Chương 50: Tính kế ( 7 )

Tửu quán Tiểu Xuân Hạc ở Thành Đông, chủ quán là một gia đình người Nhật Bản, nơi đây ngoài rượu gạo nổi danh, còn có cá lát cũng rất nổi tiếng.

Thời tiết cuối thu se se lạnh, gió thu cuốn mấy cái lá chưa kịp rụng từ trên cây xuống đυ.ng vào cánh cửa sổ, bên trong phòng riêng ấm áp, gắp một lát cá mỏng như cánh ve chấm vào đĩa nước tương, rồi cho nhanh vào miệng, uống thêm một ngụm rượu gạo, thịt cá ngọt lành quyện với nước tương thơm phức cùng vị rượu gạo tê tê làm cho người ta chỉ muốn ăn thêm miếng nữa.

Lát cá trơn mềm như áng mây ấm áp, thơm ngon.

Lý Diệp ngồi trước bàn nhỏ cạnh cửa sổ, một tay chống cằm một tay cầm đũa, lát cá bị lăn qua lăn lại trong đĩa nước tương, cho đến tận khi một bàn tay duỗi đến trước mặt nàng lắc qua lắc lại, nàng mới hồi thần.

"Tiểu Diệp mệt sao?" Triệu Nam Tự thu tay lại, lấy đĩa nước tương toàn vụn cá trước mặt nàng đi, gắp một lát cá mới, chấm vào nước tương, đút cho nàng: "Muội đang nghĩ việc gì mà thất thần thế?"

"Có thể là do gần đây ta ngủ không ngon giấc lắm." Nàng căng da đầu, ăn miếng cá Triệu Nam Tự đút cho, trả lời hắn.

"Vậy để ta đưa muội về nghỉ ngơi?"

"Không sao, không cần vội." Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cười một tiếng: "Cũng không mệt lắm."

"Vậy là tốt rồi, Tiểu Diệp còn muốn ăn gì nữa không?" Thấy nàng cười, Triệu Nam Tự cũng cười, thiếu niên lang trẻ tuổi, mi thanh mục tú, vui vẻ như đứa trẻ được ăn kẹo vậy: "Ta nhớ muội thích cơm nắm của nhà này nhất, trong nhân có trứng gà và chân giò hun khói, sau đó cho cơm nắm lên trên bếp lửa nướng vàng giòn thành cơm nắm cháy, đúng không."

Lý Diệp có hơi kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Triệu Nam Tự còn nhớ rõ món ăn mình thích, một nửa quả trứng lòng đào, cùng chân giò hun khói thái mỏng, sau đó bọc trong cơm trắng, rồi nướng đến khi cơm chuyển màu vàng ươm, đó là món ăn mà nàng thích nhất.

Nhưng Triệu Nam Tự không thích, mỗi lần nàng muốn gọi món đó, hắn đều tìm cách ngăn nàng lại, nói là món đó quá mức đơn giản, không thích hợp bày lên nơi thanh nhã.

Đời trước, tuy nàng không phân biệt đồ ăn đắt rẻ sang hèn, nhưng phu quân tương lai của nàng không thích, nàng liền cẩn thận suy nghĩ, thuận theo ý hắn, tựa như cây tầm gửi, cả đời dựa dẫm, sống bám vào thân cây to lớn, cây cao to hướng tới nơi nào, nàng sẽ hướng tới đó, cuối cùng lại đánh mất chính mình, chịu lấy kết cục điêu tàn, khô héo.

Hóa ra không phải là không thể, chỉ là xem ai yêu nhiều hơn mà thôi. Kiếp trước nàng quá mức thuận theo hắn, yêu hắn nhiều hơn nên hắn mới có thể thản nhiên phớt lờ nàng. Kiếp này, nàng không còn thuận theo hắn nữa, hẳn là hắn cũng cảm nhận được tình cảm của nàng hời hợt, không chắc chắn, nên ngay cả người kiêu ngạo cố chấp như hắn, cũng sẽ cúi đầu níu kéo.

Tội gì phải vậy?

Nàng cười nhạt cúi đầu, giấu đi ánh mắt long lanh đã nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo, lúc ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lẽo trong mắt đã biến mất không còn dấu vết.

"Món cơm nắm kia, ta đã không còn thích từ lâu rồi."

.

.

.

Sảnh lớn có mấy bàn đang vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, giọng nói không nhỏ.

"Hôm nay các ngươi đã nghe về vụ án tử kia của Khai Phong phủ chưa? Vốn tưởng rằng là Quang Côn thấy sắc nảy lòng tham, không nghĩ tới sau lưng lại có uẩn khúc như vậy."

