh đạm dễ chịu, rất thích hợp ăn trong mùa khô này."

Lý Chi cầm một cái bánh bao thịt lên, bẻ thành hai nửa, hai huynh muội chia nhau ăn, hai người từ nhỏ đã được dạy dỗ không được lãng phí lương thực, sau đó lại trải qua mấy năm nghèo đói, nên chuyện chia đôi bánh bao này đã sớm thành thói quen.

Tôn ma ma đã nói qua mấy lần, hiện tại Lý Chi đã là mệnh quan triều đình, quá mức tiết kiệm như vậy không khỏi làm mất uy nghi linh tinh.

Nhưng Lý Diệp lại rất thích chia đồ ăn với ca ca, thân thể ca ca đã yếu ớt từ nhỏ, ăn uống vẫn luôn không tốt, rất nhiều món ăn đều nhìn thèm thuồng lắm nhưng ăn chưa được mấy miếng đã không ăn nổi nữa, lúc này nàng sẽ sờ cái bụng nhỏ của nàng thò lại gần, ăn hết sạch những thứ ca ca không ăn hết.

Ban đầu, ca ca còn cười nàng là con mèo nhỏ háu ăn, từ đó mỗi lần ca ca đi ra ngoài thấy có món gì mới mẻ đều sẽ mua về nhà, hai huynh muội chia nhau ăn.

Thật ra nàng cũng không thèm thuồng gì, chỉ là nếu nàng không ăn, phần dư lại phải ném đi, mà ném đi thì ca ca sẽ không mua nữa, nếu thế ca ca cũng sẽ không được nếm những món mới lạ, mà nàng cũng không thể để ca ca ăn cháo trắng rau xào cả đời được.

Hai huynh muội cùng ăn hết những món ngon trong thiên hạ là tâm nguyện nhỏ bé của nàng.

Lý Diệp vừa nghĩ vừa cầm nửa cái bánh bao thịt lên cắn một miếng to, mỉm cười ngây ngô.

"Bây giờ nhìn Diệp Nhi còn ngây thơ hơn cả lúc nhỏ." Lý Chi cười nàng, lại kịp thời trước khi nàng trở mặt kéo một đề tài khác ra: "Hôm nay ta phải đi viếng một lễ tang, muội giúp ta tìm cái áo màu tím đen nhé, lát nữa xong việc ở Hàn Lâm Viện ta sẽ thay luôn."

Lý Diệp quả nhiên đã bị hắn dắt đi, gật đầu, hiếu kỳ hỏi: "Là nhà nào thế? Muội có biết không?"

"Là Bảo Hòa Điện Nhϊếp Hầu phu nhân, chắc muội đã từng gặp qua mấy lần vào ngày Tết ấy?"

"Đúng là muội từng gặp qua, muội nhớ tuổi nàng ấy cũng không lớn lắm, chắc mới chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi thôi, tính tình khá hiền lành." Lý Diệp nhớ lại, nói: "Là ch.ết vì bệnh sao?"

Lý Chi lắc đầu, mang theo ngữ khí không thể tin nổi: "Là ngoài ý muốn, nói là lúc ăn bánh bị nghẹn, tắc thở ch.ết."

"Hả?"

"Cũng có người đồn là bị Bạch Hồ Tiên gϊếŧ, tuy nói mấy chuyện quỷ thần ma quái này không thể tin, nhưng đúng là Nhϊếp Hầu gia có mấy phòng tiểu thϊếp." Lý Chi nói tới đây biểu tình nghiêm túc hẳn lên: "Không phải muội nói biểu muội của Triệu Nam Tự cũng từng đi lạy hồ tiên rồi sai? Diệp Nhi cũng phải cẩn thận."

"Ca ca yên tâm đi, nghĩa huynh đã điều tra ra là trúng độc, nhất định là do người làm." Lý Diệp an ủi hắn: "Đương nhiên muội cũng sẽ cẩn thận, không ăn đồ ăn bậy bạ không rõ lai lịch."

"Hy vọng Đại Lý Tự và Khai Phong phủ có thể nhanh chóng phá án, cửa ải cuối năm sắp tới, không để xảy ra nhiễu loạn mới tốt." Lý Chi ăn hết cái bánh bao thịt, lại ăn hết sạch sẽ cháo đậu nành, lau miệng: "Ta đi làm việc đây."

.

.

.

Tiễn ca ca đi, Lý Diệp ôm ấm sành vẫn còn ấm đến Đại Lý Tự, sau khi Thượng Thần hạ triều thì bị Hoàng Thượng gọi đến Ngự Thư Phòng nghị sự, nghị sự hơn một canh giờ mới được thả đi, hai người đúng lúc gặp nhau ở cửa, một người đói bụng kêu lên ọc ọc, một người thì tới đưa cơm.

"Nghĩa huynh ăn chậm thôi, sớm biết thế này muội đã đem thêm hai cái bánh bao nữa rồi." Lý Diệp thấy hắn ăn hết hai bát to, còn ăn nhiều hơn cả ca ca: "Không thì để muội xuống phòng bếp nhỏ làm cho huynh mấy cái bánh nướng nhé?"

"Không cần." Thượng Thần ăn hết hai bát cháo, cuối cùng cái bụng cũng không kêu nữa: "Cháo rất ngon, vừa ngọt vừa thơm, tốt hơn cả cao mỡ dê bôi mặt."

