Chương 69: Trà tâm sen ( 7 )

Hậu viện sảnh chính, Chu Chính rót hai ly trà, đưa một ly cho Lý Diệp ngồi đối diện, ôn hòa nói: "Lý nương tử không cần khẩn trương, bản quan chỉ hỏi chút chuyện theo lệ thường thôi, dù sao án tử này vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, mà trong vườn này người ch.ết chỉ từng nói chuyện với mỗi mình ngươi."

Hắn vừa nói vừa đưa một ly trà khác cho Thượng Thần nửa bước không chịu rời đi: "Mời Thượng Thiếu khanh uống trà."

Thượng Thần nói cảm ơn, vẫn đau lòng nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy của tiểu cô nương: "Diệp Nhi đừng sợ, cứ nói đúng sự thật những chuyện sau khi vào trà trang hôm nay đến khi gặp được bọn ta, đã xảy ra chuyện gì đều nói hết."

"Sáng sớm hôm nay bọn ta mới tới trà trang, đầu tiên là giúp ca ca thu thập chỗ ở, rồi ăn qua cơm trưa, ta để Tiểu Vũ ở lại Trúc Viên, sau đó một mình trở về Mai Viên."

Đôi tay của Lý Diệp cầm ly trà nóng, chậm rãi nhớ lại: "Trước khi vào Mai Viên, ta gặp Thẩm đại ca trước cửa hẹn thời gian ngắm mai. Tiếp đó ta trở về phòng ngủ trưa, sau khi tỉnh ngủ liền có người gõ cửa, nói là tới đưa trà bánh."

"Là người ch.ết sao?" Chu Chính hỏi.

Lý Diệp gật đầu, Tử Ngọc không có nói tên của mình, cho nên nàng cũng không thể biểu hiện ra là nàng biết tên nàng ta.

"Đúng vậy, chính là người ch.ết."

"Các ngươi có nói chuyện với nhau không? Nội dung ra sao? Xin Lý nương tử nói kỹ càng một chút."

"Nàng tự xưng là thị nữ của Thanh Mộng Trà Trang, tới đưa trà và điểm tâm, nói là trà trang dâng lên cho các vị khách ở đây."

"Sau đó thì sao? Còn nói gì nữa không?"

"Lúc ấy sắp tới giờ hẹn, ta vội vàng đi đến nơi hẹn liền hỏi nàng còn việc gì không, nàng nói muốn quét tước qua phòng ở, ta không quan tâm nữa nên rời đi trước."

"Có nhân chứng không?"

Lý Diệp lắc đầu: "Chỉ có một mình ta rời đi, cũng không có ai nhìn thấy, nhưng mà ở phụ cận rừng mai ta có gặp thiếu chủ trà trang cùng gia phó, còn nói chuyện một lúc."

Chu Chính quay đầu phân phó Triệu Phương Lượng đang ghi chép ở bên cạnh: "Nhớ rõ, lát nữa gọi Nhan tiểu lang quân tới hỏi chuyện."

"Rõ."

Lý Diệp nâng ly trà lên uống một ngụm, thả lỏng nói tiếp: "Trong lúc nói chuyện thì Triệu thiếu giám tới, sau đó nghĩa huynh cùng Thẩm Vệ úy cũng tới."

"Sau giờ Mùi, Diệp Nhi vẫn luôn ở cùng bọn ta, ta có thể làm chứng." Thượng Thần sợ Chu Chính lại hỏi tiếp, nói xen vào.

Chu Chính gật đầu, Lý nương tử là nghĩa muội của Thượng Thiếu Khanh, muội muội ruột của Lý học sĩ, là một tiểu cô nương thông minh hoạt bát, vốn dĩ cũng không có gì hiềm nghi, hắn hỏi những chuyện này chỉ là làm theo quy củ thôi, cũng muốn xem có thể tìm được manh mối về người chết hay không.

"Đã có Thượng Thiếu khanh làm chứng, bản quan cũng không hỏi nhiều nữa, Lý nương tử nếu nhớ ra tin tức gì của người ch.ết, mong rằng nói cho ta biết."

Lý Diệp đứng dậy hành lễ: "Đa tạ Chu Phủ doãn."

Triệu Phương Lượng ghi chép xong, thấy Chu Chính đi ra ngoài, liền giữ chặt Lý Diệp lặng lẽ hỏi: "Vừa rồi ta thấy sắc mặt của đại tẩu ngưng trọng, Thần Bắc cùng Lý học sĩ cũng không có ở đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phụ thân của Triệu Nam Tự qua đời sớm, có đại sự gì hắn đều tới tìm vị thúc phụ duy nhất vẫn còn ở kinh thành này thương lượng, lúc trước đến Lý gia cầu thân cũng là hai thúc cháu cùng đi, cho nên cũng có chút quen biết Lý Diệp.

