Củ sen tươi được rửa sạch sẽ, cắt thành từng miếng mỏng. Chặt cá thành hai phần, phần đầu lại chặt làm đôi, đổ rượu vàng lên trên, lại rải thêm một lớp muối trắng lên trên cùng, ướp cá nửa chung trà.
Đặt chảo lên bếp, cho đầu cá vào chiên vàng đều hai mặt, cho thêm rượu vàng vào đun cùng.
Lý Diệp cắt vài miếng gừng cho vào chảo chiên cá, sau đó đổ một bát nước ấm to vào chảo. Đợi đến khi nước trong chảo đã sôi thì đổ hết vào nồi lẩu, cho thêm đậu phụ và hai cây hành vào nồi. Xong xuôi nàng lại ngồi trên băng ghế nhỏ, thả hồn theo gió.
Hôm qua, Thẩm Vũ cho nàng một hộp điểm tâm, nói là điểm tâm mà nàng thích ăn, nàng không suy nghĩ nhiều cầm đến Đại Lý Tự, ai ngờ nó lại là bánh ngưng hương của Ngưng Hương Các.
Nghĩa huynh vừa nhìn thấy ba chữ Ngưng Hương Các lập tức thay đổi sắc mặt, trước mặt Đại Lý Tự Thiếu khanh nàng không biết giải thích như thế nào việc điểm tâm mình thích ăn lại tới từ Ngưng Hương Các, dứt khoát chạy trối ch.ết.
Cũng may hắn không đuổi theo, nhưng nàng không dám ra ngoài nữa.
"Thẩm đại ca, cái tên ngu ngốc này, làm gì có ai trắng trợn đưa điểm tâm thanh lâu như thế chứ!" Nàng giận giữ ném mấy cây củi vào bếp: "Hại ch.ết ta rồi!"
Ánh lửa bập bùng, nồi canh cá trên bếp sôi trào ùng ục ùng ục, dần chuyển sang màu trắng sữa, tản ra mùi thơm mê người, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hôm nay ca ca nói phải về nhà ăn cơm, mà trời sắp tối rồi vẫn chưa thấy người đâu?
Nấu canh cá khoảng một chung trà, đậu phụ thành hình tổ ong, trên bàn ăn đã bày bốn món một canh, lúc này Lý Chi mới mang theo một thân lạnh lẽo bước vào cửa nhà.
"Ca ca đã về rồi!" Lý Diệp vui vẻ nhào qua: "Hôm nay hơi lạnh rồi, ca ca mau tới đây uống một bát canh cá cho ấm người đi."
Nàng nói được một nửa thì lập tức cứng đờ, nhìn thấy thân ảnh cao lớn phía sau ca ca: "Nghĩa, nghĩa huynh?"
"Trùng hợp gặp trên đường, nên ta gọi Đan Cảnh tới nhà ăn cơm cùng chúng ta." Lý Chi giao áo choàng cho Cửu Quan, kéo tay muội muội ngồi xuống: "Đan Cảnh cũng ngồi đi."
Thượng Thần cũng cởϊ áσ choàng, vén vạt áo bào ngồi xuống: "Làm phiền rồi."
Hắn vừa nói, vừa bình tĩnh nhìn về phía tiểu cô nương đang giống hệt con mèo nhỏ chịu kinh hách, ám chỉ: "Cả ngày nay Diệp Nhi nhốt mình trong nhà là để chuẩn bị món gì ngon sao?"
"Là canh cá. Còn có mấy cái màn thầu, nghĩa huynh đừng chê."
Lý Chi bị thân muội muội chọc cười: "Sao đột nhiên khách khí thế? Mau múc cho nghĩa huynh muội một bát canh đi."
"Mời nghĩa huynh." Lý Diệp run run rẩy rẩy đưa một bát canh cho hắn, lại đưa một bát khác cho ca ca, đôi tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi xuống như một con mèo nhỏ, không nói một câu nào.
"Ừ, canh cá thơm quá, ngửi mùi đã biết là tay nghề của Diệp Nhi rồi, mấy hôm không được uống có chút nhớ."
"Mấy hôm trước do muội mải chơi, không ở nhà thường xuyên, là muội không đúng." Lý Diệp giương mắt nhìn nghĩa huynh đại nhân đang ngồi ngay ngắn ăn canh ở đối diện, lại nhìn ca ca đã gầy thấy rõ, cúi đầu sám hối: "Sau này sẽ không như vậy nữa, mỗi ngày Diệp Nhi sẽ đều ở nhà nấu mấy món ngon cho ca ca."