"Ha ha, huynh thích là tốt rồi, thật sự không cần bánh nướng sao?"

"Không cần, ăn cháo là no rồi."

Hắn để ấm sành và bát sang một bên, vừa tính toán lát nữa đói lại ăn tiếp, vừa cầm một tờ công văn trên bàn lên, mặt mày cong cong nhìn tiểu cô nương: "Ta phải viết một phần công văn, Diệp Nhi muốn tự vẽ tranh hay là mài mực là giúp ta?"

Lý Diệp đang nghĩ nên tìm lý do gì để tiếp tục ăn vạ, vừa nghe hắn hỏi liền lập tức trả lời: "Muội mài mực giúp huynh!"

"Tới đây, đứng ở bên này." Thượng Thần đưa nghiên mực và thỏi mực cho nàng: "Nhanh thôi, viết nửa canh giờ là xong."

"Vậy nửa canh giờ này muội sẽ không nói lời nào."

"Nói chuyện cũng được, chỉ cần không nói nhiều là được."

"Hừ, huynh cũng chê muội nói nhiều."

"Còn ai nói như vậy nữa sao?"

"Là ca ca ấy, nói muội nói nhiều y như con vẹt lùn ở nhà vậy."

Thượng Thần suýt chút nữa cười ra tiếng, nhấp miệng gật đầu, nghiêm túc nói: "Lý học sĩ quá lời."

"Đúng vậy, muội cũng thấy thế, rõ ràng là con vẹt lùn kia còn ồn ào hơn muội."

"Không thì ta viết công văn sai vài chỗ, lát nữa đưa đến Hàn Lâm Viện để ca ca muội mất nhiều thời gian sửa lại hơn."

"Không được, huynh viết cho cẩn thận vào để ca ca muội còn có thời gian nghỉ ngơi."

Trong lúc hai người tán gẫu, Xuân Cùng ngoài cửa bẩm báo có người cầu kiến Lý nương tử, hai người liếc nhìn nhau cảm thấy kỳ quái, muốn tìm Lý Diệp mà còn biết chạy đến Đại Lý Tự tìm người, thật sự đoán không ra là ai.

Thượng Thần phân phó mời người tiến vào, Lý Diệp vừa thấy người liền mừng khấp khởi: "Thẩm đại ca vạn an!"

Nàng lại nhìn người cùng đi vào với Thẩm Vũ, nhìn thật quen mặt, giống người nàng vừa mới gặp cách đây không lâu: "Nhan trang chủ?"

Người tới đúng là Trang chủ Thanh Mộng Trà Trang - Nhan Bách, hắn đi vào phòng hành lễ: "Thảo dân bái kiến Thiếu Khanh đại nhân, Lý nương tử."

"Nhan trang chủ tới đây là có việc gì?" Thượng Thần nhìn tiểu cô nương bên cạnh, thấy vẻ mặt của nàng cũng mê mang, hắn dứt khoát nhìn Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ vô cùng vui vẻ, hai ngày rồi cuối cùng hắn đã gặp được tiểu nương tử: "Lý nương tử bình an, Thượng Thiếu Khanh bình an, Thẩm mỗ dẫn Nhan trang chủ tới nhờ Lý nương tử vẽ một bức tranh."

Hắn ngựa quen đường cũ tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, giải thích: "Sáng sớm nay ta đến Khai Phong phủ đưa danh sách binh lính tuần thành thì trùng hợp thấy Nhan trang chủ đang cãi nhau với Chu Phủ doãn."

"Không không không, lúc ấy giọng nói của thảo dân chỉ có hơi lớn thôi, sao dám cãi nhau với Phủ doãn đại nhân." Nhan Bách cẩn thận sửa lại cho đúng.

"À, trùng hợp thấy Nhan trang chủ lớn tiếng nói chuyện với Chu Phủ doãn, ta nhất thời tò mò nên tới có hỏi mấy câu, hóa ra là Nhan trang chủ muốn báo án, Chu Phủ doãn không chịu lập án."

"Đúng vậy, thảo dân muốn báo án, Phủ doãn đại nhân nói Khai Phong phủ bận rộn vô cùng nếu không phải việc gì quan trọng thì sẽ không lập án, sau đó thảo dân sốt ruột nóng gan nên nói chuyện có hơi lớn tiếng, mới quấy rầy vị Thẩm đại nhân này."

"Không sao không sao, Chu Phủ doãn không phải đã nói chỉ cần ngươi có tranh vẽ thì sẽ giúp ngươi tìm sao?" Thẩm Vũ vui vẻ chỉ tay về phía Lý Diệp: "Vị Lý nương tử đây có một đôi tay vẽ tranh đến xuất quỷ nhập thần, từng giúp Đại Lý Tự vẽ không ít tranh nên thu phí sẽ hơi cao đó."

"Không sao không sao, chỉ cần có thể vẽ được tranh thì bao nhiêu tiền cũng được!"

Lý Diệp được người khen đến quá mức có hơi ngượng ngùng, giơ tay đỡ trâm cài trên đầu, lại vuốt một nhúm tóc rối ra sau tai, rụt rè nói: "Không biết Nhan trang chủ muốn vẽ người nào?"

"Không phải vẽ người mà là vẽ đồ vật." Nhan Bách lại chắp tay hành lễ: "Là vòng tay long phượng như ý tổ truyền của nhà bọn ta."
« Chương TrướcChương Tiếp »