"Ngài vẫn nên đi hỏi Triệu thiếu giám đi." Lý Diệp lễ phép vén áo thi lễ: "Ca ca không có ở đây, Diệp Nhi không tiện nhiều lời."

"Đứa nhỏ này, đều sắp thành người một nhà rồi, còn có gì tiện với không tiện." Triệu Phương Lượng còn muốn hỏi, lại bị Thượng Thần vẫn luôn theo sát Lý Diệp ngăn lại, hắn không muốn đắc tội vị sát tinh lúc nào cũng có sắc mặt khó coi này, mang theo cả một bầu trời nghi vấn đi tìm Triệu mẫu.

Mấy người rời khỏi sảnh chính, người trước đó được phái đến chỗ ngỗ tác đi tới nói ngỗ tác đã nghiệm thi xong, vì vậy đoàn người lại theo chân Chu Chính đi đến Mai Viên.

Trước khi tới Mai Viên, Lý Diệp đi xem Lý Chi, thấy ca ca đã tỉnh lại, thân thể cũng không gặp vấn đề gì, nàng cũng buông xuống một nửa nỗi lo trong lòng, nàng nửa nằm trước giường ôn nhu hỏi thăm: "Hiện tại ca ca cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt, trước kia l*иg ngực luôn có cảm giác ứ đọng khó chịu, tuy là sau khi uống thuốc cũng thấy đỡ hơn, nhưng vẫn dễ bị mệt mỏi, thỉnh thoảng cũng khá đau, vừa rồi ta nhất thời tức giận nôn ra máu, đã dọa Diệp Nhi sợ hãi rồi."

Lý Chi vỗ tay vào ngực: "Nhưng mà sau khi Tư Không thần y thi châm, ta nôn ra nửa chậu máu đen nữa, bây giờ cảm thấy hô hấp vô cùng thông suốt, rất là thoải mái."

"Lý huynh lần này cũng coi như trong họa có phúc." Tư Không dựa lưng cạnh cửa sổ từ từ giải thích: "Trong cơ thể ngươi tích tụ quá nhiều khí lạnh, khí độc cũng tích tụ quá lâu, hàn khí sớm đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, vốn phải dựa vào thuốc thang chậm rãi hóa giải, ít nhất cũng phải ba năm mới được."

"Nhưng vừa rồi khí huyết của ngươi dâng lên, trong nháy mắt đẩy hết hàn khí tích tụ trong phế phủ, lại có ta thi châm trợ lực, nên cũng đã khử bớt bảy tám phần, phần còn lại chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt thì sẽ khỏi bệnh hoàn toàn."

"Thật vậy sao? Ý ngươi là căn bệnh của ca ca đã tiêu tán mất bảy tám phần rồi sao?" Lý Diệp kích động vô cùng, nhào người lên giường, nâng khuôn mặt của Lý Chi lên nhìn thật kỹ, quả nhiên sắc mặt hồng nhuận hơn hẳn, đã hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt bệnh tật trước kia.

Nàng quay đầu nhìn về phía Tư Không, đôi mắt to tỏa sáng lấp lánh: "Sinh khí có thể trị bệnh cho ca ca chính là nó sao, Tư Không cung chủ?"

Tư Không như nhìn thấy thứ gì đó khá thú vị, cười hì hì bịa đặt linh tinh: "Đúng vậy, tính tình ca ca ngươi quá ôn hòa, chả mấy khi dâng trào cảm xúc mãnh liệt gì, nên hàn khí âm lạnh mới ngủ đông trong cơ thể hắn nhiều năm như vậy, muốn nhanh khỏi hơn thì chỉ cần phát hỏa thêm vài lần nữa làm cho khí huyết sôi trào là được."

"Thì ra là thế!" Lý Diệp tin tưởng hắn không chút nghi ngờ, quay đầu thẳng thắn nói với ca ca: "Ca ca, mấy ngày trước muội lén chạy tới Ngưng Hương Lâu uống rượu, ca ca có thấy tức giận không? Sôi trào không?"

"Diệp Nhi ngoan, không phải muội phải đi cùng nghĩa huynh phối hợp tra án với Chu Phủ doãn sao." Lý Chi ý cười ôn nhu, khẽ vuốt đầu nàng: "Mau đi đi."

Nếu còn không đi, hắn sợ không khống chế nổi chính mình lôi muội muội không nghe lời này ra, quất cho một trận.

Thượng Thần nhanh chân giải cứu tiểu cô nương ngốc nghếch còn chưa biết mình sắp bị đánh tới nơi ra ngoài, lại dặn dò Lý Chi mấy câu để hắn nghỉ ngơi cho tốt, còn không quên trừng mắt nhìn Tư Không đang hóng hớt đằng kia.

Quan tâm nhiều càng dễ bị loạn, hôm nay hắn xem như đã được trải nghiệm rồi.

Kể từ lúc gặp nàng trong buổi chiều hôm nay, Lý Diệp đã nở nụ cười đầu tiên, má lúm đồng tiền nở rộ trên má: "Nghĩa huynh, ca ca nhìn qua khỏe mạnh thật đấy, Tư Không cung chủ đúng thật là diệu thủ hồi xuân."

