Chương 70: Trà tâm sen ( 8 )

Ngô Tư Du nghiệm ra lúc sinh thời Tử Ngọc từng cùng nhiều người hoan hảo, địa điểm ở trong phòng này, thi thể của Tử Ngọc bị vải bố trắng che lại nâng ra ngoài, mấy người đi vào phòng, đến trước giường xem xét.

Thượng Thần cùng Thẩm Vũ nhất trí để Lý Diệp ở lại gian ngoài, nàng nhìn đông ngó tây đến khi nhìn thấy khay trà trên bàn, nàng nhìn chằm chằm khay trà sửng sốt một lúc lâu, chần chờ nói với Ngô Tư Du vừa ra khỏi phòng ngủ: "Nàng ấy… Người ch.ết là tự nguyện sao?"

"Không có phản kháng, hẳn là vậy."

Thượng Thần đang xem báo cáo, nghe vậy ngẩng đầu, quan sát thần sắc của nàng: "Nghĩ đến cái gì rồi?"

Lý Diệp bị hắn hỏi, giống như hoàn hồn lại, nàng chỉ vào khay trà, nhẹ giọng nói: "Người ch.ết đưa trà và điểm tâm tới, muội không ăn."

Mọi người theo phương hướng nàng chỉ nhìn khay trà trên bàn, trong ly trà chỉ còn một nửa, điểm tâm đã hết sạch chỉ còn lại mấy mẩu vụn nhỏ rơi trên bàn.

Thượng Thần hiểu ra: "Diệp Nhi cảm thấy trà bánh có vấn đề?"

Tiểu cô nương cắn môi dưới, do dự: "Muội chỉ biết khi muội rời đi, nước trà cùng điểm tâm đều vẫn còn nguyên, chưa ăn miếng nào."

"Nhưng hiện tại điểm tâm đã bị ăn, trà cũng bị uống." Thượng Thần suy nghĩ một chút, thương lượng cùng Chu Chính: "Thượng mỗ có một vị bằng hữu tinh thông dược lý, hiện tại đang ở trà trang, nếu Chu Phủ doãn đồng ý, thì có thể để hắn tới kiểm tra đồ vật trên khay trà này."

"Người do Thượng Thiếu khanh đề cử đương nhiên bổn phủ rất tin tưởng." Chu Chính cũng nghe thấy lời Lý Diệp nói, đã có manh mối tất nhiên phải tra xét, nếu đợi đến lúc về Khai Phong Phủ mới gọi dược sư tới kiểm tra, e là trời sẽ tối mất, không bằng cứ sảng khoái đồng ý, vừa rút ngắn thời gian vừa thuận nước đẩy thuyền.

Tư Không rất nhanh đã bị gọi tới, hắn cẩn thận kiểm tra ly trà và vụn điểm tâm: "Vụn bánh không có độc nhưng nước trà có độc."

"Có độc?" Ngô Tư Du kinh ngạc hỏi: "Nhưng thi thể thật sự là thắt cổ tự vẫn mà!"

"Ngô nương tử nghiệm thi không sai, người chết đúng là thắt cổ tự vẫn mà chết." Tư Không cười với Ngô Tư Du: "Thế gian có ngàn vạn loại độc, không chỉ có loại độc làm ch.ết người mới là độc."

"Thế độc này là gì?"

"Không phải là độc dược chí mạng, mà là tình độc, là xuân hương của Đại Thực Quốc."

"Xuân hương?!" Lý Diệp không khỏi hô lên thành tiếng, thấy mọi người đều nhìn nàng, nàng tự biết bản thân thất thố, lập tức hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào: "Ta… Ta…"

"Xuân hương gặp nước liền tan, mùi thơm lạ lùng gay mũi, nhưng sao bọn ta không ngửi thấy được tí mùi nào cả?" Thượng Thần dịch một bước che tiểu cô nương sau lưng, ngăn cản tầm mắt của mọi người: "Hay ngươi kiểm tra lại xem?"

"Đúng là xuân hương có mùi khá nồng, chỉ cần hòa tan trong nước sẽ lập tức phát ra mùi thơm khiến người ngửi thấy nhanh chóng chìm trong mơ màng, dục hỏa khó nhịn."

