Chương 51: Tính kế ( 8 )

Sáng sớm hôm nay, đầu đường cuối ngõ Đông Kinh Thành đều bàn tán hai việc, một là tối hôm qua ở Tiểu Xuân Hạc tửu quán có một đạo sĩ vân du thần bí xuất hiện, thần cơ diệu toán, liệu sự như thần, tính mệnh cách cho hơn phân nửa số khách nhân ở tửu quán, không có ai là không chuẩn, quả thực là Thần Tiên Sống.

Chuyện thứ hai cũng có quan hệ với đoán mệnh, nghe nói hôm qua Trường Sử thiếu giám Triệu Nam Tự cùng vị hôn thê cũng ăn cơm ở tửu quán đó, đúng lúc Thần Tiên Sống nhìn thấy hai người, tính ra mệnh cách của hai người là ân oán kiếp trước dây dưa đến kiếp này tạo thành một mối nghiệt duyên, nếu cố chấp ở bên nhau sẽ nhà tan cửa nát, người còn kẻ mất.

Cũng không biết là ai truyền chuyện này ra ngoài, dù sao sáng nay trẻ con nhảy nhót trên đường đều ngâm nga mấy câu đồng dao về hai chuyện này.

Thẩm Vũ Thẩm Vệ úy vừa hạ triều, đi trên đường nghe được, sau khi hỏi thăm rõ ràng nguyên do không biết vì sao lại vô cùng vui vẻ, tươi cười hớn hở ngâm nga tiểu khúc, bộ dáng vui phơi phới như vừa gặp chuyện vui lớn.

Thượng Thiếu Khanh đi cùng hắn nhìn vẻ vui sướиɠ của hắn vô cùng khinh thường, suy tư một lúc, đi mua mấy cái kẹo, gọi mấy đứa nhỏ đang hát mấy câu đồng dao ở ven đường tới: "Ai dạy các ngươi hát ca dao này?"

Mấy đứa nhỏ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một cô bé có lẽ là đứa trẻ cầm đầu đứng ra vỗ ngực, ngây ngô nói: "Bọn ta đều là hảo hán nghĩa khí, sẽ không bán đứng đại tỷ tỷ!"

Thượng Thần buồn cười: "Có muốn ăn kẹo không?"

"Bọn ta chỉ muốn mời mấy vị hảo hán ăn kẹo thôi." Thẩm Vũ cũng đi tới đây, lấy một cái kẹo, bóc vỏ ra cho vào miệng, phát ra mấy âm thanh nhai ngon lành: "Vị hảo hán này, đại tỷ tỷ có xinh đẹp không?"

"Đại tỷ tỷ rất xinh đẹp. Đẹp như tiên nữ vậy!" Cô bé nói hai câu dừng lại, tức giận trừng mắt với hắn: "Không nói cho ngươi biết!"

"Không cần để ý tới hắn." Thượng Thần đưa một nắm kẹo cho cô bé, cố gắng bày vẻ mặt ôn hoà: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là được, có phải trên cổ tay đại tỷ tỷ đeo một cái lục lạc nhỏ đúng không?"

Cô bé nhìn chằm chằm nắm kẹo to đầy màu sắc trước mặt, vuốt chỏm tóc trên đầu, nhăn mày suy nghĩ thật lâu, đại tỷ tỷ chỉ nói không được nói dáng vẻ của nàng cho người khác biết, nhưng chưa nói không thể nói cho người khác biết trên cổ tay nàng đeo một cái lục lạc nhỏ.

Chưa nói, chắc là có thể nói đi?

Coo bé suy nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy, một cái lục lạc nhỏ kêu leng keng leng keng."

Thượng Thần nói cảm ơn, đưa kẹo cho nó, rồi trèo lên ngựa.

Thẩm Vũ cũng lên ngựa, giục ngựa đi bên cạnh hắn: "Đồng dao là Lý nương tử dạy?"

.

.

.

"Trên cổ tay nàng đeo một cái túi thơm buộc lục lạc, màu tím, đúng không?"

.

.

.

"Nàng không muốn gả?"

"Thẩm Vệ úy." Thượng Thần bị ai kia làm phiền cả một đoạn đường, gần tới cửa Đại Lý Tự lập tức dừng ngựa: "Kinh Kỳ Quân không ở bên này, hơn nữa đây là việc tư của Diệp Nhi, không có quan hệ gì với ngươi hết?"

