Chương 67: Trà tâm sen ( 5 )

Đôi tay của Lý Chi đặt trên hòm thuốc, lo lắng nhìn chăm chú muội muội, rốt cuộc nàng đã đính hôn với Triệu Nam Tự từ năm mười sáu tuổi rồi, thiếu nam thiếu nữ, lưỡng tình tương duyệt, tình cảm hơn hai năm nay sao có thể nói quên là quên? Tuy rằng đúng là Triệu Nam Tự có sai trước, nhưng hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, mình cũng không nên xúc động như thế.

"Vừa rồi ta nhất thời nóng giận, dù sao thì muội và Triệu Nam Tự đính hôn đã lâu, tình cảm sâu đậm."

"Ca ca nói gì vậy?" Lý Diệp cũng trở nên nghiêm túc: "Huynh lo muội sẽ trách huynh sao? Hay sợ muội vẫn luyến tiếc hắn ta?"

Nàng biết ca ca đang lo lắng điều gì, lúc trước nàng và Triệu Nam Tự đúng là có một khoảng thời gian vui vẻ, tay trong tay dạo phố ngắm hoa đăng, xác thật là có tình cảm, nhưng những cảm tình đó đã sớm tiêu tan hết ở đời trước rồi, lần này gặp lại chỉ còn oán hận, ca ca không biết chuyện kiếp trước, chỉ biết chuyện kiếp này, giờ phút này hẳn là vẫn còn lo lắng nàng vẫn còn tình cảm với hắn ta.

Nàng dứt khoát quỳ gối trước mặt Lý Chi, ngẩng mặt chân thành nói: "Diệp Nhi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện tình cảm nam nữ, lúc trước muội có hôn ước với Triệu Nam Tự, hắn chính là vị hôn phu của muội, hiện giờ nếu muốn từ hôn, hắn cũng chỉ là người xa lạ không có quan hệ gì với Diệp Nhi, tất cả chỉ là một tờ hôn thư mà thôi."

"Thật sự?"

"Thật sự!"

Trong phòng, Thượng Thần cùng Thẩm Vũ dựng tai lắng nghe, đồng thời cảm thấy yên lòng, xem ra tiểu cô nương vẫn chưa hiểu chuyện tình yêu nam nữ.

Nhưng cũng bắt đầu phát sầu, đã mười tám rồi sao lại không hiểu?

Lý Diệp không biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, chỉ mang khuôn mặt u sầu lẩm bẩm nói: "Nhưng vừa rồi Triệu Nam Tự mới nói hắn không đồng ý từ hôn."

"Vậy thì hối hôn."

Thẩm Vũ nhịn không được xen mồm hỏi: "Hối hôn là sao?"

"Theo luật pháp triều ta quy định, một khi đã ký kết hôn ước, nếu hối hôn không có lý do chính đáng phải chịu phạt trượng một trăm cái. Nếu phu gia ( nhà chồng ) khăng khăng muốn cưới, thì nữ tử sẽ bị ép phải gả qua đó, còn phải trả cho phu gia gấp đôi lễ hỏi, người nhà nữ tử cũng phải ngồi tù một năm rưỡi." Lý Diệp thấp giọng giải thích: "Nếu Triệu Nam Tự nhất quyết không chịu từ hôn, ca ca chính là bên hối hôn."

"Ngồi tù thì ngồi tù, cho dù có táng gia bại sản, ta nhất định không để muội gả cho hắn." Lý Chi chém đinh chặt sắt nói.

Còn chưa thành hôn mà đã nổi tâm tư xấu xa, không màng lễ nghĩa liêm sỉ, lại còn làm Diệp Nhi bị thương. Một người háo sắc thô bạo như thế, chắc chắn không thể để Diệp Nhi gả cho hắn.

"Muội biết ca ca thương muội, nhưng như vậy là trúng kế của hắn rồi. Cũng may còn mấy tháng nữa mới tới ngày thành thân, chúng ta sẽ tìm được biện pháp."