Tư Không Thiên Ngạo không thèm để ý tới việc Thượng Thần nghi ngờ y thuật của hắn, ngược lại tò mò nhìn vẻ mất tự nhiên của hai người sau khi nghe tới xuân hương, một người nhìn thì trấn định tự nhiên nhưng vành tai thì đỏ bừng, một người thì trốn sau lưng người kia, khuôn mặt nhỏ đỏ rực như lửa.

Nhất định là có vấn đề! Ánh mắt của hắn sáng ngời, bản tính hóng hớt trong lòng bốc cháy hừng hực, hận không thể tóm lấy bằng hữu hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng bên cạnh vẫn còn một đống người không liên quan, hắn đành phải trưng cái vẻ ngoài thanh cao như trích tiên tiếp tục giả bộ cao thâm nói: "Vạn vật tương sinh tương khắc, mùi hương của xuân hương nồng nàn mãnh liệt, nhưng lại có một vật duy nhất có thể che dấu được, chính là Cửu Khúc Tâm Sen."

"Tâm sen đắng thuần trời sinh tương khắc với hương thơm ngọt ngấy của xuân hương, dùng nó pha trà có thể che lấp hoàn toàn mùi thơm của xuân hương." Hắn dùng một cái nhíp gỗ kẹp một cái tâm sen lên cho mọi người xem: "Nhìn xem, đây là Cửu Khúc Tâm Sen."

"Bổn phủ đã hiểu rõ!" Chu Chính bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Vậy thì xem ra là người chết đã uống trà có pha xuân hương, do dược lực phát tác nên hoan hảo cùng người khác, sau khi tỉnh lại thì xấu hổ và giận giữ nên mới tự sát."

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều âm thầm chấp nhận, đồng thời lâm vào trầm mặc, vừa rồi Lý Diệp đã nói rõ, trà này là người ch.ết đưa tới cho nàng uống, vậy mục tiêu của người hạ độc không phải là tiểu nha đầu kia, mà là đại nương tử của Lý phủ, muội muội ruột của Hàn Lâm Viện Lý học sĩ.

Nếu không phải nàng sợ lỡ hẹn, nếu tiểu nha đầu kia không uống trộm mà chờ nàng trở lại.

Chu Chính lau mồ hôi, phân phó Trần Bình: "Trần Bộ đầu, dẫn người phong tỏa trà trang, trước khi chuyện này điều tra rõ ràng không ai cũng được phép rời đi."

.

.

.

Theo hướng đơn giản thì đây chỉ là vụ án đầu độc hại ch.ết người mà thôi, khó ở chỗ vụ án này là mưu hại gia quyến quan viên nhưng lại liên lụy tới người vô tội, bất kể như thế nào thì vẫn là một mạng người, còn liên lụy tới bào muội của Lý học sĩ - đệ nhất hồng nhân trong triều, sự tình quan trọng, Chu Chính không dám chậm trễ, nhanh chóng khóa cửa trà trang, không cho phép bất kể kẻ nào rời đi.

"Chư vị." Chu Chính phân phó sai nha bảo vệ cửa xong xuôi mới chắp tay với mấy người trong phòng: "Ta đã để Trần Bộ đầu canh giữ trà trang, vì sự tình nghiêm trọng nên chỉ nói là bởi vì công vụ nên tạm thời phong tỏa chỗ này, nhưng bên trong trà trang nhiều người, phần lớn là những người không phú thì quý, chỉ sợ thời gian quá lâu sẽ dẫn tới có chê trách, cho nên khẩn cầu chư vị cùng bọn ta hợp mưu hợp sức, tranh thủ trước buổi trưa ngày mai phá xong án này, cho người ch.ết công đạo, bảo vệ người sống bình an."

Hắn xem như đã nhìn ra tâm tư của Thượng Thiếu khanh và Thẩm Vệ úy, ánh mắt của hai người này từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Lý nương tử nửa phần, phỏng chừng hai vị này cũng chả hứng thú gì với chuyện của người ch.ết, nhưng nếu nói bắt người đứng sau hãm hại Lý nương tử để trừ bỏ tai hoạ ngầm, thì nói không chừng hai người đó còn tích cực hơn cả bọn hắn.

Quả nhiên, vừa nói dứt lời, Thẩm Vũ là người đầu tiên mở miệng: "Thẩm mỗ không giỏi phá án, nhưng nếu có manh mối hay yêu cầu gì Thẩm mỗ có thể giúp tra xét, Chu Phủ doãn cứ việc nói với ta là được."

