Chương 61: Lập đông ( 9 )

Có tên ăn xin chỉ đường, xe ngựa rất nhanh đã tới phụ cận cửa sau một khu nhà ở ngoại ô.

"Ngươi chắc chắn hôm nay người nọ sẽ ở chỗ này?" Thẩm Vũ ôm kiếm, vẻ mặt cười như không cười, biểu tình âm hiểm: "Đừng nghĩ tới chuyện lười dối bọn ta, nếu không "

Tên ăn xin bị mấy người uy hϊếp suốt cả đoạn đường, đã sớm sợ tới mức chân tay mềm nhũn, vẻ mặt buồn thiu như đưa đám đảm bảo: "Không dám không dám! Tiểu nhân tuyệt đối không dám lừa dối các vị đại nhân! Hôm nay là ngày giao tiền công, hắn nhất định sẽ ở đây!"

Thẩm Vũ gật đầu, Đường Quân Mạc lại hù dọa thêm mấy câu, rồi để tên ăn xin đi gọi cửa.

"Tòa nhà này thoạt nhìn khá phú quý, trước kia cũng vậy sao?" Lý Diệp không nhớ rõ tòa nhà này xuất hiện từ lúc nào.

Thẩm Vũ lắc đầu: "Lúc Thẩm mỗ rời khỏi Đông Kinh thì đây vẫn là một tòa nhà bỏ hoang."

"Đúng là một tòa nhà bỏ hoang." Nhậm Hải Dao khẳng định câu trả lời của hắn: "Năm ngoái vẫn không có ai, xem ra là gần đây mới bắt đầu có người ở."

Ngay lúc mấy người đứng ngoài nói chuyện, cửa sau kẽo kẹt một tiếng mở ra, một người mặc trang phục gia đinh thò đầu ra, nhìn thấy là tên ăn xin liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, chào một tiếng để hắn đi vào trong.

"Hắn vào rồi." Bạch Trạch Diễm nói nhỏ.

Đường Quân Mạc gật đầu, rút roi mềm bên hông ra, quấn vài vòng trên tay: "Đuổi theo, chúng ta đi xem kẻ chủ mưu rốt cuộc là ai."

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Thẩm Vũ vẫn đứng yên không nhúc nhích, ngạc nhiên nói: "Ngươi không đi sao?"

Thẩm Vũ vừa rồi dẫn đầu vọt vào trong miếu là muốn tìm chứng cứ Triệu Nam Tự nạp thϊếp, hiện giờ tìm được rồi, những chuyện còn lại tất nhiên cũng không thèm quan tâm, không nhanh không chậm trả lời: "Đây là án tử của Đại Lý Tự, ta là Vệ úy của Kinh Kỳ Quân không tiện nhúng tay nhiều, vẫn là các ngươi tự mình đi thôi."

Đường Quân Mạc chớp mắt, cứ cảm thấy chỗ nào đó quái quái, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức cùng Bạch Trạch Diễm trèo tường vào sân.

"Thẩm Vệ úy, ngài không đi theo sao? Liệu bọn họ có thể gặp nguy hiểm không?" Ngô Tư Du hơi lo lắng: "Thoạt nhìn viện này không nhỏ, nếu bên trong có hộ viện gì đó, bị phát hiện thì toi."

"Sẽ không, lấy thân thủ của hai người bọn họ, ba bốn mươi tên hộ viện cũng không thành vấn đề."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên phịch một tiếng vang lớn, trong viện nổi lên một tầng khói trắng, loáng thoáng có chút màu xanh lam, nhanh chóng theo gió thổi tới bên này, ngay sau đó ba thân ảnh lục tục nhảy lên nóc nhà, chạy xa dần.

Sau khi Thẩm Vũ nhìn thấy khói trắng thì sắc mặt thay đổi tức thì, nhanh chóng lôi kéo Lý Diệp ngồi xổm xuống, lại ôm nàng vào lòng ngực, duỗi tay che miệng mũi của nàng lại, hô với Ngô Tư Du và Nhậm Hải Dao: "Mau nín thở, ngồi xổm xuống, khói này có độc!"

Lý Diệp thình lình bị ôm lấy còn bị che miệng lại, sợ tới mức quơ chân múa tay giãy giụa, nghe thấy Thẩm Vũ kêu có độc mới an tĩnh lại, thân thể bị hắn ôm cứng còng, không dám động đậy chút nào.

