Chương 43: Tượng đất báo thù ( kết thúc )

Kỳ thi mùa thu trải qua ba ngày náo nhiệt đã kết thúc, hôm nay là ngày yết bảng.

Tuy chỉ là thi hương, nhưng những người đỗ cử nhân đã có tư cách làm quan, sau đó có thể tham gia thi hội, là bước đầu tiên một bước lên mây, tiền thân vào chốn quan trường.

Trước nơi yết bảng bị người người vây quanh chật như nêm cối, thư sinh đeo túi đựng sách chen nhau tới gần bảng, nhón chân duỗi dài cổ mong chờ, chờ đợi một khắc dán thông báo kia.

Hôm nay Lý Chi là quan viên yết bảng, trên người mặc quan bào đỏ thắm, đứng cùng chỗ với hai vị quan sai, tay cầm danh sách, khí chất không ung dung hoa quý như đệ tử thế gia, cũng không thanh cao cao ngạo như đệ tử hàn môn, một thân khí độ an tĩnh đạm bạc, ôn nhuận như nắng sớm, thanh nhã như sương mai, dù không nói một lời nhưng lại hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt.

"Ta đoán, nếu không phải Lý học sĩ mặc một thân quan phục lại đứng bên cạnh quan sai, chỉ sợ đã sớm bị đám người bắt tế ( bắt rể ) tranh nhau cướp đi rồi." Ngô Tư Du ghé vào cửa sổ lầu hai của tửu lầu phía đối diện, tấm tắc không thôi: "Tiểu Diệp, nhà các ngươi ai cũng đều đẹp như vậy sao?"

"Mẫu thân ta rất đẹp, ca ca giống mẫu thân." Lý Diệp đưa cho Ngô Tư Du một cái bánh gạo: "Ta với phụ thân thì bình thường."

Ngô Tư Du liếc trắng mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi bình thường? Nếu ta có gương mặt bình thường giống như ngươi, chỉ sợ là nằm mơ đều sẽ cười tỉnh."

"Tư Du cũng rất đẹp, mặt tròn mắt to, rất đáng yêu." Lý Diệp một tay nâng má, một tay khuấy nước sốt trong bát bánh gạo, ngẩn người thất thần.

Thượng Thần vừa mới đến, tự nhiên ngồi xuống ghế dựa gần nàng, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của tiểu cô nương, gắp một cái bánh khác vào bát không, đổi với bát bánh gạo trước mặt nàng: "Ngoan ngoãn ăn cơm, không được lãng phí lương thực."

"Nghĩa huynh." Lý Diệp nhìn hắn ăn luôn bát bánh gạo nàng vừa nghịch, mặt đỏ lên: "Bánh trong đó đều, đều nát rồi."

"Không việc gì, hương vị vẫn thế." Hắn gắp hai ba miếng hết bát bánh gạo: "Có tâm sự?"

"Có hơi hơi. Muội cứ có cảm giác là mình xen vào việc người khác."

Thượng Thần nghe không hiểu: "Là việc gì?"

"Chính là án mạng ở ngõ Giản Đao. Kỳ thật Cát Đông Thuận cũng không phải là người tốt đẹp gì, chết thì đã chết rồi, nếu vụ này là án treo thì đã sao, hiện giờ tra ra chân tướng, lại hại một nhà Ngũ thị."

Ngày ấy Võ Hải bị bắt, Võ Anh Nương được thả về nhà, biết được phụ thân bởi vì nàng mà gϊếŧ người thì ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, trong nhà một mảnh tối tăm tịch mịch, Võ Gia không có trụ cột, sinh hoạt của năm người về sau sẽ rất gian nan. Mình chỉ một lòng hướng về chính nghĩa, nghiêm trị hung thủ mà không biết chân tướng sự tình lại phức tạp trầm trọng như thế.

"Cát Đông Thuận phạm tội, sẽ có quan phủ tới quản, Võ Hải phóng hỏa gϊếŧ người, mặc kệ nguyên nhân gì, chung quy vẫn là phạm tội, người phạm tội phải chịu sự trừng trị của luật pháp, Diệp Nhi không cần tự trách."

"Nhưng về tình cảm có thể tha thứ."