Tư Không Cung chủ nói bệnh của ca ca cần phải điều dưỡng cẩn thận, mỗi ngày ăn no mặc ấm uống thuốc đúng giờ, dưỡng qua một mùa đông là có thể tốt lên. Mùa đông cũng sắp đến rồi, nàng muốn để xuống tất cả mọi chuyện, chuyên tâm chăm sóc ca ca.
"Vậy sao, vẫn là muội quan tâm ta nhất." Lý Chi thong thả uống mấy ngụm canh, cười tủm tỉm: "Không làm cho Tiên Quả Tiểu Nhật Trình nữa sao?"
"Trình, trình gì?" Lý Diệp thình lình nghe hắn nhắc tới, sợ tới mức cái thìa trong tay lạch cạch rơi xuống bát, hoảng sợ trừng mắt.
"Tiên Quả Tiểu Nhật Trình gần đây khá có tiếng, từ ngữ mới mẻ, câu chữ giản lược xúc tích." Lý Chi nhận lấy khăn tay Tôn ma ma đưa tới, lau mấy giọt canh bắn lên mặt nàng: "Không mấy khi ta để ý những chuyện bên ngoài, nhưng văn chương cùng tranh vẽ của muội muội mình thì sao có thể không nhận ra được."
"Vậy sao, đúng là không thể gạt được ca ca."
"Viết văn chương lại không phải chuyện xấu, thích viết thì viết, cả việc vẽ tranh giúp Đại Lý Tự nữa, chỉ cần Diệp Nhi thích, đều có thể đi làm."
"Thật, thật vậy sao?"
"Tất nhiên, Đan Cảnh đã nói với ta rồi, tranh mà muội vẽ giúp đỡ hắn không ít chuyện." Lý Chi vừa nói vừa cười nhìn bằng hữu tốt, liếc mắt một cái: "Có nghĩa huynh của muội canh chừng, ta rất yên tâm."
Một bữa cơm qua đi, vừa nói vừa cười, chút xấu hổ nho nhỏ cũng không cánh mà bay. Sau khi ăn no, Lý Chi muốn đến thư phòng xử lý xong đống công vụ khẩn cấp tồn đọng, dặn dò muội muội tiễn Thượng Thần về.
Lý Diệp cọ tới cọ lui không chịu đi, cầm một bát canh cá uống đến non nửa canh giờ, nhìn nghĩa huynh đại nhân ngồi nghiêm chỉnh như lão thần phía đối diện, bày ra bộ dạng muội không tiễn ta ra ngoài ta liền không đi.
Cũng không biết hắn bắt đầu trở nên mặt dày như vậy từ lúc nào, Lý Diệp uống một ngụm canh cá đã lạnh ngắt, ỷ vào đây là nhà của mình, to gan nói: "Nghĩa huynh đã là người lớn rồi, có thể tự mình về nhà?"
Thượng Thần không nói gì, gật đầu, đứng dậy: "Sắc trời vẫn còn sớm, ta đi tìm Chiêu Duyên huynh ăn điểm tâm nói chút chuyện."
"Ai, đừng đừng đừng, muội tiễn ngài! Tiễn ngài!" Nàng hoảng loạn buông bát canh xuống, tay nhỏ giữ chặt đai lưng hắn, bị hắn trừng mắt một cái lập tức buông ra: "Chúng ta đừng quấy rầy ca ca, ha ha."
Nàng vừa nói, vừa bắt chước mấy tiểu thái giám cong eo, làm tư thế mời: "Mời Thiếu Khanh đại nhân!"
Thiếu Khanh đại nhân liếc nhìn nàng một cái, cất bước ra khỏi nhà ăn.
.
.
.
Ánh trăng mông lung, ngõ nhỏ im ắng không một chút tiếng động, Lý Diệp dựa sát lưng vào tường, gục đầu xuống, không hé răng y hệt học sinh phạm lỗi bị tiên sinh trách phạt.
Thượng Thần đứng đối diện nàng, bề ngoài cũng có mấy phần giống phu tử nghiêm khắc, chỉ là sắc mặt không quá tốt, môi mỏng mím chặt, quai hàm góc cạnh càng thêm căng chặt, vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy.