Nàng nói xong, dịch về phía trước hai bước, gối đầu lên đầu gối của Lý Chi, má lúm đồng tiền nho nhỏ nhàn nhạt nở ra: "Chúng ta chậm rãi nghĩ cách."

"Không cần chờ lâu như vậy." Thượng Thần vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, trầm ổn lên tiếng: "Việc đã đến nước này, từ hôn là việc chắc chắn phải làm."

"Đúng vậy, từ hôn là được, Lý nương tử không cần lo lắng, chúng ta có thể bảo vệ Lý học sĩ chu toàn, cũng sẽ không để ngươi gả vào Triệu gia." Thẩm Vũ đứng dựa vào cửa, tặng cho nàng một nụ cười sáng ngời.

Lý Diệp nhìn một vòng, chớp chớp mắt còn muốn nói thêm, vầng trán đột nhiên bị chọc một lại, ngón trỏ của Lý Chi nhẹ nhàng chọc đầu nàng, ánh mắt sủng nịch ôn nhu: "Bây giờ ca ca lập tức đến Hộ Bộ, chúng ta xử lý xong chuyện này cho Lý gia đại nương tử, không để muội lo lắng thêm một khắc nào nữa."

"Ca ca." Vành mắt nàng đỏ ửng, sau khi sống lại vì nàng không muốn dẫm vào vết xe đổ ở kiếp trước nữa nên mỗi ngày đều phải thật cẩn thận, kiếp trước chịu qua nhiều gian khổ đã làm nàng trở nên ẩn nhẫn khoan dung, lại quên mất nàng cũng là một cô nương có người thân yêu thương, là viên minh châu quý giá mà ca ca che chở trong lòng bàn tay.

"Được rồi, dù trời có sập xuống cũng đã có ca ca chống đỡ cho muội, đừng khóc."

"Được, muội không khóc nữa." Nàng mỉm cười trả lời, thu lại nước mắt đã tràn mi, lấy tờ giấy viết sinh thần bát tự của mình từ trong ngực ra: "Triệu Nam Tự trêu hoa ghẹo nguyệt, có tư tình với biểu muội. Ở miếu Hồ Tiên, biểu muội này chính miệng nói mình đã có thai, tự cho mình là bình thê của Triệu Nam Tự, còn, còn nguyền rủa muội phúc bạc mệnh mỏng, vĩnh viễn không có con nối dõi. Đây là chứng cứ."

Lý Chi nhận lấy tờ giấy, không khỏi bừng bừng lửa giận: "Ta chỉ nghĩ hắn nhất thời xúc động, lại không nghĩ tới hắn ta vô sỉ như vậy, chưa thành thân đã tư thông cùng nữ tử khác, còn còn muốn nạp thϊếp, không màng tới tổ huấn của Lý gia ta!"

Hắn nói xong, nâng muội muội đứng dậy: "Vì sao muội không nói với ta sớm hơn?"

"Muội sợ thân thể ca ca tổn thương, nên muốn từ từ rồi mới nói chuyện này, là Diệp Nhi sai rồi, đáng lẽ ra phải kể chuyện này cho ca ca sớm hơn."

Lý Diệp đứng dậy, lui về phía sau vài bước lại quỳ xuống lần nữa, trịnh trọng nói: "Muội đối với Triệu Nam Tự không có tình cảm, cũng không muốn gả vào Triệu gia để rồi hối hận cả đời, xin ca ca làm chủ, hủy bỏ cuộc hôn nhân này đi!"

.

.

.

"Muốn từ hôn? Được thôi, trả tiền lễ hỏi lại đây, phải trả gấp mười lần mới được!" Triệu mẫu đột nhiên đẩy cửa xông vào, mở to mồm ra la hét: "Lễ Thất Tịch còn cùng con ta đi dạo đến tận nửa đêm, những chuyện nên làm đều đã làm rồi, còn nói là không có tình cảm, người đời nói không sai, đã là kỹ nữ thì trở mặt vô tình là chuyện bình thường. Ta thấy đại nương tử dòng dõi thư hương còn không bằng cả kỹ nữ!"