"Diệp Nhi có biết ý nghĩa của bình pháp là gì không?" Hắn nhìn tiểu cô nương mặt ủ mày chau ngồi bên cạnh, nhìn nàng lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Trước khi muốn bình pháp phải luận nhân sinh, thiên địa chi tính, duy nhân vi quý, có kẻ sát nhân át sẽ có người ch/ết, luật pháp có quy định rõ ràng, đối với kẻ sát nhân lại sinh lòng thương hại, tình người lại đặt cao hơn pháp lý, thì cần gì đến luật pháp."

"Người chấp pháp nếu tha cho hung thủ chỉ vì lý do là hung thủ báo thù, mặc kệ hết thảy chân tướng, cân nhắc mức phạt dựa vào tình cảm thì sao có thể tránh khỏi những kẻ sát nhân sau này tìm cớ để phạm tội, quan viên chấp pháp nhắm mắt làm ngơ. Cho nên về tình cảm có thể tha thứ, về lý phải rõ ràng, về pháp phải tuân thủ."

Trong tửu lầu ồn ào náo động, giọng nói của hắn mát lạnh, như nước suối trong khe núi, lại như gió thổi qua rừng trúc, câu chữ không nhanh không chậm, từ từ trấn an tâm trạng tự trách nôn nóng của nàng.

"Nghĩa huynh nói rất đúng, trước khi muốn bình pháp phải luận sinh, kẻ gϊếŧ người chết, luật pháp có quy định rõ ràng. Là do muội cảm thấy Võ Hải oan khuất, lại xem nhẹ cái sai của ông ấy." Nàng ngước mắt: "Nhưng một nhà năm người Ngũ thị chỉ sợ khó sống qua ngày, muội nghe ca ca nói gần đây trong cung đang muốn chiêu mộ một nhóm tú nương mới, thù lao khá cao, nghĩa huynh có thể giới thiệu Ngũ thị đi được không?"

"Được, ta làm người bảo lãnh, ngày mai ngươi đưa nàng đến Thượng Phục Cục Tư Y báo danh."

"Cảm ơn nghĩa huynh!" Tiểu cô nương nghe lời khuyên giải, tâm sự vơi hơn phân nửa, ý cười đầy mặt: "Vừa rồi muội đã quên hỏi, nghĩa huynh tới đây có việc gì sao?"

"Tìm Chiêu Duyên huynh có chút việc." Thượng Thần nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thời gian dán thông báo tới rồi, không biết mấy nhà sung sướиɠ mấy nhà sầu đây."

Đối với việc ai sẽ trúng cử, Lý Diệp không mấy hứng thú, nàng chỉ thích xem cái chuyện bắt tế ở dưới kia thôi: "Muội còn nhớ rõ Cảnh Nguyên năm thứ tư, lúc thông báo được dán lên, huynh lập tức kéo muội chạy trốn như bay, ngay cả ca ca cũng lạc mất dạng."

"Không phải về sau vẫn tìm được người sao? Lúc ấy đám đông mãnh liệt, nếu ta không lôi Tiểu Diệp chạy nhanh, sợ là đã bị đám người đó đè bẹp rồi." Thượng Thiếu Khanh nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng ngậm cười, mi mắt cong cong nhìn về phía nàng: "Cả hai lại chật vật giống Chiêu Duyên huynh."

Lý Diệp nhớ tới ngày hôm đó, ca ca mất chín trâu hai hổ mới chạt ra khỏi đám đông, áo ngoài với mũ đều rơi mất, ngay cả áo trong cũng bị rách tung toé, ba người trốn trong một tòa miếu hoang nhỏ ngoài thành cả ngày, mãi tới tối muộn mới lén lút trờ về thành.

"Lúc ấy thật tốt." Nàng cảm khái trong lòng.

Khi đó nàng mới mười ba tuổi, còn chưa đính hôn, có thể vô tâm vố phế dựa vào nghĩa huynh ngủ, trong lúc ngủ mơ còn được hắn cùng ca ca thay phiên nhau cõng trở về thành.

"Dán thông báo rồi, dán thông báo rồi, bắt tế bắt đầu rồi kìa!" Ngô Tư Du vẫn luôn ghé vào cửa sổ hưng phấn hô to gọi nhỏ: "Uây uây, bắt được một người!"