Thẩm Vũ cứng họng, trầm mặc một lúc lâu, nhấp môi: "Ý của Thẩm mỗ là hôn nhân đại sự không thể cưỡng cầu, ngươi lại là nghĩa huynh của nàng, nếu tiểu nương tử thật sự không muốn gả, cũng đừng miễn cưỡng, dù sao vẫn có rất nhiều nhà càng thích hợp hơn Triệu gia."

Hắn nói xong, giơ tay chỉ chính mình, đỏ mặt: "Tỷ như nhà ta?"

Thượng Thần không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, mắng câu hoang đường, giục ngựa đi tiếp.

.

.

.

Phía tây ngoài thành, cách Quỳnh Lâm Uyển không xa có một tòa đạo quán, tên là Ngọc Tiên Khán, cũng chính là nơi ở của Nam Hoa Chân Nhân.

Đạo quán rất nhỏ, hương khói cũng không thịnh vượng, tĩnh thất trong hậu viện, nhà tranh vách lá, sương khói vương vít, có ba người đang ngồi uống trà.

"Đây là khoản tiền còn lại." Lý Diệp đặt một túi tiền lên mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy đến phía đối diện: "Đạo trưởng đếm xem đủ chưa."

Người này chính là đạo sĩ bí ẩn xuất hiện cực kỳ nổi bật ở Tiểu Xuân Hạc tửu quán ngày hôm qua, đạo sĩ cầm lấy túi tiền ước lượng vài cái, vui tươi hớn hở cất vào trong lòng ngực: "Không cần đếm, thiện nữ đưa chắc chắn không sai."

"Nhưng mà hôm qua ngươi nói mấy câu thành ngữ chẳng ra gì, cái gì mà băng với chả tuyết?" Ngô Tư Du gõ nhẹ mặt bàn vài cái: "Vẫn là Tiểu Diệp thiện tâm dễ nói chuyện, nếu là ta, số tiền này chắc chắn không có đâu."

"Bần đạo chỉ có chút học vấn này, mấy câu thành ngữ có thể nghĩ đến cũng không nhiều. Hơn nữa, phản ứng của vị Triệu quan nhân hôm qua không giống như chúng ta đã suy tính, hắn đi quá nhanh, những lời đã soạn sẵn suýt chút nữa không nói hết ý, cũng may mồm mép ta lanh lợi, nếu đổi là người khác thì sợ không kịp nói hết lời."

Đạo sĩ cầm ấm trà rót thêm trà cho hai người Lý Diệp và Ngô Tư Du: "Đương nhiên, nếu sau này hai vị có chuyện cần giúp đỡ, bần đạo sẽ để giá ưu đãi cho hai vị."

Hắn là quán chủ của Ngọc Tiên Khán, đạo hào Lăng Trần, bởi vì hương hỏa trong đạo quán quá kém, nên ngày thường đều dựa vào việc giúp người ta cầu con ở đền Thánh Mẫu, kiếm chút tiền nuôi sống bảy, tám tiểu đạo sĩ trong đạo quán.

Vì vụ án mạng liên quan đến tượng đất ở Ngõ Giản Đao lần trước nên mấy người có chút quen biết. Trong công cuộc Lý Diệp tìm cách để Triệu gia chủ động từ hôn, người đầu tiên nàng nghĩ tới là hắn.

Còn từ hôn như thế nào, Lý Diệp suy nghĩ rất lâu, tuy đúng là Triệu Nam Tự có đi uống hoa tửu ở Ngưng Hương Các, nhưng phải mở miệng nói chuyện này với ca ca như nào cũng là cả một vấn đề. Nếu nàng nói chính mắt nàng nhìn thấy, thì làm sao để rút bản thân ra khỏi chuyện này một cách an toàn tạm thời không đề cập tới, chỉ riêng việc lén lút chạy tới thanh lâu đã là tội lớn rồi, phạt đòn là việc không thể tránh khỏi.

Cho nên nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên xuống tay từ chỗ bát tự của hai người không hợp là ổn thỏa nhất, nàng cố ý để Lăng Trần đạo trưởng nói theo hướng nghiêm trọng nhất, nói nhân duyên của hai người khắc nhau, cực kỳ không hợp. Nếu vẫn cố chấp thành hôn thì một trong hai sẽ chết oan chết uổng, tuy nàng biết ca ca sẽ không tin mấy chuyện mê tín này, nhưng lời này cũng đã tương đương với lời nguyền rủa, vì an nguy của thân muội muội, ca ca nhất định sẽ cân nhắc kỹ càng.

Huống chi, Triệu mẫu còn là người yêu con như mạng, nếu nghe được, có khi bà ta lại là người đầu tiên phản đối kịch liệt.