Khói trắng tới nhanh tan cũng nhanh, chỉ trong chốc lát đã bị gió thổi hết sạch, Ngô Tư Du nghẹn đến mức ngồi dưới đất hít lấy hít để, một bên thở gấp một bên chỉ vào Thẩm Vũ: "Mau, mau buông Tiểu Diệp ra!"

Thẩm Vũ nhìn về phía tiểu nương tử trong lòng ngực, chỉ thấy tay nhỏ của nàng vô lực vẫy vẫy, một đôi mắt lưng tròng nước mắt, hắn sợ tới mức vội vàng buông lỏng tay: "Vừa rồi tình thế cấp bách, xin lỗi!"

"Khụ khụ khụ! Sức lực của ngài lớn thật đấy!" Lý Diệp vừa được buông ra một cái lập tức quỳ xuống chớp mắt liên tục, nàng vội lau nước mắt vừa tràn mi, vỗ ngực há mồm thở dốc, Thẩm Vũ vừa rồi che chặt mũi miệng nàng, thiếu chút nữa là nàng tắc thở rồi.

Thở gấp một hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên: "Hai người Đường tiểu quan nhân đâu? Có bắt được người không?"

"Hình như là chưa bắt được." Nhậm Hải Dao ý bảo nàng nhìn về phía sau, chỉ thấy Đường Quân Mạc đỡ Bạch Trạch Diễm đi khập khiễng trở lại.

"Tên ngốc này ngã từ nóc nhà xuống." Đường Quân Mạc cau mày, vẻ mặt ghét bỏ: "Người chạy mất rồi."

"Lão tử cũng không phải cố ý, sao biết khói kia lại có độc được, không để ý hít hai hơi, chân liền mềm nhũn." Bạch Trạch Diễm đỏ mặt, ảo não thật sự.

"Kia chính là khói độc của Thượng Huyền Cung, ngươi không biết sao?"

"Khói lan nhanh như vậy, ta làm sao kịp nghĩ gì nữa!"

Ngô Tư Du ôm hòm thuốc nhỏ đi qua, đẩy Đường Quân Mạc sang một bên: "Được rồi, lần này hắn chạy mất, lần sau chúng ta bắt lại là được, Bạch công tử có bị thương ở đâu không? Mau ngồi xuống đây ta kiểm tra cho ngươi."

"Ngươi nói khói vừa rồi là khói độc của Thượng Huyền Cung? Viện này là người của Tư Không Cung chủ?" Lý Diệp thấy thật kỳ lạ: "Tư Không Cung chủ không phải đang ở nhà của nghĩa huynh sao? Hắn có quan hệ gì với miếu Hồ Tiên?"

"Thượng Huyền Cung có phản đồ, Đường chủ Bách Thú Đường - Thừa Diễm trộm mất linh thú bạch hồ, Tư Không chính là vì chuyện này mới tới đây." Đường Quân Mạc giải thích: "Không nghĩ tới lại có liên quan với miếu Hồ Tiên."

"Chẳng lẽ nói Bạch Hồ Tiên trong miếu Hồ Tiên chính là bạch hồ của Thượng Huyền Cung?"

"Không biết, nhưng người vừa rồi thật sự là Thừa Diễm, đáng tiếc lại để hắn trốn thoát." Đường Quân Mạc nói xong, hơi bất mãn nhìn Thẩm Vũ: "Thẩm Nhị Lang, sao ngươi không chịu đi bắt người cùng bọn ta?"

"Khói độc lan nhanh, Thẩm mỗ phải bảo vệ ba vị này an toàn." Thẩm Vũ đúng lý hợp tình trả lời: "Nếu thật là người của Thượng Huyền Cung, ta càng không tiện nhúng tay vào."

"Chắc chắn là ngươi sợ Tư Không tìm ngươi gây sự đúng không."

"Chuyện đó là tất nhiên, Tư Không Cung chủ thiên hạ vô địch, Thẩm mỗ tội gì đắc tội hắn?"

Trong lúc mấy người nói qua nói lại, trong nhà đột nhiên truyền tới tiếng hỗn loạn, tiếp theo đó cửa sau mở ra, hai sai nha của Đại Lý Tự đứng hai bên trái phải, nhìn tư thế, chắc hẳn đã có người tới tiếp quản tòa nhà này.