"Đa tạ Thẩm Vệ úy!" Chu Chính hành lễ, lại nhìn Thượng Thần: "Thượng Thiếu khanh có cao kiến gì không?"

"Việc cấp bách lúc này là điều tra rõ lai lịch của người chết, điều tra bắt giữ nam nhân từng vũ nhục người chết." Thượng Thần đáp: "Ngoài ra phái người tìm hiểu xem những ai đã từng ra vào phòng bếp, những người từng chạm qua trà bánh đều phải khống chế tra hỏi kỹ càng, trong các hiệu thuốc chắc hẳn sẽ có bản ghi chép mua bán Cửu Khúc Tâm Sen, xuân hương hiếm thấy, chỉ có mấy nhà như Hồ thị mới có hàng bán."

"Người tới, nhanh chóng khống chế những người từng ra vào nhà bếp hôm nay, những người khác lấy phạm vi trong vòng năm dặm bắt đầu từ trà trang, điều tra rõ ràng, những nam tử nào có bộ dạng khả nghi đều phải bắt về tra hỏi!"

"Rõ!"

"Khoảng thời gian trước có vụ án hoa khôi thanh lâu cũng có liên quan với xuân hương, Đại Lý Tự nắm giữ không ít manh mối, có thể hiệp trợ Khai Phong Phủ cùng nhau truy tra." Thượng Thần nói.

Tư Không cũng lên tiếng: "Ta để Bạch Câu Sứ Giả đến các phòng thuốc hỏi xem những ai từng mua Cửu Khúc Tâm Sen."

"Đa tạ Thượng Thiếu khanh cùng vị bạch y hiệp sĩ này đã tương trợ!" Chu Chính lại hành lễ: "Chỉ là Đông Kinh Thành có hơn một vạn bá tánh, lai lịch của người ch.ết không rõ, việc truy tra này sợ là "

"Có thể bắt đầu điều tra từ mẹ mìn." Lý Diệp đột nhiên nói xen vào, tiến về phía trước một bước hành lễ, nàng nói: "Chu Phủ doãn, nghĩa huynh, lúc trước ta thấy người chết xanh xao vàng vọt, lúc nói chuyện có khẩu âm, hẳn không phải là người địa phương, nếu thật sự có người muốn làm hại ta chắc chắn không muốn bị người điều tra được, như vậy chỉ có mua người từ trong tay mẹ mìn là biện pháp an toàn và mau lẹ nhất."

"Lý nương tử nói có lý, liền bắt đầu tra từ mẹ mìn!" Chu Phủ doãn gật đầu khen ngợi, không hổ danh là bào muội của Trạng Nguyên lang, nếu đổi thành nữ tử nhà bình thường, khi biết có người hãm hại mình sợ là đã sớm sợ tới mức khóc lóc sướt mướt, không biết làm sao.

Tiểu cô nương bình tĩnh thông tuệ, nếu là nam tử, nhất định sẽ là nhân tài của quốc gia.

Chỉ là hắn có hơi sầu muộn: "Nhân tài tốt như vậy mà không thể dùng."

"Để ta đi." Thẩm Vũ đứng ra: "Thẩm mỗ ở kinh thành có kết giao với mấy vị bằng hữu giang hồ, hỏi thăm những việc mờ ám này sẽ dễ dàng hơn, chỗ mẹ mìn cứ giao cho ta."

"Làm phiền Thẩm Vệ úy."

"Không cần khách khí." Thẩm Vũ xua tay, nhìn về phía Lý Diệp: "Thẩm mỗ nhất định sẽ tra xét rõ ràng."

Lý Diệp ngẫm nghĩ, chuyển tới sau án thư bày giấy vẽ, nghiên mực ra: "Thẩm đại ca chờ một lát, ta vẽ một bức tranh chân dung người ch.ết đưa cho ngươi, tìm người hỏi thăm cũng dễ hơn.

Nàng nói xong, cầm bút hơi suy tư, liền cúi đầu vẽ tranh.

Tử Ngọc không phải người xa lạ, ở kiếp trước đã từng bên cạnh nàng sớm sớm chiều chiều trong suốt hơn hai năm, nét mặt ngũ quan, từng cử chỉ từng nụ cười của nàng ta, nàng đều vô cùng quen thuộc.

Những gì liên quan tới Tử Ngọc ở kiếp trước, nàng đều không dám quên.

