Chương 66: Trà tâm sen ( 4 )

Triệu Nam Tự bị ăn một cái tát, tức giận không thôi, một tay hắn kìm chặt hai tay của nàng qua đỉnh đầu, tay kia nâng cằm nhỏ tinh xảo của nàng lên, gầm nhẹ: "Nàng mắng ta đăng đồ tử? Ta là phu quân của nàng!"

"Ngươi không phải!" Lý Diệp tức giận, trừng mắt hắn: "Ta sẽ không gả cho ngươi!"

"Không gả cho ta? Nàng muốn gả cho ai? Họ Thượng hay là họ Thẩm, hay là thần y hôm nay theo tới đây?" Sắc mặt Triệu Nam Tự âm u đến đáng sợ: "Mẫu thân nói không sai, nàng đúng là một người không an phận."

"Ngươi không được phép nói hươu nói vượn!"

"Có phải nói bậy hay không cũng không sao cả, từ hôm nay trở đi nàng chỉ có thể là của ta." Triệu Nam Tự áp sát cả người vào nàng, bàn tay lướt dọc theo eo thon một tay có thể ôm hết của nàng rồi xoa bóp dần về phía trước, móc lấy nút áo trân châu trên cổ áo bông nhỏ của nàng: "Nói, đến phòng nàng hay là phòng ta?"

"Ngươi buông ta ra!"

"Hỏi một đằng trả lời một nẻo là muốn chịu trừng phạt đúng không!" Một tay hắn cởi nút thắt ra, đầu ngón tay vuốt ve xương quai xanh của nàng, rồi lại chậm rãi hướng xuống nút thứ hai: "Đi nơi nào? Trả lời ta."

Quần áo của Lý Diệp hỗn độn, ánh mắt xinh đẹp nổi lên một tầng sương mù, vừa quật cường vừa cầu xin: "Ca ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nghĩa huynh cũng sẽ không tha cho ngươi!"

"Không được nhắc tên nam nhân khác ở trước mặt ta!" Triệu Nam Tự cúi người cắn xuống một bên cổ trắng nõn nà không tì vết của nàng, cảm nhận được tiểu nữ tử trong lòng ngực run rẩy, ánh mắt hắn dần dần trở nên điên cuồng: "Tiểu Diệp thật đẹp, đẹp đến mức có rất nhiều người thích nàng, nhưng nàng là thê tử của ta, chỉ có thể thuộc về ta, chỉ thuộc về một mình ta."

Hai cổ tay của Lý Diệp bị giữ chặt, làn da trắng nõn bị mài trên vách tường thô ráp đã trầy ra vết máu, nàng liều mạng giãy giụa, đổi lấy lực giam cầm càng mạnh mẽ hơn, thân thể Triệu Nam Tự kề sát nàng, hơi thở nguy hiểm không thể trốn thoát làm nàng vừa bất lực vừa tuyệt vọng, kết cục đời trước tái diễn lại trong đầu, nỗi sợ hãi xưa nay chưa từng có dần xâm chiếm lấy nàng, trong cơn kinh sợ tột độ, nàng dùng toàn bộ sức lực thoát khỏi trói buộc, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Thật vất vả mới sống lại một lần, thật vất vả mới đi đến hiện tại, nàng tuyệt đối không muốn trở lại đình viện sâu thẳm bức bối kia để rồi suốt cả một đời chịu nỗi đau khổ ai oán.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân đuổi theo còn đáng sợ hơn cả mãnh thú ăn thịt người, nàng cắm đầu chạy về phía trước, không dám quay đầu lại, đến mức quên cả kêu cứu, nàng liều mạng chạy cho đến khi có người ôm nàng vào lòng.

.

.

.

Vốn dĩ Thượng Thần đã hẹn sau giờ ngọ ngày mai mới tới nấu rượu cùng tiểu cô nương, nhưng trùng hợp thay, địa điểm tra án hôm nay lại ở gần trà trang, hắn thật sự nhịn không được cái loại nhớ nhung đến cồn cào ruột gan này, chỉ nghĩ nhanh chóng xong việc thì tiện đường liếc nhìn nàng một cái mà thôi, không ngờ lại đυ.ng phải Thẩm Vũ đang ở trong vườn tìm người.