"Người đó thật là thảm, tức phụ còn chưa cưới vào cửa đã bị đội nón xanh, lại còn bị vu hãm tội gϊếŧ người, ngây ngây ngô ngô bị nhốt trong đại lao nhiều ngày như vậy, đúng là xui xẻo."

"Đúng đó, ngoại tôn của hàng xóm nhà ta đang làm việc ở Chu gia có kể cho ta nghe, nghe nói Xuân Ni này sinh thời mị hoặc chủ tử, một đôi mắt quyến rũ khắp nơi, không câu được lão gia thì liền đi câu lang quân, trong bụng có đứa nhỏ cầu phú quý, về sau người nghẹn còn không phải là chính thất phu nhân."

"Nàng cũng không nhìn xem mình có thân phận gì, Chu gia lại là người nào? Người làm ăn buôn bán ai chẳng tinh ranh như quỷ, còn có thể bị nàng tính kế sao? Đúng là khen ngược, tính đến tính đi, cuối cùng ngay cả mạng cũng chẳng còn."

"Ha ha, gian phu da^ʍ phụ, chắc chắn không có kết cục tốt."

"Ngươi đoán Chu viên ngoại có biết chuyện này không?"

"Chắc là không biết, nhưng đây là chuyện trong hậu viện nhi tử của hắn, nào có chuyện hắn không biết gì được? Án tử này từ đầu tới cuối đều không dính tới hắn, hiện giờ sự việc đã bại lộ, chắc chắn là đã biết rồi."

Vụ án trong miệng bọn họ nói chính là vụ án của Đinh Dũng, hôm nay Lý Diệp không tới Khai Phong phủ nghe phán án, chỉ biết Nhậm Hải Dao truyền lời nói Chu phủ Doãn phán không tồi.

Mấy người kia thảo luận xong án tử, lại hứng chí bừng bừng suy đoán xem Xuân Ni phải mị hoặc đến mức nào, tằng tịu với Chu gia Tam Lang như thế nào, làm sao lại bị di nương phát hiện. Triệu Nam Tự nhìn vị hôn thê ngồi đối diện đang dỏng tai nghe ngóng, nhíu mi nuốt lời trách cứ vào bụng, lại đút một miếng cá cho nàng: "Hung thủ là gia đinh của Chu gia, sáng nay đã bắt người rồi."

"Triệu thiếu giám cũng biết?" Nàng mở to mắt, chớp chớp, khóe miệng dính ít nước tương.

"Hôm nay lúc nói chuyện phiếm cùng đồng liêu nghe được, nghe nói người ch.ết sinh thời là nha hoàn của Chu gia." Hắn cười, dùng lòng bàn tay quệt sạch nước tương dính trên khóe miệng nàng: "Nếu muội muốn biết, ta lại đi hỏi một chút."

"Không cần phiền toái như vậy, ta chỉ tùy tiện nghe một chút thôi." Lý Diệp xua tay, lời còn chưa dứt, từ ngoài cửa truyền đến một câu cửa miệng của đạo sĩ, tiếp theo là lá cờ vải màu xanh lam, người tới là một đạo sĩ có mấy phần tiên phong đạo cốt. Ánh mắt nàng sáng ngời, lại bất động thanh sắc rũ mắt xuống: "Triệu thiếu giám, ta múc cho ngài một chén canh."

Đạo sĩ trên dưới 30 tuổi, trên mặt có ba nhúm râu, mặc một thân đạo bào phiêu dật như tiên, hắn tiến vào nhìn quanh một vòng, tìm một cái bàn ngồi xuống, gọi mấy cái cơm nắm, nhai kỹ nuốt chậm.

Người ngồi bàn bên cạnh tò mò nhìn hắn, hắn cũng cười nhìn lại, thuận miệng nói: "Tiểu huynh đệ sắp có hỉ sự, chúc mừng nhé."

Người mà hắn nói chính là một thanh niên ngồi bàn bên cạnh, thanh niên sau khi nghe được kinh ngạc buông đũa xuống, ngạc nhiên nói: "Sao ngươi biết ta sắp thành thân?"

"Bần đạo còn biết ngươi còn phát sầu vì việc chọn ngày lành tháng tốt nữa cơ." Đạo sĩ vẫn cười tủm tỉm: "Là ngày mười tám tháng sau đúng chứ. Ngày đẹp, rất đẹp."

"Chân nhân cao minh, ta cùng phụ mẫu chính vì chọn ngày tốt mà phát sầu đây, mãi mới chọn được ngày lành này đấy!" Thanh niên cả kinh đứng lên: "Ngài là thần tiên sao!"