Hơn nữa, Triệu Nam Tự cũng có tiếng là người con hiếu thảo, hôm qua sau khi nghe được bốn chữ thân nhân sẽ đột tử, sắc mặt đều trắng bệch, đến tận lúc đưa nàng về nhà rồi vẫn không nói lời nào.

Như thế xem ra chuyện từ hôn này không sớm thì muộn cũng sẽ thành công.

Nàng càng nghĩ càng cao hứng, cười tủm tỉm, giơ chén trà lên: "Hợp tác vui vẻ!"

.

.

.

Tạm biệt Lăng Trần đạo trưởng, hai người đi ra ngoài cửa đạo quán, bởi vì cỗ xe ngựa của Ngô Tư Du kim quang lấp lánh, quá mức chói mắt nên cố ý dừng xe cách nơi đây một dặm đường, đường cũng không xa, ánh mặt trời lại ấm áp, hai cô nương một người khoác áo choàng lam, một người khoác áo choàng đỏ, sóng vai nhau đi chậm rãi.

"Tư Du, đây là cho hạ nhân nhà ngươi, đa tạ bọn họ đã hỗ trợ." Lý Diệp móc ra một túi tiền khác, đưa qua.

Một nửa khách nhân ở Tiểu Xuân Hạc tửu quán hôm qua đều là gia đinh của Ngô phủ, người thanh niên sắp thành thân là người gác cổng Đinh Tiểu Hổ, hán tử lùn có bốn nữ nhi là gia đinh Lưu Nhị, còn lại thô sử nha đầu, bà tử quét dọn hậu viện, đều thay quần áo giả làm khách nhân phối hợp diễn với Lăng Trần đạo trưởng, nhiều người hưởng ứng mới càng giống thật.

"Ngươi đừng khách khí như vậy, đó là người của ta, đến khi phát lương thì để quản gia phát thêm cho bọn họ ít ngân lượng cũng là điều đương nhiên." Ngô Tư Du đẩy túi tiền về: "Hơn nữa, phụ thân ta chính là phú thương giàu nhất Đông Kinh Thành này đấy, lại để một tiểu nương tử thưởng cho hạ nhân trong phủ, lão nhân gia hắn còn muốn mặt mũi hay không?"

Thấy nàng khăng khăng không nhận, Lý Diệp cũng không miễn cưỡng, thu lại túi tiền, gật đầu: "Được rồi, vậy khi nào ta có thời gian, ta sẽ vẽ cho mỗi người một bức tranh chân dung, coi như là tạ lễ."

"Cái này được, nhất định bọn họ sẽ cao hứng vô cùng. Đúng rồi, vừa nãy ta chưa kịp hỏi, phản ứng của Triệu thiếu giám tối hôm qua như thế nào?"

"Ta cũng không rõ, hắn không nói lời nào, sắc mặt âm trầm, hẳn là cũng để trong lòng đi."

"Ngươi cảm thấy chuyện này sẽ thành công sao?"

"Ừm "Lý Diệp cũng không chắc chắn: "Một lần khẳng định là khó, chắc chắn phải làm vài lần mới thành, nhưng tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra nên xuống tay chỗ nào, cứ từ từ xem xét tình hình đã."

"Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Đến Như Ý Lâu kiếm đồ ăn ngon đi!"

"Chắc là không được rồi. Hôm qua ta đã hẹn với nghĩa huynh đến Đại Lý Tự tìm hắn, nếu không đến hắn sẽ giận ta mất."

"Thượng Thiếu Khanh còn biết giận ngươi?" Ngô Tư Du nghi hoặc nhìn nàng, bất chợt nhận ra: "Ngươi hết tiền rồi!"

Lý Diệp bị nàng chọc thủng tâm tư, tức giận huých vai nàng: "Đúng vậy, đồ ăn trong Như Ý Lâu khá đắt đấy, cũng không thể để ngươi mời ta được!"

"Không phải Thẩm Vệ Úy mới vừa thanh toán thù lao phá án của chúng ta sao?"

"Một phần tiền thù lao của Thẩm đại ca đã dùng để hỏi thăm tin tức trong thành, tiền trả cho Đại Lý Tự vẽ tranh chân dung cũng tốn không ít, còn chưa kể nghĩa huynh đã tự bỏ tiền túi hỗ trợ một khoản không nhỏ rồi." Lý Diệp liệt kê rõ ràng từng khoản: "Phần còn lại thì một phần dùng để mua một xe than ngân ti ở chỗ Thanh bà bà, hơn phân nửa số tiền thì đã góp vào mua tòa nhà với ngươi rồi, sau lại thuê Lăng Trần đạo trưởng diễn kịch nữa."