Thẩm Vũ nói hai người đã hẹn gặp nhau ở vườn mai, sớm đã qua giờ hẹn mà không thấy người, thiếu chủ trà trang Nhan Quý Minh nói từng nhìn thấy một vị nữ tử chờ ở rừng mai, sau đó lại bị một nam tử tự xưng là Trường Sử Thiếu giám kéo đi rồi, từ trong miêu tả của hắn có thể khẳng định nữ tử đó chính là Lý Diệp.

Hai người cảm thấy không ổn, quyết định đến chỗ ở của Triệu Nam Tự tìm người, ai ngờ mới vừa đi được nửa đường liền nhìn thấy Lý Diệp mặc quần áo xộc xệch, mặt mày kinh sợ chạy tới, hắn không kịp nghĩ nhiều, phi thân tiến lên ôm người vào lòng.

Hơi thở tùng trúc quen thuộc trong nháy mắt bao phủ lấy nàng, Lý Diệp kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó òa khóc nức nở: "Nghĩa huynh!"

Búi tóc của nàng lộn xộn, áo bông nhỏ hơi mở rộng lộ ra cần cổ thon dài yếu ớt cùng xương quai xanh tinh xảo, trên cổ tay trắng như tuyết hằn rõ mấy vệt đỏ lòm, hai bàn tay đều bị thương, da bị trầy một miếng to đang rỉ máu, bộ dạng chật vật này vừa thấy liền biết đã gặp phải chuyện gì, Thượng Thần lập tức cởϊ áσ ngoài che kín người nàng, lại ôm người chặt hơn chút nữa, giận giữ ngước mắt nhìn Triệu Năm Tự vừa đuổi tới đây.

Thẩm Vũ đứng bên cạnh cùng lúc gạt chân quẹt ngã Triệu Nam Tự, mũi kiếm chỉ vào yết hầu của hắn: "Ngươi đã làm gì!"

Triệu Nam Tự bị mũi kiếm chỉ vào, trong nháy mắt hoảng loạn, sau khi nhìn rõ người tới thì bình tĩnh lại, hắn nhìn Thẩm Vũ đang chĩa mũi kiếm vào hắn, lại nhìn Thượng Thần đang ôm vị hôn thê của mình vào lòng, cười lạnh một tiếng: "Ta dạy dỗ thê tử của ta, có quan hệ gì tới hai vị?"

Thượng Thần ôm chặt tiểu cô nương đang khóc không ngừng trong lòng, nước mắt của nàng đã thấm ướt một mảng lớn trước ngực hắn, lúc này hắn đang vô cùng hối hận vì cớ gì mà sáng nay không chịu đi cùng nàng, nếu có hắn bên cạnh thì nàng đã không phải chịu tổn thương thế này.

"Diệp Nhi đừng sợ, có ta ở đây." Hắn quấn chặt quần áo trên người Lý Diệp thêm chút nữa, dặn dò nàng đứng yên tại chỗ đừng cử động, xong xuôi hắn rút ra bảo kiếm đi vài bước đến trước mặt Triệu Nam Tự, không nói hai lời trực tiếp đâm một nhát vào ngực hắn ta.

Triệu Nam Tự bị đau la lên một tiếng: "Họ Thượng, ngươi muốn gϊếŧ ta?"

"Diệp Nhi không phải thê tử của ngươi, hiện tại không phải, về sau cũng không phải." Ánh mắt Thượng Thần lạnh thấu xương từ trên cao nhìn xuống, mặt không biểu cảm trấn áp khí thế kẻ dưới chân, mũi kiếm đâm sâu thêm một phân.

Tiệc mừng thọ ngày ấy, tiểu cô nương nói rất rõ ràng, nàng không muốn gả, là hắn lo được lo mất, không dám xác nhận, không sớm giúp nàng thoát khỏi việc hôn nhân này mới gây thành tai họa hôm nay.

Thẩm Vũ phát hiện có điều không đúng, vội vàng ngăn lại: "Gϊếŧ hại mệnh quan triều đình là tội lớn, đừng xúc động!"

"Một quan viên từ tứ phẩm mà thôi, gϊếŧ thì gϊếŧ, cùng lắm thì ta cởi bỏ quan phục, trở lại Giang Nam."