Như giấc mơ trong buổi trưa hôm nay, đó là đầu hạ năm thứ ba sau khi nàng thành thân với Triệu Nam Tự ở đời trước, Tử Ngọc bưng tới một ly trà tâm sen, nói là Triệu lão phu nhân tự mình pha, đưa tới cho nàng uống hạ sốt.

Nàng không dám cự tuyệt, vị vừa đắng vừa chát nhưng vẫn căng da đầu uống một hơi cạn sạch, lúc sau Triệu Nam Tự xông tới, ỷ vào cơn say tác quái triền hoan với nàng, mà nàng vẫn luôn đoan trang rụt rè lại không biết làm sao vào ngày đó lại hết sức xu nịnh, bày trò viên phòng giữa ban ngày cùng hắn, hoài thai từ ngày hôm đó.

Đó là sỉ nhục, là quá khứ nàng vĩnh viễn không muốn nhớ lại, nhưng hôm nay Tử Ngọc vừa chết, nàng lại phảng phất như bắt được thứ gì đó liên quan tới chuyện hoang đường sau giờ ngọ kia.

Nàng nhớ rõ ngày ấy Triệu Nam Tự uống rất nhiều rượu, vốn nên ở bên ngoài lại đúng giờ chạy về phủ tìm nàng, còn ôm nàng vào phòng ngủ, lúc đó dường như nàng nghe thấy tiếng Tử Ngọc nói chuyện với mấy nam tử bên ngoài phòng, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng không kịp nghĩ nhiều đã sa vào kɧoáı ©ảʍ không rõ ràng, vì sao mấy người nam tử lại đến đó, vì sao vừa tới đã đi, nàng hoàn toàn không để ý.

Nhưng hôm nay nghĩ lại, dù sao nàng cũng là đại phu nhân Triệu phủ, chính thê của Triệu Nam Tự, trong nội viện cũ nát đó không nên có ngoại nam xuất hiện.

Lời tổ tông dạy bảo đã sớm khắc cốt ghi tâm, cho dù ca ca đã mất, Lý gia không có hương khói kế thừa, nàng vẫn luôn tuân thủ tổ huấn không thờ chung phu quân cùng người khác, đối với Triệu Nam Tự cũng chỉ có lễ nghĩa phu thê chứ không thực hiện bổn phận của phu thê.

Nàng sẽ không quên tình túng dục, càng không thể tuyên da^ʍ giữa ban ngày.

Là trà, là trà tâm sen mà nàng nghe nói Triệu mẫu thân tự tay pha.

Ký ức kiếp trước cuồn cuộn đánh vào tâm trí nàng, những hồi tưởng đau khổ vô cùng mà nàng chưa từng muốn nhớ lại dần dần xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh, chân tướng bị vùi lấp chậm rãi hiện ra làm nàng kinh sợ vô cùng, cả người lạnh toát.

Nếu không phải kiếp trước Triệu Nam Tự hồi phủ, nếu không phải kiếp này chính Tử Ngọc là người đưa trà tới, chỉ sợ người bị hạ nhục sau đó treo cổ tự sát kia chính là nàng.

Triệu mẫu ác độc, Triệu gia bạc tình, nhất quyết không thể có quan hệ gì tới bọn họ nữa, một khắc cũng không thể chờ thêm được nữa.

Nàng muốn tự cứu mình.

Nàng biết thân thế của Tử Ngọc, là Triệu mẫu mua từ trong tay mẹ mìn tới chăm sóc Ôn Nhược Nhụy, chỉ là sau đó Tiểu Vũ bị bán đi, mới phái người từ trong sân của Ôn Nhược Nhụy tới chỗ nàng.

Rốt cuộc là do Tử Ngọc sinh ra bất mãn mà phản bội nàng, hay do Ôn Nhược Nhụy chủ mưu cài cắm tai mắt bên cạnh nàng thì nàng không thể nào biết được, mà nàng cũng không muốn tìm hiểu chuyện này nữa.

Hôm nay chính là cơ hội tự cứu tốt nhất của nàng.

Bức tranh rất nhanh đã vẽ xong, Lý Diệp nhẹ nhàng đặt bút xuống, đợi nét mực khô thì đưa đến tay của Thẩm Vũ, trịnh trọng cảm ơn hắn: "Hết thảy đành nhờ Thẩm đại ca."