"Ha ha, thần tiên gì chứ, tại hạ biết chút bói toán thôi."

"Vậy ngài tính cho ta nữa." Một hán tử dáng người hơi lùn ngồi cùng một bàn với thanh niên cũng đứng lên: "Tính giúp ta đến khi nào ta mới có con trai!"

"Trong mệnh của ngươi vốn không có con trai, cầu cũng vô ích." Đạo sĩ nói một câu làm mặt hán tử trắng bệch, hắn chậm rì rì ăn nốt nửa cái cơm nắm trong tay, nói tiếp: "Nhưng ngươi thiện tâm, xưa nay luôn giúp đỡ mọi người làm điều tốt, tương lai bốn nữ nhi của ngươi đều sẽ gả vào những gia đình rất tốt, ngươi cùng tôn phu nhân cũng có thể an hưởng lúc tuổi già."

"Ha ha, thật chuẩn, đúng là ta có bốn nữ nhi!"

"Đạo trưởng, ngài xem ta nữa?"

"Đạo trưởng, ngài cũng tính giúp ta xem!"

Sảnh lớn nhất thời ồn ào náo nhiệt, Lý Diệp duỗi dài cổ nóng lòng muốn thử: "Triệu thiếu giám, chúng ta cũng nhờ hắn tính xem?"

Triệu Nam Tự lắc đầu: "Diệp Nhi cũng tin?"

"Dù gì cũng đang rảnh rỗi, nhờ hắn tính chút cũng được."

"Ta là mệnh quan triều đình, không thể tùy ý tham dự mấy chuyện bói toán này."

Hai người một người muốn xem một người không cho, tranh chấp không tiếng động, đạo sĩ nghe được thanh âm, quay mặt đi tới chỗ hai người, niệm một câu đạo ngữ: "Hai vị đều là người phú quý, một người vượng thê, một người vượng phu, sớm đã định ra chung thân, là duyên phận chú định từ kiếp trước."

Mọi người ngồi trong đại đường đều dõi ánh mắt tập trung lại đây, mặt Lý Diệp hơi đỏ bừng, ngay cả Triệu Nam Tự cũng vui vẻ, rụt rè gật đầu, tỏ vẻ hắn nói đúng.

"Chỉ là "đạo sĩ thở dài một tiếng, tay vuốt sợi râu dài: "Đáng tiếc, đáng tiếc!"

Hán tử có bốn nữ nhi buồn bực nói: "Vợ chồng son vừa nhìn đã thấy xứng đôi vừa lứa, đạo trưởng đáng tiếc chuyện gì?"

"Duyên phận tuy là kiếp trước chú định, nhưng chú định là đoạn nghiệt duyên." Đạo sĩ lắc đầu như trống bỏi: "Quả nhiên là một cái là băng trên trời, một cái là tuyết dưới đất, gộp lại sẽ là một trời bão tuyết."

"Nghe đã thấy thảm." Thanh niên sắp thành thân xoa xoa cánh tay: "Sao lại nghiệt ngã như vậy?"

"Này "đạo sĩ kéo dài giọng, vẫn nhìn về phía Triệu Nam Tự và Lý Diệp: "Hai vị muốn nghe không?"

"Hừ, hóa ra ngươi cũng thuộc phường với bọn bịp bợm trong giang hồ, ai sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi?" Triệu Nam Tự móc ra một thỏi bạc đặt lên bàn, kéo tay vị hôn thê đứng dậy rời đi.

Lý Diệp bị hắn kéo tay, thất tha thất thểu đi theo, quay đầu lại kêu: "Tuy ta không tin, nhưng vẫn muốn nghe! Đạo sĩ đừng ngắt ngang giữa chừng như thế!"

"Ân oán kiếp trước dây dưa tới kiếp này, gia tài bạc vạn cũng sẽ tiêu tán, mỗi người một nẻo!" Đạo sĩ nhìn hai người đã ra đến cửa, gân cổ lên nói: "Lang quân kia đừng không tin, kiếp trước ngươi cùng tiểu nương tử này là oan gia, kiếp này định sẵn là một mối nghiệt duyên, khiên cưỡng ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt."

Lý Diệp ra khỏi cửa lớn tửu quán: "Kết cục thế nào? Ngươi mau nói đi!"

"Ha ha, nếu một mặt cưỡng cầu, chắc chắn là gia tài tan hết, thân nhân đột tử."

Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, Triệu Nam Tự xanh mặt, trực tiếp bế ngang Lý Diệp đi ra ngoài.