Lý Diệp cùng Thượng Thần nghe vậy cũng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trước bảng toàn là đầu người chen chúc, đám người xô đẩy lúc thì nghiêng về phía đông, nháy mắt lại ngả về phía tây, thỉnh thoảng còn có thư sinh quần áo xộc xệch bị mấy gia đinh dương dương đắc ý khiêng ra ngoài, thậm chí còn có người đương trường bị trùm đồ tân lang kéo đi bái đường ngay và luôn.

Thượng Thần nhìn mà sợ: "Dán bảng bắt rể này càng lúc càng điên cuồng."

Người trên lầu xem náo nhiệt, người dưới lầu càng náo nhiệt hơn, Lý Chi sau khi dán thông báo lập tức rời đi, giờ phút này đứng ở ngoài đám người, trong lòng cảm khái, chuyện bắt tế càng lúc càng cuồng nhiệt, tuy thuận dân ý, nhưng lại mất thể thống quá.

Hắn đang nghĩ ngợi tới có nên viết tấu chương hay không, đề nghị sang năm lúc dán thông báo thì tăng số nhân thủ bảo hộ lên một vòng. Trong đám người chen chúc đột nhiên rối loạn, có một thư sinh nghiêng ngả lảo đảo lao ra khỏi đám người, búi tóc tán loạn, bộ dạng chật vật, gắt gao ôm một cái tay nải trong lòng ngực, hắn chạy vài bước đến trước mặt Lý Chi, đằng sau là một đám gia đinh đuổi theo, bùm một tiếng té ngã trên đất.

Đám người đuổi theo sau nhìn hắn bị té ngã, vội vàng chạy tới nâng người dậy, thư sinh lại giống như nhìn thấy quỷ, phất tay xua đuổi: "Cút ngay! Ta đã có thê tử, chớ có chạm vào ta!"

Người dìu hắn dậy hậm hực, vứt một câu không biết điều, lập tức chạy về phía đám đông một lần nữa, Lý Chi thấy thế duỗi tay nâng thư sinh dậy: "Thành Tế không sao chứ?"

Người này là học sinh của thư viện Tử Vân, tên là Khâu Thành Tế, Lý Chi từng đến thư viện giảng bài vài lần nên biết mặt.

"Chúc mừng Thành Tế đã đỗ thi hương, ta có xem qua bài thi của ngươi, chữ viết hữu lực, văn từ bất phàm, đến ngày thi hội nhất định sẽ có cơ hội vinh danh."

Khâu Thành Tế ngẩn người, hắn chưa từng nghĩ tới đại tài tử danh chấn kinh thành Lý Chi có thể nhớ tên hắn, vội vàng chắp tay thi lễ, thụ sủng nhược kinh nói: "Học sinh vẫn còn nhiều yếu kém, được Lý học sĩ để mắt tán thưởng, ngài đã quá khen rồi!"

Lý Chi cười: "Thành Tế khiêm tốn, đã thông qua thi hương, sau khi về nhà phải dụng công gấp bội, hy vọng ba năm sau chúng ta sẽ gặp gỡ trong triều."

"Học sinh nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Lý học sĩ." Đột nhiên Khâu Thành Tế chợt nhớ tới cái gì đó, lập tức mở tay nải vẫn luôn ôm chặt trong ngực mở ra, từ bên trong lấy ra một bao giấy, chỉ thấy điểm tâm rực rỡ màu sắc bên trong đã nát bét, tức khắc cả người suy sụp.

"Xong rồi, nát hết rồi."

Lý Chi liếc qua điểm tâm trong bao một cái, hiểu rõ nói: "Đây là điểm tâm của Tường Hòa Trai sao? Hẳn là muốn đưa cho tôn phu nhân đi?"

"Đúng vậy, ta rời nhà đã gần một năm, lần này trở về cũng không mua nổi lễ vật gì quý trọng, chỉ có thể mua chút điểm tâm này dỗ nương tử vui vẻ." Khâu Thành Tế nâng bao giấy thở dài: "Không nghĩ tới điểm tâm lại vỡ hết thế này, giờ ta cũng không biết làm sao nữa."