Nàng thở dài: "Tiêu hết rồi."

"Ừm, hết tiền rồi thì không đến Như Ý Lâu nữa vậy." Ngô Tư Du vui vẻ nói: "Không ăn ở đó nữa, ngươi mời ta ăn một chén hoành thánh ở ven đường cũng được, miễn no là được, sau đó chúng ta sẽ nghĩ xem nên kiếm tiền như thế nào!"

.

.

.

Buổi trưa qua đi, thư phòng Thiếu Khanh, Thượng Thiếu Khanh đã ngồi ngây ngốc nửa ngày cuối cùng đã chờ được người mà hắn muốn gặp.

Tiểu cô nương thoạt nhìn rất cao hứng, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay cầm hộp điểm tâm, vừa vào cửa đã bổ nhào lên án thư, luôn miệng kêu nghĩa huynh.

"Nghĩa huynh vạn an! Ngài ăn cơm trưa chưa?"

“Ừ." Hắn đáp một tiếng, tay cầm lấy bút, bắt đầu phê chữa hồ sơ còn chưa động một chữ nào.

"Nghĩa huynh nghĩa huynh, vừa nãy muội ăn cơm cùng Tư Du, nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền rất tốt, ngài muốn nghe không?"

Thiếu Khanh đại nhân chả buồn nâng mí mắt: "Nói đi."

"Lần trước giúp Thẩm đại ca phá án, tiểu đội tra án bọn muội xuất sư đại thắng, cũng cho muội một gợi ý, bọn muội có thể xin một thẻ bài, chuyên môn giúp người tra án?"

"Giống với án tử lần này, quan phủ vẫn sẽ điều tra bình thường, nhưng những chuyện mà quan phủ mặc kệ hoặc điều tra chưa rõ, hay những việc như tìm người, sưu tập chứng cứ, bọn muội có thể giúp đỡ một hai, ngài cảm thấy như thế nào?"

"Ừ."

Lý Diệp cảm thấy không đúng, bò dần về phía trước, nghiêng đầu quan sát biểu tình của hắn: "Nghĩa huynh làm sao vậy? Gặp chuyện gì không vui sao?"

Thượng Thần ngước mắt, nhìn vẻ mặt lo lắng của tiểu cô nương trước mặt, muốn nói lại thôi.

Hắn có đống chuyện muốn hỏi nàng, ví dụ như rốt cuộc tối hôm qua ở Tiểu Xuân Hạc tửu quán đã xảy ra chuyện gì, đạo sĩ đoán mệnh đến từ nơi nào, hoặc là đám trẻ con hát đồng dao như lời đại tỷ tỷ trên đường sáng nay có phải là do nàng dạy hay không, còn có Thẩm Vũ, bọn họ có quan hệ gì, vì sao hắn ( Thẩm Vũ ) lại nói những lời kia với mình?

Kỳ thật chuyện hắn muốn hỏi nhất là tiểu cô nương có vừa lòng với hôn sự cùng Triệu gia hay không, có muốn gả cho Triệu Nam Tự hay không.

Nhưng bắt đầu hỏi từ đâu lại là một vấn đề nan giải.

"Nghĩa huynh phiền não vì công vụ sao?" Lý Diệp thấy hắn trầm mặc không nói, dứt khoát mở hộp điểm tâm mà nàng mang tới: "Đây là Thẩm đại ca cho muội, nói bên trong là điểm tâm muội thích ăn. Mà điểm tâm muội thích ăn thì nhiều lắm, ngài đoán xem trong này là bánh hoa quế hay là hải đường tô? Nói không chừng là bánh đậu xanh và bánh lệ chi?"

Nàng cười hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ: "Là gì cũng được, muội đều chia cho nghĩa huynh một nửa!"

Thượng Thần cũng bị cảm xúc của nàng lây nhiễm, đáy mắt dâng lên ấm áp, nhận lấy nắp hộp để sang một bên, nhìn về phía hộp điểm tâm.

Không phải bánh hoa quế, cũng không phải hải đường tô, không phải bất kỳ loại điểm tâm nào có trên thị trường, điểm tâm màu đỏ yên chi tinh tế nhỏ xinh, giống màu son môi của nữ tử, lại giống chấm son giữa trán, bên trên còn rắc bột hoa tiên màu vàng kim, trên tấm thiệp bên trong có ba chữ trâm hoa nhỏ tinh xảo tú khí, ghi Ngưng Hương Các.