Đường Quân Mạc lộ ra nụ cười vừa lòng, một tay chống nạnh một tay gảy eo bài: "Vẫn là Thượng Thiếu Khanh hành động nhanh chóng, đi, vào xem!"

"Nghĩa huynh cũng tới sao?" Lý Diệp cao hứng: "Sao huynh ấy không nói cho ta biết thế."

"Ha ha ha, kế hoạch hành động của Đại Lý Tự bọn ta, sao có thể tùy tiện nói cho ngươi biết được?"

"Hừ, hóa ra ngươi coi ta là người ngoài."

"Không có không có, Tiểu Diệp không phải người ngoài, kế hoạch này mới định ra hồi sáng nay, nghĩa huynh ngươi còn chưa gặp được ngươi, tất nhiên cũng không thể nói cho ngươi biết rồi."

Lý Diệp miễn cưỡng tiếp nhận cách giải thích này, hừ một tiếng, hất đầu lên trời, cất bước tiến vào trạch viện, suýt chút nữa đυ.ng phải Thượng Thiếu Khanh đang chuẩn bị đi ra: "Ây da! Nghĩa huynh!"

"Đi đường phải nhìn người, hấp tấp bộp chộp." Thượng Thần ngoài miệng ghét bỏ, nhưng đôi mắt lại dịu dàng nhìn nàng, ngắm nghía tiểu cô nương nhảy nhót tung tăng cả một buổi sáng mấy lần, nhíu mày: "Sao trên mặt lại thế này?"

"Trên mặt?" Lý Diệp sờ lên mặt mình, không phát hiện ra có khác thường, nhưng nhìn nghĩa huynh như vậy hình như là có vấn đề, vì thế thấp giọng hỏi Ngô Tư Du: "Tư Du, mặt ta làm sao vậy?"

Ngô Tư Du nhìn mặt Lý Diệp, trên gương mặt trắng trẻo nõn nà bất thình lình có mấy dấu tay, nàng nhanh chóng bước tới vuốt mấy sợi tóc xuống che bớt cho Lý Diệp, xong xuôi mới cố gắng thốt ra một câu: "Vừa rồi lúc Thẩm Vệ úy che miệng cho ngươi để lại dấu vết."

Lý Diệp cạn lời, lực tay của Thẩm đại hiệp cũng quá lớn rồi, vừa rồi nếu che lâu thêm chút nữa, sợ là mình đã toi đời rồi, hiện tại còn để lại dấu vết, chuyện này cần phải giải thích như thế nào?

Nàng vừa nghĩ, vừa không nhịn được trừng mắt nhìn Thẩm Vũ mấy cái, Thẩm Vũ sờ mũi hơi xấu hổ, trước kia hắn hành tẩu giang hồ toàn tiếp xúc với các hán tử cao lớn thô kệch, tuy cũng có nữ tử nhưng rất ít, mà hắn cũng không thân với họ.

Hắn thật sự không biết tiểu nương tử lại mềm như vậy, ôm vào trong ngực vừa mềm vừa thơm, khuôn mặt nhỏ mịn màng như đậu hũ, chạm nhẹ một cái cũng để lại dấu vết.

Hắn vừa nghĩ tới đây liền đỏ mặt, muốn nói lời xin lỗi, nhưng ở đây nhiều người như vậy thật sự nói không nên lời, đành phải đưa qua một ánh mắt tràn ngập ý xin lỗi, đến khi nào chỉ có hai người hắn sẽ bồi tội sau.

Lý Diệp cũng không phải là người so đo, huống chi chuyện này là bất đắc dĩ, lúc này thấy sắc mặt hắn lúng túng, cũng không nói gì nữa, chỉ cho hắn một biểu tình không được có lần sau, quay đầu nhìn về phía nghĩa huynh đại nhân đang có sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi: "Ha ha, không có gì, chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn thôi."

Thượng Thần nhìn hai người làm trò mắt đi mày lại ngay trước mặt mình, đứa nhỏ đáng giận này còn đường đường chính chính che chở cho Thẩm Vũ, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, lập tức không thèm nhìn nàng nữa: "Không có việc gì thì tốt."

Trên mặt hắn viết rõ to ba chữ “không vui vẻ”, Lý Diệp chột dạ như con mèo nhỏ đang ăn vụng thì bị bắt tại trận, nhích từng tí một lại gần Thượng Thần, nịnh nọt: "Hôm nay trời lạnh thật đấy, nghĩa huynh vất vả rồi."

