Chương 41: Tượng đất báo thù ( 6 )

Đại Lý Tự, thư phòng Thiếu Khanh.

Sau khi Lý Diệp trở về thành liền gấp gáp chạy tới, vây quanh Thượng Thần ríu rít kể lại manh mối mà hôm nay nàng điều tra được.

"Đại tỷ sống ở ngõ Giản Đao kể lúc nàng đi tiểu đêm thì ở Cát gia vẫn sáng đèn, cách cả cánh cửa vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cho nên ngày ấy thế lửa lớn đến vậy, tám phần là bị người dùng rượu làm vật dẫn cháy."

"Còn có, lão bản Tư Tửu Phường ở Thạch Thôn kể rằng ngày thường Võ Hải không uống rượu, nhưng vào hôm hỏa hoạn, ông ta lại đến đó mua hai hũ rượu lớn, ngài nói có phải chuyện này rất khả nghi hay không?"

"Nhưng việc này cũng không thể chứng minh Võ Hải chính là hung thủ, đúng không? Bởi vì lửa bắt đầu cháy vào đầu canh bốn, lúc đó Võ Hải đang trong nhà ở Thạch Thôn."

"Nghe nói Cát Đông Thuận từng làm công ở Yến Hỉ Lâu, chúng ta đến đó hỏi một chút đi?"

"Nghĩa huynh, nghĩa huynh?" Lý Diệp líu lo nửa ngày, mà Thượng Thần vẫn luôn cúi đầu xem hồ sơ không để ý tới mình, nàng đem hộp cơm mua lúc về từ phía sau đặt lên bàn, đẩy về phía trước, lấy lòng nói: "Muội nghe nói cơm nguyên bảo ở Quảng Thực Chu gia ngọt ngào mềm dẻo, hương thơm ngây ngất, nghĩa huynh nếm thử xem?"

Thượng Thần nghe đến cơm nguyên bảo, ánh mắt đang nhìn chằm chằm hồ sơ dời đi một lát, sau đó lại nhanh chóng nhìn lại hồ sơ trong tay, ừ một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì.

"Nghĩa huynh nếm thử xem, ngon lắm." Nàng không dám làm nũng với hắn như với ca ca, đôi tay chỉ dám chống ở trên bàn, mềm nhũn xin lỗi: "Giữa trưa muội quên mất lời hẹn với nghĩa huynh, là muội không đúng, muội sai rồi."

Nàng nói xong, liền mở mấy gói cơm nguyên bảo, lớp lá sen bọc ngoài bị cởi bỏ, lộ ra từng hạt cơm trắng ngân bên trong: "Ngài nhìn xem, cơm được bọc trong lá sen, có cả thịt gà và cá nữa này! Ngài cắn thử một miếng đi."

Thượng Thần nghe nàng ồn ào, hồ sơ có gì cũng không thể nào tập trung đọc được, dứt khoát thu dọn tất cả công văn trên bàn sang một bên, nhìn gói cơm trong tay Lý Diệp, lạnh mặt nhìn nàng.

"Hì hì, ngài nếm thử một miếng đi." Lý Diệp thấy hắn thu dọn công văn, mặt dày dâng cơm nguyên bảo đến trước mặt hắn.

Thượng Thiếu Khanh giơ tay chặn lại gói cơm nguyên bảo sắp chạm vào miệng, ngước mắt: "Ngươi lấy lòng ta như thế, chẳng qua là muốn ta đi tìm ca ca ngươi, giúp ngươi xin nghỉ thôi đúng không."

Lý Diệp sửng sốt, chớp chớp mắt: "Không phải, muội là thật lòng xin lỗi."

"Không cần." Quên hẹn thì lại tới lấy lòng, thật sự cho rằng hắn không biết giận?

"Thật, thật mà." Nàng bị cự tuyệt, ủ rũ cụp đuôi: "Muội xin, xin lỗi nghĩa huynh."

Thượng Thần khoanh tay, dựa vào lưng ghế, biểu tình nhàn nhạt, án thư của hắn to rộng, tiểu cô nương bưng gói cơm nguyên bảo, hơn phân nửa thân mình nằm bò trên bàn, bị hắn cự tuyệt thì uể oải trượt xuống, cả người ủ rũ, giống hệt con mèo nhỏ buồn bã.

Trong nháy mắt, cái gì mà giận với chả dữ, hắn quên sạch rồi, trong lòng thì thích muốn chết nhưng miệng thì hừ một tiếng: "Rất ngon?"