Hắn hỏi mấy vấn đề, tiểu cô nương không trả lời một cái nào, chỉ dựa lưng vào tường cúi đầu, tay nhỏ giấu sau lưng, một bộ dạng ngoan cố đến cùng.
Hắn nhìn đến mềm lòng, than nhẹ một tiếng: "Thôi, ngươi không muốn nói ta cũng không miễn cưỡng, nhưng loại địa phương ngư long hỗn tạp kia, sau này đi ít thôi."
"Vâng." Nàng ngập ngừng đồng ý, gật đầu: "Muội nhớ rồi."
"Trở về đi."
Lý Diệp như được đại xá, xoay người đi luôn, đi được vài bước lại quay đầu nhìn, phát hiện nghĩa huynh vẫn còn đứng ở đầu ngõ, thân hình cao lớn cô đơn đứng trong gió lạnh. Nghĩa huynh thất vọng.
Là thất vọng với nàng rồi sao? Là về sau không muốn quan tâm tới nàng nữa sao? Có phải hắn cảm thấy nàng đi đến nơi kia thì nàng chính là nữ tử không đứng đắn đúng không?
Tâm nàng loạn như ma, trong đầu hiện lên mấy suy nghĩ làm nàng sợ hãi, nàng dứt khoát dậm chân một, quay lại đi về phía hắn.
Thượng Thần nhìn theo bóng lưng nàng, nếu như lúc trước là tức giận vô cùng, giờ phút này chỉ còn lại cảm giác bất lực cùng chua xót. Nói sao đi nữa thì hắn không phải là huynh trưởng của nàng, bằng hữu ư, cũng chả phải, là hắn cố chấp quấn lấy nàng, lại cẩn thận từng bước, cất giấu tâm tư, duy trì khoảng cách vừa thân mật vừa xa lạ, để ý từng li từng tí đứng bên cạnh nàng.
"Nghĩa huynh!" Lý Diệp sợ hắn đi mất, vội vàng gọi hai tiếng chạy đến trước mặt hắn, sốt ruột kéo lấy tay áo hắn, dùng một hơi giải thích: "Không phải muội không muốn nói với ngài, chỉ là có chút chuyện bây giờ chưa thể nói ra được, muội cũng không ước hẹn gì với Thẩm đại ca cả, lần trước là trùng hợp gặp hắn đang điều tra vụ án của Đinh Dũng thôi, ngài tin muội đi!"
Nàng vừa nói vừa sát gần hơn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, khẩn thiết nói: "Đến Ngưng Hương Các là muội không đúng, về sau muội không tới đó nữa!"
Thượng Thần sửng sốt một lát, gật đầu: "Ta biết rồi."
"Ngài đừng tức giận, cũng đừng không để ý muội nữa, về sau muội sẽ không bao giờ đến thanh lâu nữa, không bao giờ chạy loạn nữa, cũng không ăn điểm tâm bậy bạ nữa!" Trong đầu nàng mặc sức tưởng tượng một đống hình ảnh nghĩa huynh tức giận, về sao không để ý nàng nữa, nàng càng nói càng khổ sở, cuối cùng thấp giọng nức nở: "Hức hức hức, là muội sai rồi."
"Ta không tức giận." Thượng Thần cũng không biết vì sao nàng lại đột nhiên thay đổi thái độ, vừa đau lòng vừa buồn cười, cúi đầu cho lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, nghĩa huynh không giận Diệp Nhi đâu."
"Vậy ngài còn quản lý muội nữa không?"
"Diệp Nhi thích ta quản lý sao?"
"Thích! Tuy ngài vừa cổ hủ, vừa nghiêm túc, nhưng muội rất thích!" Nàng cũng không biết mình bị làm sao vậy, chắc là bí mật sau khi trọng sinh đè nặng trong lòng nàng quá lâu, hoặc là tình yêu đầy áp của nàng không tìm được không chỗ phát tiết, chỉ có thể rơi nước mắt liên tục, lấy phương thức này nói cho hắn biết: "Muội thích! Thích! Thích!"
"Được, muội thích, nghĩa huynh cũng thích chiếu cố Diệp Nhi." Giọng nói của hắn ôn nhu thanh nhuận, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, làm nàng không thoát ra được, cũng không muốn thoát ra.
"Vậy về sau, ngài không được trừng mắt với muội nữa."
"Được."