Vừa rồi nhìn qua thì Triệu Nam Tự cả người đầm đìa máu tươi nhưng cũng chỉ bị thương chút da thịt mà thôi, uống thuốc ngưng máu là được, không có trở ngại gì lớn. Triệu mẫu thấy nhi tử không bị nguy hiểm tới tính mạng, lập tức quay đầu đến chỗ huynh muội Lý thị.

Xét cho cùng vẫn là do Lý Chi làm nhi tử của bà bị thương, nếu đã xé rách mặt nhau thì hôn sự này cũng không thể tiếp tục được nữa, nhất định phải tính toán rõ ràng từng khoản một.

"Nói năng bậy bạ!" Nghe bà ta mắng muội muội mình khó nghe như thế, Lý Chi tức giận đập bàn đứng dậy: "Phụ nhân đanh đá!"

"Cái gì? Ta là phụ nhân đanh đá? Ngươi cầm kiếm chọc nhi tử của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Ta nói cho ngươi biết, bọn ta nhất định sẽ không để yên chuyện này, cho dù có phải liều cả cái mạng già này, ta cũng nhất định kiện ngươi tới cùng! Ta phải đi cáo trạng với Thánh Thượng để Người tước bỏ quan phục của ngươi, cho ngươi thân bại danh liệt!"

Triệu mẫu xông lên chỉ vào mũi Lý Chi mắng mỏ, chợt cảm thấy một tầm mắt lạnh lẽo đảo tới, bà nhìn thấy Thượng Thần đang nhìm chằm chằm vào bà, nhịn không được nuốt nước miếng, khí thế tụt xuống ba phần: "Các ngươi đừng nghĩ ỷ có nhiều người mà khi dễ bà già này!"

Thượng Thần trừng mắt nhìn bà ta, hắn đỡ lấy Lý Chi đang bị chọc tức tới cả người run rẩy ngồi xuống, lại kéo Lý Diệp đang quỳ dưới đất đứng lên, rồi mới chỉ tay vào một cái ghế dựa, trầm giọng quát Triệu mẫu: "Ngồi xuống."

Triệu mẫu bị hắn dọa sợ, không tự giác ngồi xuống, sau đó lại đứng lên: "Đây là chuyện của hai nhà chúng ta, không có quan hệ gì tới ngươi!"

"Triệu lão phu nhân tạm thời đừng nóng nảy, ngồi xuống trước đi." Thẩm Vũ cười tủm tỉm ấn bả vai bà xuống, lực đạo không nhẹ không nặng, vừa vặn ấn bà ta ngồi xuống ghế: "Không cần tức giận như vậy, có chuyện gì từ từ nói."

Triệu mẫu bị một chưởng này ấn đến mức nửa người tê dại, không khỏi sợ hãi trong lòng, vẫn còn mạnh miệng nói: "Nói, nói thì nói, ta cũng muốn nhìn xem bọn họ có thể nói gì!"

"Triệu Nam Tự tâm tính không thuần khiết, tổn hại liêm sỉ, còn làm muội muội ta bị thương." Lý Chi ôm ngực, từ tốn nói: "Hôn sự giữa hai nhà Triệu - Lý hủy bỏ từ đây."

"Hừ, Lý đại Trạng Nguyên thật uy phong, ngươi nói hủy bỏ thì hủy bỏ sao?" Trong mắt Triệu mẫu lấp lánh ánh sáng: "Hủy bỏ cũng được thôi, trả lại nhà chúng ta lễ hỏi gấp mười lần là được!"

"Chỉ hoàn trả lại gấp đôi lễ hỏi thôi, nào có đạo lý gấp mười lần!" Lý Diệp vội vàng la lên.

"Trừ bỏ lễ hỏi gấp mười lần, còn có các ngươi làm nhi tử của ta bị thương, ít nhất phải bồi thường một tòa nhà."

Triệu mẫu dùng công phu sư tử ngoạm, cò kè mặc cả: "Lễ hỏi gấp mười lần cùng một tòa nhà, thiếu một phân tiền chúng ta cũng không đồng ý, nếu thế thì ngươi vẫn phải gả vào nhà ta, ca ca ngươi phải ngồi xổm trong tù nữa đấy!"