"Rất ngon, rất ngon!" Lý Diệp nhanh chóng đáp lại, mi mắt cong cong, rướn người về phía trước, hai tay bưng gói cơm như hiến vật quý tới miệng hắn, má lúm đồng tiền hiện sâu, đôi mắt to tràn đầy vẻ lấy lòng: "Ngài nếm thử xem!"

Túi thơm nhỏ mua từ Tết Trùng Dương vẫn đeo trên cổ tay nàng, theo động tác bò lên bò xuống kêu leng keng leng keng, làm Thượng Thần có cảm giác như nàng đang vẫy đuôi lấy lòng hắn, nghiêng đầu đi ho nhẹ một tiếng, nhận lấy gói cơm: "Đứng xuống, còn ra thể thống gì nữa."

Lý Diệp nằm ở trên án thư ngửa đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hô hấp của hắn và nàng, nàng nhìn hắn xụ mặt nhưng ánh mắt nhìn nàng lại ấm áp vô cùng, ánh hoàng hôn chiếu vào bị nàng che khuất hơn phân nửa, nửa sáng nửa tối phác họa rõ nét hình dáng thanh lãnh của hắn, so với bức tranh nàng vẽ càng đẹp hơn.

Thượng Thiếu Khanh bị nàng nhìn chằm chằm nên có hơi hoảng hốt, một tay vớ vội quyển sách che mặt nàng lại: "Đi xuống."

Một tay khác lấy bình kẹo nhỏ đưa cho nàng: "Cho ngươi."

"Đây là cái gì?" Nàng nghe lời, trượt xuống bàn, nhìn cái bình nhỏ trong tay, thân bình làm bằng lưu ly, bên trong chứa những viên kẹo tròn đủ loại màu sắc, rực rỡ sáng bóng như đá quý: "Là kẹo sao?"

"Kẹo lưu ly của Thượng Huyền Cung, Tư Không mang đến." Thiếu Khanh đại nhân cắn một miếng cơm nguyên bảo, thuận miệng đáp.

Quy trình làm kẹo lưu ly của Thượng Huyền Cung khá phức tạp, một năm cũng chỉ làm ra được mấy bình nhỏ, hắn đành mặt dày mày dạn, bỏ hết liêm sỉ đi tìm Tư Không lấy một bình, đưa cho tiểu cô nương thích ăn kẹo ngọt ngày.

Lý Diệp tò mò mở ra, chọn một viên kẹo hồng nhạt bỏ vào trong miệng, vị quả đào ngọt thanh từ đầu lưỡi tràn ngập toàn bộ khoang miệng, nàng vui vẻ, đôi mắt cong cong: "Đây là viên kẹo ngon nhất mà muội từng ăn!"

~~~

Thẩm Vũ đưa mấy người làm ở Tư Tửu Phường vừa bắt được đến Thượng Nhưỡng Cục, sau đó thay đổi quần áo rồi đi tìm đại ca Thẩm Phi, Thẩm Phi được phụ thân che chở, đang làm việc ở Kim Ngô Vệ, vừa lúc hết giờ làm việc, hai huynh đệ vừa vặn gặp nhau ở trên phố.

"Nhìn ngươi vui vẻ, mặt như hoa đào, là gặp được chuyện gì vui vẻ sao?" Thẩm Phi ngắm nghía đệ đệ vài lần, nhìn khóe mắt hắn đong đầy ý xuân, cười nói: "Hay là nói, gặp được nữ tử đệ thích?"

Thẩm Vũ cả kinh, sờ mặt mình: "Đại ca đừng nói giỡn."

"Ngay cả thân ca ca mà cũng gạt?" Thẩm Phi thấy hắn như thế, càng thêm chắc chắn: "Là nương tử nhà ai, nói cho đại ca nghe một chút?"

"Bát tự còn chưa biết đâu, huống chi đại ca còn chưa thành thân, đệ đệ nào dám giành trước."

"Trước sau thì có sao đâu, nếu ngươi thành thân trước thì mẫu thân cũng an tâm một nửa rồi"Thẩm Phi quay ngựa lại, sóng vai cùng đệ đệ: "Miễn là không để lão tam giành trước là được."

Thẩm Vũ không nói, việc hôn nhân đại sự của hai huynh đệ họ vốn là tâm bệnh lớn của mẫu thân, nếu hôm nay mình nói thích ai, thì chắc chắn ngày mai phụ mẫu sẽ lập tức phái người tới cửa cầu hôn luôn.

Hắn nhấp miệng cười, nếu thật sự ngày mai đi cầu hôn, Lý nương tử có thể bị dọa sợ hay không?

Thẩm Phi thấy đệ đệ như vậy, nhịn không được cười to, đến tận lúc đệ đệ trừng mắt với hắn, mới khó khăn lắm ngừng cười: "Từ lúc người xa nhà đến nay, đã bao lâu rồi mới nhìn thấy bộ dạng này của ngươi chứ? Xem ra nữ tử này đã nắm chặt trái tim của Nhị Lang rồi."

"Đại ca!"

"Được được, ta không hỏi nữa, chờ tối nay hồi phủ, ngươi tự tìm phụ mẫu nói chuyện đi."

Hai huynh đệ cưỡi ngựa sóng vai đi đến Yến Hỉ Lâu, hai người xoay người xuống ngựa, giao dây cương cho tiểu nhị giữ cửa, Thẩm Phi đi đầu, cất bước đi lên lầu trên: "Ngươi mới trở lại kinh thành, lại vừa mới nhận chức quan, không thể thiếu việc giao tế được, hôm nay đại ca vì ngươi hẹn mấy vị bằng hữu trên quan trường cùng nhau uống chút rượu, coi như gặp mặt làm quen."

Tính cách Thẩm Vũ vốn hiền hoà, tuy không thích bon chen chốn quan trường, nhưng sau này mình cũng không tránh được phải giao tiếp với bọn họ, huống chi tiệc rượu này là do đại ca an bài, thể diện nhất định phải cho: "Đa tạ đại ca!"

May mắn mẫu thân đã gửi mười mấy phong thư thúc giục hắn về nhà, cũng may mắn hắn đã nghe lời về nhà, bằng không hắn đã bỏ lỡ cô nương hắn thích rồi, lúc đó hắn sẽ hối hận cả đời?