Điểm tâm của Tường Hòa Trai ngon ngọt có tiếng, giá cả tất nhiên cũng cao, Lý Chi nhìn biểu tình uể oải của hắn, nghĩ đến trong túi hắn chắc cũng không đủ ngân lượng mua thêm lần nữa, trầm ngâm một lúc, sau đó từ trong vạt áo móc ra túi tiền: "Đã là lễ vật tặng cho tôn phu nhân, đã nát như thế mà đưa cho tôn phu nhân cũng không tốt, gia muội cũng thích ăn điểm tâm của Tường Hòa Trai, không bằng Thành Tế bán lại cho ta bao này, sau đó mua một phần mới."

"Này "Khâu Thành Tế chần chờ nói: "Nhưng mà điểm tâm này đã nát như vậy."

"Chỉ là nát thôi chứ chưa dính bẩn, hương vị vẫn là thế, đúng lúc ta cũng phải đi mua, mua lại của Thành Tế vừa lúc đỡ mất sức đi một chuyến." Lý Chi vừa nói vừa cầm lấy bao giấy, lại đem túi tiền nhét vào trong lòng ngực hắn: "Mau đi đi, đi chậm thì điểm tâm ngon bị bán hết mất."

Kỳ thật Lý Chi có thể trực tiếp đưa bạc cho hắn, nhưng người đọc sách vốn thanh cao, dính vào chuyện tiền nong này sợ rằng Khâu Thành Tế cảm thấy mất mặt.

Khâu Thành Tế nhìn ra dụng ý của Lý Chi, tức khắc cũng không hề làm bộ từ chối, cầm lấy túi tiền nói cảm tạ, từ biệt rồi đi.

"Nhìn này, ai đó mua cho thân muội muội điểm tâm nát, sao muội lại có một ca ca xấu như vậy chứ." Thấy Khâu Thành Tế đi rồi, Lý Diệp từ sau tường ló đầu ra, chỉ trỏ thân ca ca: "Nghĩa huynh làm chứng, lần này là ca ca khi dễ muội."

Thượng Thần đứng ở phía sau nàng, gật đầu phụ họa: "Đúng là quá đáng."

"Diệp Nhi?" Lý Chi quay đầu thấy muội muội, vẫy tay: "Tới đây, ăn điểm tâm."

"Lần sau ca ca có phát thiện tâm thì đừng có lấy muội ra làm cái cớ!"

Lý Chi cười tủm tỉm: "Nếu Diệp Nhi không ăn thì thôi?"

"Ăn chứ, mất tiền mua sao lại không ăn?" Nàng nhận lấy giấy bao xoa bóp, thở phì phì: "Điểm tâm đều vỡ nát bét rồi, ca ca còn đem cả túi tiền cho người ta."

"Thì ta không biết một bao điểm tâm này cần bao nhiêu tiền, ở đây lại đông người nhiều chuyện, đưa mấy đồng tiền thì không hay lắm." Lý Chi tính tình tốt giải thích: "Nhà Khâu Thành Tế có hiền thê, ăn mặc cần kiệm, tích cóp chút tiền đưa hắn vào thư viện Tử Vân đọc sách, hắn không phụ lòng luôn luôn dụng công học tập, ngày thường ba câu nói không rời ái thê, cũng là người trọng tình trọng nghĩa."

"Được được, xem phần tình cảm hắn đối với thân nương tử cũng là tình thâm nghĩa trọng, bao điểm tâm này muội nhận, nhưng tiền tiêu vặt tháng sau của ca ca thì không có đâu!"

"Diệp Nhi mới không nỡ làm thế đâu." Lý Chi nhận ánh mắt làm bộ tức giận của muội muội, cười đến gió xuân ấm áp: "Muội thêu thêm một cái túi tiền nữa đi, lần này ta muốn hoa mai nở trong tuyết."

"Yêu cầu của Lý học sĩ đúng là nhiều." Lý Diệp làm mặt quỷ với hắn, đứng qua một bên, lộ ra Thượng Thần ở phía sau: "Nghĩa huynh tìm ca ca này."

"Đan Cảnh tìm ta chuyện gì?"