"Nghĩa huynh dừng tay!" Lý Diệp đột nhiên từ phía sau ôm lấy hắn: "Muội không có việc gì, thật sự không có việc gì! Huynh đừng gϊếŧ người!"

Nàng liều mạng ôm lấy eo hắn, dùng hết toàn lực kéo hắn về phía sau, Thượng Thần muốn rút tay nàng ra, lại phát hiện đôi tay nàng lạnh như băng, cả người run rẩy sợ hãi.

Hắn than nhẹ một tiếng, thu kiếm: "Ta đưa muội đi tìm ca ca."

"Không được, ca ca sẽ lo lắng." Lý Diệp buông lỏng tay, nhẹ giọng năn nỉ: "Thân thể ca ca không tốt, không thể để ca ca biết."

"Hắn là huynh trưởng của muội, nhất định phải biết, hơn nữa có Tư Không ở đây, sẽ không có việc gì." Thượng Thần vừa an ủi nàng vừa kéo nàng đi, thái độ cường ngạnh xưa nay chưa từng có, tâm tư tiểu cô nương quá mức mẫn cảm lại để ý người khác, chuyện gì cũng giữ trong lòng, như vậy không được.

Lý Chi là người thân duy nhất của nàng, nhất định phải ra mặt giải quyết việc này, càng nhanh càng tốt.

"Nhưng mà." Lý Diệp còn muốn nói chuyện đã bị ánh mắt sắc bén của nghĩa huynh đại nhân nhìn thoáng qua, nàng lập tức sợ tới mức ngậm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu đi theo hắn.

Thẩm Vũ kiểm tra qua miệng vết thương của Triệu Nam Tự, thấy miệng vết thương không sâu, cũng không mất nhiều máu, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, kéo hắn đi theo sau lưng Thượng Thần.

Lý Chi vừa ngủ trưa dậy, đang nhâm nhi ly trà thì một nhóm người đột ngột xông vào phòng. Muội muội vừa thấy hắn đã gục đầu lao vào người hắn khóc lóc thảm thiết, trong lòng hắn sốt ruột nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, ngẩng đầu nhìn về phía bạn tốt của mình.

Thượng Thần nói qua đại khái sự tình một lần, Lý Chi trầm mặc không lên tiếng nghe hết, gật đầu, bình tĩnh ngoài dự đoán.

"Đừng khóc nữa, ca ca trút giận thay muội được không." Hắn vừa nói vừa dùng tay áo lau khô nước mắt của muội muội, xong xuôi rồi mới bước tới trước mặt Triệu Nam Tự mới vừa băng bó xong miệng vết thương: "Triệu thiếu giám, những lời Đan Cảnh vừa nói là sự thật?"

Ngực Triệu Nam Tự bị đâm một nhát kiếm, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng vô cùng đau đớn, lúc này đang ôm vết thương ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt thở gấp, thấy Lý Chi hỏi mình, hắn vô lực gật đầu: "Đúng vậy, là ta thất lễ với Tiểu Diệp."

Lời còn chưa dứt, Lý Chi đột nhiên từ bên hông rút đoản kiếm phòng thân ra, đâm một nhát vào bả vai Triệu Nam Tự.

Đây là đoản kiếm phụ thân để lại cho hắn, tuy không phải vũ khí quý giá gì nhưng vẫn được hắn lau chùi hàng ngày nên vô cùng sắc bén, chưa nói đến lúc này hắn còn sử dụng hết sức lực, toàn bộ lưỡi kiếm cắm sâu vào xương thịt của Triệu Nam Tự, chẳng mấy chốc máu tươi đã nhiễm đỏ nửa bên áo của hắn ta.

Triệu Nam Tự đau đến muốn ngất xỉu, há to miệng mà không thể thốt ra lời nào, Lý Chi rút kiếm ra, lạnh lùng mở miệng: "Đây là giáo huấn của phụ mẫu và ta cho ngươi, lần sau còn dám ức hϊếp muội muội ta, ta sẽ gϊếŧ ngươi."