"Ừ, khí sắc hồng nhuận sáng sủa, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, rất tốt." Hắn bị nụ cười của nàng cảm nhiễm, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên: "Là việc vui vẻ đáng giá."

"Hôm nay có hai việc vui vẻ đáng giá." Nàng chắp tay sau lưng, bước đi nhẹ nhàng, cây trâm ngọc trên đầu cũng thoáng ẩn thoáng hiện, ánh sáng hân hoan nhảy nhót.

"Đầu tiên là bệnh tình của ca ca tốt lên, sắp khỏi hẳn rồi. Việc thứ hai là muội đã suy nghĩ thông suốt một số chuyện."

"Chuyện gì?"

Vóc người Lý Diệp đã trưởng thành, so với nữ tử đồng trang lứa không tính là quá cao nhưng cũng không thấp, cao vừa đúng đến vai Thượng Thần, nàng nghiêng đầu ngước nhìn hắn, đôi mắt phượng xinh đẹp lấp lánh ánh nắng: "Trước kia muội luôn cho rằng bản thân không tốt, không đủ hiền lương thục đức, không đủ kính cẩn nghe lời cho nên mới không được Triệu mẫu yêu thương, hôm nay muội mới biết hóa ra hôn sự này ngay từ đầu đã là mưu tính ích lợi, chỉ có được mất, không có tình ý."

"Những lời Triệu mẫu nói ra, muội không thấy khổ sở chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ, tựa như cuối cùng đã nhận được đáp án giống như mình suy đoán, không phải là muội không tốt, mà là ngay từ đầu bọn họ đã không thích muội, chưa từng muốn tiếp nhận muội."

"Là bọn họ không tốt."

"Đúng vậy, là bọn họ không tốt." Giọng nói của tiểu cô nương tràn ngập tự tin: "Muội rất tốt, vô cùng tốt."

“Từ đầu đến cuối muội vẫn là người tốt nhất thế gian”, Thượng Thần nói thầm trong lòng, hắn gập ngón tay lại, búng một cái lên trán nàng: "Muội cũng rất ngốc, vô cùng ngốc."

"Hả? Muội không ngốc!"

"Ai nói gì cũng tin, còn nói là không ngốc?" Hắn nhịn không được thở dài: "Vì sao vừa rồi ca ca muội không tức giận thì ta không rõ lắm, nhưng đến lúc về nhà thì chắc chắn sẽ bắt muội chịu phạt theo gia pháp."

"Tư, Tư Không cung chủ gạt muội?" Lý Diệp choáng váng, sửng sốt một lúc mới phản ứng được là nàng bị lừa, vừa rồi nhìn thấy ca ca khỏe mạnh như thế, nàng hưng phấn quá không nghĩ được gì nữa, bây giờ nghĩ lại mới thấy làm gì có chuyện làm cho người ta tức giận để chữa bệnh cơ chứ.

"A a a! Muội là đồ ngốc!"

"Ừ, là một đứa ngốc." Thiếu Khanh đại nhân cuối cùng đã bị nàng chọc cười ra tiếng, nụ cười trong sáng, đẹp đẽ: "Ngu ngốc một cách đáng yêu."

"Hí hí? Nghĩa huynh khen muội đáng yêu!"

"Là ngu ngốc một cách đáng yêu, trước đáng yêu còn có ngốc nghếch."

"Mặc kệ, vẫn là đáng yêu."

"Là ngốc nghếch."

.

.

.

Lúc hai người đuổi tới Mai Viên thì thấy Ngô Tư Du cũng ở đó, nàng ấy là bị gọi tới nghiệm thi, trên tay còn đang lật thi thể giải thích cái gì đó với Chu Chính.

"Thượng Thiếu khanh, Tiểu Diệp!" Thấy Thượng Thần tới, Ngô Tư Du hành lễ: "Ta đang giải thích kết quả nghiệm thi cho Chu đại nhân."

"Kết quả như thế nào?" Thượng Thần hỏi.

Ngô Tư Du nhìn Chu Chính, thấy hắn gật đầu, liền nói lại với hai người: "Người ch.ết không có dấu vết giãy giụa, thi thể hoàn toàn khớp với đặc thù treo cổ dẫn tới tử vong, hẳn là tự sát."

Nàng có hơi rối rắm, chỉ vào thi thể: "Trừ cái này ra, hạ thể của thi thể sưng đỏ, có tinh tràn ra, trên ngực có dấu răng không chỉ có một người."

Lý Diệp liếc mắt qua thi thể, gương mặt dần đỏ ửng: "Ý là nói người ch.ết.."

"Trước khi ch.ết, người này từng hoan hảo cùng nhiều người, nếu kết quả kiểm tra của ta không sai, thì địa điểm là trên giường của gian phòng này."