~~~

Lý Diệp lôi kéo Thượng Thần đi gặp ca ca xin nghỉ, xong chuyện liền không chờ được chạy tới Yến Hỉ Lâu.

Cát Đông Thuận sinh thời là người đưa cơm, chuyên thay người khác đặt bàn mở tiệc hoặc đưa cơm, coi như là một nửa tiểu nhị của Yến Hỉ Lâu.

"Lão Cát sao, buổi trưa hôm xảy ra chuyện, hắn đã rời khỏi đây rồi." Một người đưa cơm của Yến Hỉ Lâu vừa mới đưa cơm xong, trở về nói: "Lúc ấy ta còn hỏi hắn buổi chiều có tới nữa không, hắn không nói gì."

"Vậy hắn có nói hắn đi đâu, làm gì không?" Lý Diệp hỏi.

"Có, hắn nói lão bát quái tới nhà bồi tội, hắn phải về xử lão ta."

"Lão bát quái?"

Người đưa cơm gãi đầu, có hơi xấu hổ: "Ừm, là nhạc phụ của hắn, ta cũng không biết vì sao hắn lại gọi nhạc phụ là lão bát quái, chắc là quan hệ giữa hai người này vốn không tốt?"

Thượng Thần hỏi: "Hắn có nói lúc nào thì nhạc phụ hắn tới không?"

"Hẳn là buổi trưa, hắn nói là ở nhà có thịt ngon rượu ngon đang chờ hắn, còn nói lão bát quái ở Thạch Thôn vẫn luôn ngứa mắt hắn, lão ta già mà sức khỏe vẫn tốt, tửu lượng cũng khá."

Lý Diệp nghe vậy cùng Thượng Thần liếc nhau, xem ra ngày đó Võ Hải mua hai vò rượu, là cầm đến Cát gia.

"Nghĩa huynh, liệu có khả năng là Võ Hải chuốc say Cát Đông Thuận trước, sau đó đánh gãy tay chân hắn rồi nhấn vào bùn, cuối cùng đổ rượu phóng hỏa hay không?" Lý Diệp vừa đi vào phố đối diện vừa hỏi Thượng Thần, hai người tìm một hoành thánh ngồi xuống,nàng nhíu mày suy nghĩ: "Nhưng nửa đêm lửa mới bắt đầu cháy, lúc đó Võ Hải không ở đây."