"Còn có, hôn ước giữa hai nhà Lý Triệu từ giờ phút này hoàn toàn hủy bỏ, ta sẽ lập tức tới Hộ Bộ từ hôn, Diệp Nhi không còn quan hệ gì tới ngươi nữa."

"Ta không đồng ý." Triệu Nam Tự che miệng vết thương lại, đỡ lưng ghế miễn cưỡng đứng lên, một khuôn mặt tái nhợt sầu thảm: "Hôn ước hai nhà đã ký kết từ sớm, muốn giải trừ làm gì dễ thế, huynh trưởng muốn hối hôn sao."

"Triệu Nam Tự! Ngươi quả thực vô liêm sỉ!" Lý Chi giơ kiếm muốn đâm thêm nhát nữa, mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần vội vàng ngăn lại, ngay lúc hỗn loạn này, Triệu mẫu nghe tin bước vào cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cả người nhi tử của bà toàn là máu, bà tê tâm liệt phế hô to một tiếng.

"Con của ta, con sao thế này!" Bà thất tha thất thểu chạy vọt vào phòng, ánh mắt hung tợn nhìn bốn phía chung quanh, nhìn thấy thanh kiếm nhuốm đầy máu tươi của Lý Chi, giận giữ lao người vào hắn: "Họ Lý kia, ta liều mạng với ngươi!"

"Triệu lão phu nhân." Tư Không Thiên Ngạo vội vàng chạy tới cầm máu cho Triệu Nam Tự thấy thế, ra dấu cho Hồng Loan đến đó giữ chặt Triệu mẫu lại: "Lệnh lang mất máu quá nhiều, cần phải nâng đến chỗ ta trị liệu, ngươi có đi theo không? Hay ở lại đây liều mạng với Lý học sĩ?"

Triệu mẫu bị Hồng Loan kiềm chặt tay chân, mỹ nhân mặc đồ đỏ này nhìn thì nhu nhược vậy mà sức lực lại lớn vô cùng, Triệu mẫu cường tráng như thế bị nàng khống chế không thể động đậy, bà kinh ngạc nhìn mọi người trong phòng, lại quay đầu nhìn nhi tử đã hôn mê bất tỉnh, thức thời không giãy giụa nữa, chỉ vào Lý Chi chửi ầm lên: "Tên quỷ đoản mệnh ch.ết bầm kia, ngươi cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi!"

Sau đó bà quay lại quát đám hạ nhân đang câm như hến: "Tất cả đều mù hết rồi sao! Còn không nhanh tới đây hỗ trợ! Khi nào về ta sẽ lột da đám các ngươi!"

Mấy nha hoàn cùng gã sai vặt từ Triệu phủ theo tới ba chân bốn cẳng nâng Triệu Nam Tự đến chỗ ở của Tư Không, trong phòng chỉ còn lại huynh muội Lý Chi cùng Thượng Thần và Thẩm Vũ.

Lý Diệp bị bộ dáng vừa rồi của ca ca dọa sợ, nàng sợ hắn khó thở công tâm dẫn tới hộc máu, hốc mắt hồng hồng đứng ở một bên, nhìn hắn đầy lo lắng.

Thật ra Lý Chi cũng không thấy cơ thể có vấn đề gì, hắn đi tìm một hòm thuốc tới vừa xử lý vết thương trên tay muội muội, vừa dịu dàng an ủi: "Diệp Nhi có bị thương ở đâu nữa không? Đều là ca ca sai, ca ca không bảo vệ muội cẩn thận."

"Muội không trách ca ca." Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhưng Triệu Nam Tự bị thương như vậy."

"Diệp Nhi lo lắng cho hắn?"

"Không không không, muội sợ hắn báo quan." Thấy ca ca hiểu lầm mình, Lý Diệp vội vàng giải thích: "Hắn cũng là quan viên, tội làm quan viên bị thương nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu hắn cứ một mực cắn chặt không tha, muội chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của ca ca."

"Ảnh hưởng tiền đồ thôi mà, ta không sợ, hiện tại ta chỉ hỏi muội nghĩ như thế nào." Lý Chi bôi xong thuốc cho nàng, hắn đống hòm thuốc lại, nói nghiêm túc:"Nếu từ hôn như vậy, trong lòng Diệp Nhi có nuối tiếc không?"