"Lý nương tử cũng vất vả rồi."

"Nghĩa huynh hành động nhanh như tia chớp ấy, người trong tòa nhà này đều bị bắt lại rồi sao?"

"Ừ."

"Bọn họ có khả năng liên quan tới miếu Hồ Tiên, nhất định phải thẩm vấn cẩn thận!"

"Tất nhiên."

"Haizz, đáng tiếc thủ phạm chính lại chạy mất rồi." Nàng chép miệng ra vẻ tiếc hận, thấy hắn vẫn không để ý tới mình, bắt đầu tự phê bình bản thân: "Đều do chúng ta quá ngu ngốc."

Thiếu Khanh đại nhân cuối cùng cũng chịu rũ đôi mi mắt tôn quý xuống, bố thí cho nàng một ánh mắt: "Là rất ngu ngốc."

"Đúng đúng đúng, ngài nói gì cũng đúng." Lý Diệp không có tiền đồ gật lấy gật để, nàng cúi người liếc vội qua mấy đồng bọn lại nhìn thấy Đường Quân Mạc và Ngô Tư Du đứng một bên che miệng cười trộm, hai người thấy nàng nhìn qua thì đồng thời vẫy tay, rụt cổ thành hình con rùa, ngầm chê cười nàng nhìn thấy Thiếu Khanh đại nhân là rút đầu rụt cổ y như con rùa đen.

Hai người này căn bản không biết, tuy bên ngoài nàng nói nghĩa huynh như huynh trưởng, nhưng lại là người thương mà nàng lặng lẽ đặt ở đầu quả tim, nàng thích hắn mắng nàng, thích thuận theo hắn, dung túng hắn, chỉ cần hắn có thể vui vẻ, làm một con rùa con thì có đáng gì.

Lý Diệp vừa nghĩ, vừa làm mặt quỷ với hai người bạn tốt, liền thấy Đường Quân Mạc đột nhiên giơ tay chỉ về nơi xa: "Nhìn kìa, Tư Không đã trở lại!"

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, một thân ảnh mặc đồ trắng dùng khinh công tới gần, trong nháy mắt đã tới chỗ này, Tư Không Thiên Ngạo một tay cầm đao, một tay kéo theo một người, nhìn quần áo giống người vừa mới bị Đường Quân Mạc cùng Bạch Trạch Diễm truy đuổi.

Lý Diệp còn chưa kịp nhìn kỹ, Thượng Thần đã bước lên nửa bước che nàng ở sau lưng hắn, hỏi Tư Không: "Người này là Bách Thú Đường chủ - Thừa Diễm?"

Tư Không gật đầu, ném Thừa Diễm xuống đất như ném bao rác bẩn thỉu, lạnh lùng mở miệng: "Bạch hồ đâu?"

Toàn thân Thừa Diễm run như cầy sấy, co cụm quỳ dưới đất, không dám lớn tiếng, một mực xin tha: "Cung chủ tha mạng, cung chủ tha mạng, bạch hồ chạy mất rồi, ta thật sự không biết nó đang ở đâu!"

"Chạy mất?"

"Đúng vậy, từ ban đêm đầu tháng này đã không thấy nó đâu, ngày nào thuộc hạ cũng đi tìm! Nhưng vẫn tìm không thấy nó!"

"Miếu Hồ Tiên là do ngươi làm?"

"Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ muốn kiếm chút tiền. Cung chủ tha mạng!"

"Nói năng đàng hoàng, không được phép dấu diếm!"

"Dạ, dạ!" Thừa Diễm vô cùng sợ hãi, vẫn luôn run rẩy không ngừng: "Là thuộc hạ nhất thời hồ đồ, muốn nhìn xem chốn phồn náo nhiệt là như thế nào, mới nhân lúc ngài bế quan lén trộm bạch hồ trốn đi. Sau khi thuộc hạ trốn ra liền nghĩ tới Đông Kinh Thành là nơi náo nhiệt nhất, vì thế mới tới đây, không nghĩ tới nơi này chỗ nào cũng phải dùng tiền, lộ phí rất nhanh đã tiêu hết, nên thuộc hạ mới lợi dụng linh thú làm chút mánh lới, tìm một tòa miếu bỏ hoang, sửa lại làm miếu Hồ Tiên."