"Rõ ràng là Triệu Nam Tự cùng Ôn Nhược Nhụy tư thông trước!"

"Vậy thì sao? Có quy định nào bắt nam tử trước khi thành thân không được tìm nữ nhân không? Ngươi cứ thoải mái hỏi thăm, trước khi thành thân nhà ai mà chả nạp dăm ba thông phòng thϊếp thất?"

"Hắn thất tín bội nghĩa, cô phụ tín nhiệm của huynh muội ta!"

Triệu mẫu trợn trắng mắt, thái độ ngang ngược không chịu nói lý: "Cái gì thất tín bội nghĩa? Bà già này không hiểu, cho dù có tới quan phủ thì vẫn là các ngươi hối hôn!"

"Ngươi!"

Lý Chi ngăn muội muội tức đến sắp khóc lại, lạnh mặt nói: "Ngày Triệu Nam Tự tới cầu thân, ta đã nói rõ ràng, theo tổ huấn của Lý gia, cả đời chỉ có một vợ một chồng, nhà ta chỉ tìm người có duyên, tuyệt đối không cưỡng cầu, là hắn một mực hứa hẹn cả đời này sẽ chỉ cùng Diệp Nhi sống tới khi đầu bạc, ta mới đồng ý cuộc hôn sự này. Hiện giờ hắn làm ra chuyện như thế, có khác gì tiểu nhân thất tín bội nghĩa chứ!"

"Tiểu nhân cũng không tới phiên ngươi phán xét, dù sao muốn hối hôn chính là các ngươi, nếu ngươi không muốn ngồi tù thì tốt nhất nên thành thật bồi thường cho ta." Triệu mẫu thấy hai huynh muội đều nói không lại mình, bà dào dạt đắc ý, càng không lựa lời: "Lại nói Lý gia các ngươi đều sắp tuyệt hậu rồi còn tuân theo tổ huấn làm quái gì. Ta cũng không ngại nói thật cho các ngươi biết, sở dĩ lúc trước ta đồng ý cho nhi tử của ta tới cầu thân chính là vì nhà các ngươi sắp tuyệt hậu rồi, bằng không nhi tử của ta có tiền đồ tốt như thế, cần gì tìm tới cái loại sao chổi không phụ thân không mẫu thân như các ngươi chứ!"

Triệu mẫu nói ra những lời ác độc này cũng làm Lý Diệp đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, trách không được ở đời trước, sau khi ca ca mất Triệu gia đã vội vàng tiếp nhận gia sản nhà nàng, thái độ của Triệu Nam Tự đối với nàng cũng thay đổi như hai người khác nhau, nàng chỉ nghĩ do bản thân không tốt, chứ chưa từng nghĩ tới sự thật là âm mưu của hai mẫu tử ác độc này, hôn sự này ngay từ đầu đã tràn ngập tính kế, chỉ có ích lợi, không có tình yêu.

Lý Chi nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy tim phổi đau nhức, là hắn không có mắt nhìn người, không những không tìm được lương phối cho muội muội mà còn để hôm nay muội muội bị người vô duyên vô cớ chửi rủa, khi nhục.

Hắn vừa tức giận vừa tự trách, một hơi nghẹn trong l*иg ngực, dòng máu tanh ngọt nảy lên cổ họng, há mồm nôn ra một ngụm máu tươi.

"Ca ca!" Lý Diệp thấy ca ca nôn ra máu, tức khắc sợ tới mặt mũi trắng bệch, vội vàng đỡ lấy hắn, lại kêu Cửu Quan đi gọi Tư Không tới. Trong lúc mọi người đang rối ren hỗn loạn, Tiểu Vũ vừa về Mai Viên lấy quần áo cho Lý Diệp từ ngoài cửa kinh hoàng chạy vào, vẻ mặt nàng ấy như vừa gặp phải chuyện gì đó hết sức đáng sợ.

"Nương tử không xong rồi! Trong phòng có người thắt cổ!"