Thượng Thần nhìn cây đèn trên bàn bên cạnh xuất thần, có lẽ là vì lười đổi dầu thắp, hay là sợ người khác thuận tay lấy mất, chủ quán vòng dây thừng quanh cây đèn mấy vòng, rồi cột đầu dây vào hai bên chân bàn, vừa vặn duy trì cân bằng, cây đèn treo ở chính giữa.

"Đúng là ngọn lửa bắt đầu bùng lên vào lúc nửa đêm, nhưng người phóng hỏa không nhất thiết phải có mặt ở hiện trường lúc đó."

Hai bát hoành thánh vừa mới nấu xong, còn nóng hôi hổi bốc khói trắng, gương mặt của tiểu cô nương sau làn khói trắng, tò mò không thôi: "Không ở hiện trường thì làm sao phóng hỏa được?"

"Ăn hoành thánh trước, ăn xong ta đưa ngươi đi làm thử nghiệm."

~~~

Trên hàng ghế lô ở Yến Hỉ Lâu, Thẩm Vũ uống rượu, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Phi thấy bộ dạng thất thần của hắn, nhịn không được cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: "Kia có phải là Thượng Thiếu Khanh mới nhậm chức ở Đại Lý Tự không?"

"Đâu, để ta xem." Thứ tử nhà Trụ Quốc Công Địch Gia Bình thò đầu qua nhìn, gật đầu: "Đúng là hắn, cô nương đang ngồi ăn hoàng thánh đối diện hắn là ai?"

"Nhìn khá quen mắt, hình như là "Thẩm Phi vừa nói vừa nhìn Triệu Nam Tự đang uống rượu ở phía đối diện: "muội muội của Lý học sĩ."

Mấy người ngồi cùng bàn đánh hơi có chuyện hay, mượn men rượu trong người cũng bò đến trước cửa sổ: "Đâu đâu, ấy Thần Bắc huynh, đó là vị hôn thê của ngươi sao? Làm sao lại ở cạnh Thượng Thiếu Khanh rồi?"

Thẩm Vũ thiếu chút sặc ngụm rượu trong miệng: "Vị hôn thê?"

"Đúng vậy, đã đính hôn nhiều năm rồi, ta nhớ là mùa xuân năm sau sẽ thành thân đó." Mấy người cười đùa: "Thần Bắc huynh, không đi xuống quản nàng sao?"

Triệu Nam Tự lung lay đi đến bên cửa sổ, vị trí này vừa lúc nhìn xuống quán hoành thánh nhỏ ở góc đường đối diện, vị hôn thê của hắn cùng nam tử khác ngồi đối diện nhau, nói cười vui vẻ.

Từ lâu lắm rồi, nàng đã không cười với hắn như thế.

"Thượng Thiếu Khanh là nghĩa huynh của Tiểu Diệp, cùng nhau ăn cơm cũng là chuyện bình thường, không sao." Hắn đỡ mép bàn, ngồi lại chỗ: "Tới, uống rượu tiếp đi."

"Dù là nghĩa huynh, nhưng chẳng phải cũng quá thân mật rồi sao, ngươi đó, vẫn là nên quản nàng một chút." Có người đi tới chỗ hắn, vỗ vai: "Tiểu nữ tử không nghe lời thì chúng ta cũng có rất nhiều biện pháp làm cho nàng nghe lời, đúng không? Đêm nay trở về làm cho nàng khóc là được."

"Lý nương tử còn chưa thành thân với Thần Bắc, nói năng cẩn thận." Thẩm Phi mở miệng ngăn cản mấy người còn định nói năng vớ vẩn, liếc nhìn đệ đệ ngồi cạnh đang mất hồn mất vía, có hơi đau đầu rồi.

Không lẽ cô nương mà đệ đệ thích là vị dưới lầu kia sao?

Đêm dài, yến tiệc cũng tan, khách khứa vui vẻ ra về, kiệu mềm vững vàng ngừng ở trước cửa Triệu phủ, thư đồng nhanh nhẹn nâng chủ nhân nhà mình ra ngoài, lại kêu to cho người mau đi nấu canh giải rượu.

Triệu Nam Tự siêu siêu vẹo vẹo, suýt ngã mấy lần, nhưng vẫn cố chấp nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước: "Ta muốn tìm Tiểu Diệp, ta muốn đi gặp Tiểu Diệp!"