"Là có chút việc tư." Thượng Thần ý bảo hắn đi ra phía ngoài, bước vài bước rời xa chốn ồn ào: "Chiêu Duyên huynh còn nhớ Tiểu Tuấn không?"

"Nhớ rõ, Tử Thư Tiểu Vương gia của Thụy Vương phủ."

"Phải, năm nay hắn đã 18 tuổi, đầu xuân muốn tới kinh thành đọc sách, bên Quốc Tử Giám đã an bài xong xuôi, nhưng ý tứ của cữu cữu là ngoài Quốc Tử Giám, còn muốn để hắn bái Chiêu Duyên huynh làm thầy."

Vị cữu cữu trong lời Thượng Thần là thân cữu cữu của hắn, một trong năm vị Vương gia khác họ của bổn triều, Vương gia đứng đầu - Thụy Vương Tử Thư Hồng Vĩnh.

"Này "Lý Chi có chút ngoài ý muốn: "Có thể được Vương gia coi trọng, Lý Chi vô cùng cảm kích, chỉ sợ chút tài năng này không đủ chỉ dạy cho tiểu vương gia."

"Huynh chính là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất thiên hạ, sao lại không đủ chỉ dạy được." Thượng Thần thấy hắn không có ý phản đối, nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có thể báo cáo kết quả công việc mà âm thầm may mắn: "Tiểu Tuấn vẫn còn là trẻ con, vẫn còn nhiều thứ phải học hỏi, huynh cứ từ từ dậy."

Lý Chi gật đầu, ra dáng hơi giống mấy lão phu tử: "Vậy đợi sau khi người tới Quốc Tử Giám về rồi nói, soạn bài giảng phải dựa vào kiến thức vốn có của người học, càng sát với hiểu biết của học sinh thì học sinh mới càng kích phát tài năng."

"Hết thảy đành nhờ Chiêu Duyên huynh."

"Đan Cảnh chớ khách khí."

Bởi vì Lý Chi còn phải về cung phục mệnh, hai người trò chuyện vài câu liền vội vàng cáo từ, trước khi đi không quên dặn dò muội muội vài câu về nhà sớm một chút.

Lý Diệp ngoài miệng ghét bỏ, cuối cùng vẫn lo ca ca không có tiền lại bất tiện, cầm túi tiền của mình đưa cho hắn, túi tiền của nàng màu hồng phấn thêu hình thỏ con mập mạp đáng yêu, cứ như vậy bị Lý Chi treo lắc lư trên thắt lưng, diễu võ dương oai ai ai cũng thấy.

Thượng Thần nhìn chằm chằm vào túi tiền thêu thỏ con cực kỳ hâm mộ, nhìn bóng lưng Lý Chi đi xa, cúi đầu nhìn tiểu cô nương không biết đang suy nghĩ việc gì: "Định đi đâu? Ta đưa ngươi đi."

"Ừm, muội muốn về nhà thêu túi tiền cho ca ca." Lý Diệp nhẹ giọng trả lời, đi theo vài bước, có chút không vui: "Nghĩa huynh."

"Ừ?"

"Ngài, ngài biết năm nay muội mấy tuổi rồi không?"

"Mười tám." Thượng Thần thả chậm bước chân, có hơi khó hiểu.

"Mười tám là lớn rồi, không phải là trẻ con nữa!" Nàng khẩn trương bước đến sóng vai cùng hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, giọng nói ngọt ngào: "Là người lớn giống như ngài vậy!"

Nàng đã sớm không phải trẻ con nữa, mà là nữ tử thành niên có thể đứng sóng vai cùng nghĩa huynh rồi.

Bộ dạng trẻ con của tiểu cô nương khi còn bé đã sớm biến mất, trở thành tiểu cô nương trổ mã mắt ngọc mày ngài, dáng người thon thả, trắng mịn như ngọc, đôi mắt trong sáng linh động như nước nhìn thẳng vào hắn, làm Thiếu Khanh đại nhân hoảng sợ.

Hắn không biết làm sao nâng lên tay, vò loạn tóc nàng: "Được, nghĩa huynh nhớ kỹ, Diệp Nhi đã là người lớn giống ta rồi."