"Cũng không được thở dài, không được lấy việc nói chuyện với ca ca dọa muội."
"Được." Cả trái tim của hắn đều ngâm trong nước mắt của tiểu cô nương rồi, cho dù có cả trăm ngàn cái yêu cầu trước mặt hắn cũng sẽ vô điều kiện đáp ứng: "Diệp Nhi còn yêu cầu gì nữa không?"
"Còn có "nàng ngẩng đầu trong hai hàng nước mắt mông lung, nhìn người đẹp đẽ lạnh lùng như ánh trăng sáng trước mặt mình, nhưng chính người đó lại là nam tử dùng hết sự dịu dàng đáp ứng hết thảy yêu cầu của nàng, ma xui quỷ khiến thốt ra: "Nghĩa huynh ôm một cái."
Vạn vật tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập như sấm dồn, trên bầu trời cao từng đám mây nhẹ cũng che khuất ánh trăng mông lung. Một lúc lâu sau, Lý Diệp chìm trong bóng đêm cúi đầu, cắn chặt môi dưới đến mức in xuống dấu răng thật sâu: "Muội, ý muội là "
Nàng nói còn chưa dứt lời, thân ảnh vẫn luôn bất động ở đối diện chậm chạp bao phủ lấy nàng, hương thơm tùng trúc mát lạnh che trời lấp đất toàn bộ khứu giác của nàng, dung hợp nàng vào một ôm ấm áp hữu lực.
"Được, ôm Diệp Nhi một cái."
Hắn không hoàn toàn ôm sát vào người nàng, chỉ cong lưng, hai tay nhẹ nhàng vòng qua đôi vai nhỏ bé tiểu cô nương, vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành nàng như khi còn nhỏ: "Ngoan, đừng khóc."
Khắc chế có lễ.
Nhưng Lý Diệp cảm thấy như vậy đã rất thỏa mãn rồi, nàng không dám ôm lại hắn, đôi tay chỉ chắp lại trước ngực, ngón trỏ vụиɠ ŧяộʍ chọc vào hình thêu trên áo hắn, rầm rì: "Muội muốn ăn kẹo hồ lô, hai xiên nhé."
"Ta đi mua luôn."
"Bây giờ muội không muốn ăn, ngày mai mới muốn ăn."
"Ngày mai sau khi xong việc, ta sẽ đi mua kẹo hồ lô rồi đưa tới đây cho Diệp Nhi?"
"Muội muốn một xiên bình thường, một xiên có bột đậu xanh."
"Được."
"Nghĩa huynh."
"Ừ?"
"Tối mai ngài tới nhà muội ăn cơm đi." Nàng ngẩng đầu, con ngươi vừa khóc xong sáng lấp lánh, mang theo tia giảo hoạt tính toán: "Dù sao ngài cũng phải đến đưa kẹo hồ lô, được không?"
Nàng muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, chỉ cần hắn ở bên cạnh, cả người nàng đều cảm thấy ngọt ngào.
Từ đầu ngõ truyền tới tiếng bước chân, hai người đều cả kinh, hoảng loạn lui nửa bước, trên gương mặt người nào người nấy nổi lên một rặng mây đỏ.
"Đừng, đừng khóc?" Thượng Thiếu Khanh hiếm khi nói lắp.
Lý Diệp che mặt lại, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời đêm, chớp chớp mắt: "Vâng, muội không khóc nữa."
"Ta đi đây."
"Vâng, nghĩa huynh đi thong thả, ngày mai "
"Chạng vạng ngày mai ta sẽ tới ăn cơm, mua hai xiên kẹo hồ lô, một xiên bình thường, một xiên có bột đậu xanh." Hắn ở trong bóng đêm cong mày: "Đều nhớ rồi."
Mỗi một câu nàng nói, mỗi một ánh mắt nàng trao, mỗi một động tác lơ đãng nhỏ của nàng, hắn đều ghi nhớ khắc sâu trong lòng.
Chờ ngày nàng ngồi trên kiệu hoa, bắt đầu một cuộc sống mới, hắn sẽ chúc phúc nàng, rời xa nàng, sẽ ở trong đêm khuya tĩnh lặng chỉ còn một mình sẽ tưởng niệm tiểu cô nương mỗi lần đều muốn ăn hai xiên kẹo hồ lô, cho đến khi hắn rời khỏi cõi đời này.