Triệu mẫu nghe hắn lảm nhảm, tức giận đến mức gào ầm lên: "Đêm rồi còn uống rượu phát điên! A Lãnh! Ngươi chiếu cố chủ nhân như thế này sao!"

"Nương, nương!" Triệu Nam Tự nhìn thấy bà tới, đột nhiên quỳ xuống, gào giọng khóc lớn: "Người đừng ép ta cưới biểu muội, ta không muốn cưới nàng! Nhi tử đã hứa với Tiểu Diệp một đời một kiếp một đôi người, không thể nuốt lời!"

"Đôi cái gì? Người cái gì? Nói hươu nói vượn!" Triệu mẫu tức giận, đá hắn một cái: "Đúng là không có tiền đồ!"

"Dì đừng tức giận!" Ôn Nhược Nhụy nghe tin vội vàng chạy tới can ngăn, đau lòng nâng Triệu Nam Tự đang quỳ rạp dưới đất lên: "Biểu ca, muội đỡ huynh đi nghỉ ngơi."

Triệu Nam Tự mờ mịt nhìn nữ tử trước mắt, dụi mắt mấy lần: "Tiểu Diệp?"

"Đúng, muội là Tiểu Diệp." Ôn Nhược Nhụy ôn nhu đáp lời: "Muội đỡ huynh về phòng."

"Tiểu Diệp nghe ta nói, ta chỉ thích ngươi, chỉ thích ngươi thôi, biểu muội chỉ là biểu muội, ta không hề có tình cảm nam nữ với muội ấy." Triệu Nam Tự nghe lời nàng, đứng lên đi cùng nàng, dọc theo đường đi lải nhải liên tục: "Từ lâu lắm rồi, ta đã thích muội rồi, vẫn luôn thích mỗi muội thôi, ta chưa từng nghĩ tới sẽ lấy biểu muội, cho nên Tiểu Diệp đừng giận, đừng không để ý tới ta nữa, được không?"

"Được, ta không tức giận." Ôn Nhược Nhụy giấu đi vẻ lạnh lẽo giữa đôi mày liễu, đỡ hắn đến mép giường, rồi lại lần lượt cởi giày tất ra cho hắn: "Huynh nằm xuống nghỉ ngơi, muội đi lấy canh giải rượu cho huynh."

"Tiểu Diệp đừng đi!" Triệu Nam Tự vội vã giữ tay nàng, mạnh mẽ kéo người vào trong ngực, ôm chặt: "Muội không được đi, ta không cho muội đi! Tên họ Thượng kia không có ý tốt, hắn muốn cướp muội khỏi ta!"

Ôn Nhược Nhụy thình lình bị hắn ôm lấy, sửng sốt nháy mắt, sau đó cũng ôm lại hắn: "Muội không đi."

"Hôm nay trong bữa tiệc bọn họ đều chê cười ta, trách muội, ta bị mọi người cười nhạo suốt." Triệu Nam Tự ôm nàng, cảm thấy thỏa mãn thở dài một tiếng, bỗng chốc nhăn mi lại, xoay người đè nàng ở dưới thân: "Tiểu Diệp không ngoan, Thần Bắc ca ca phải phạt muội."

Vạt áo của Ôn Nhược Nhụy nửa hở, mị nhãn như tơ, xoa mặt hắn: "Thần Bắc ca ca, muốn phạt muội như thế nào?"

Ánh trăng mùa thu mỏng nhẹ tựa sương khói, trướng Phù Dung ấm áp đêm xuân, ánh nến bập bùng phả từng sợi khói mong manh, sắc mặt Triệu Nam Tự ửng hồng, bởi vì quá mức hưng phấn, gương mặt thanh tú hơi vặn vẹo, hắn nặng nề cắn xuống, dùng sức mυ"ŧ mạnh, đôi lúc lại cố ý đẩy mạnh vài cái, nghe tiểu mỹ nhân dưới thân khóc thút thít xin tha.

"Tiểu Diệp hư, lần sau còn dám như vậy nữa không?"

"Không dám, không dám, đau quá!"

"Đau là muốn muội nhớ kỹ." Hắn vui sướиɠ không thôi, một tay giữ hai tay nữ tử bắt chéo ra sau lưng kéo về phía mình, làm cho nàng quay lưng lại với hắn, bày ra thân thể mời gọi hắn chiếm lấy nàng, một bàn tay khác vươn ra phía trước mạnh mẽ nắn bóp kiều nhũ tròn trịa của nữ tử: "Ai bảo muội không nghe lời! Muội phải nghe lời ta biết chưa!"