Ngõ Giản Đao, gia chủ một nhà tên Cát Đông Thuận bị đánh gãy xương, dìm xuống bùn, rồi bị thiêu sống, một mồi lửa lớn thiêu sạch mọi dấu vết tại hiện trường, không thể tra ra bất cứ manh mối nào, Lý Diệp nhìn bức tượng trẻ con trong góc tường, càng nhìn càng cảm thấy rợn người, kéo góc áo của Thượng Thần, nhỏ giọng kể lại sự tình mà nàng vừa nghe ngóng được.
Thượng Thiếu Khanh nghiêng tai, nghiêm túc lắng nghe, phân phó thủ hạ mang bức tượng đất đi, ôn nhu nói: "Nếu thật sự là quỷ thần ra tay gϊếŧ người, thì có thể trực tiếp gϊếŧ chết, hà tất phải đánh gãy tay chân? Chuyện này nhất định là do người làm."
"Nghĩa huynh nói đúng." Lý Diệp cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi ngu ngốc, ngượng ngùng sờ má: "Cư dân ở phụ cận có nói tối hôm qua ngọn lửa bùng lên có điểm kỳ quái. Mấy ngày gần đây mưa thu liên miên, thời tiết ẩm ướt, vốn đã không dễ bắt lửa, nhưng ngọn lửa này lại bốc lên mãnh liệt, hung mãnh dị thường. Nếu nói như vậy thì chắc chắn hung thủ đã dùng một thứ gì đó làm chất dẫn cháy?"
"Diệp Nhi cảm thấy thứ đó là gì?"
"Muội nghĩ hoặc là rượu, hoặc là dầu hỏa nhưng mà mọi thứ xung quanh đã bị cháy hết, không có chứng cứ."
"Tuy rằng hiện trường đã bị thiêu hủy hoàn toàn, nhưng chỉ cần chuyện này là do người làm, nhất định sẽ để lại dấu vết. Chúng ta có thể dựa vào vết cháy xém, cùng với thời tiết tối qua, ngọn lửa này lại bùng lên trong thời gian ngắn như thế, những người khác cũng sẽ kết luận giống ngươi, vụ cháy này có thể do rượu hoặc dầu hỏa, số lượng nhất định không ít." Thượng Thần nhìn ánh mắt càng ngày càng sáng của tiểu cô nương, cong môi: "Chuyện này phải điều tra như thế nào?"
"Chúng ta có thể đi hỏi thăm các tiệm rượu và xưởng ép dầu trong toàn kinh thành, xem có người nào khả nghi hay không." Lý Diệp không quá chắc chắn: "Chỉ là chuyện này khá phiền toái, hơn nữa lại hao phí rất nhiều thời gian và nhân lực."
"Trước nay việc tra án đều không phải dựa vào linh cảm bất chợt, hung thủ cũng không phải ngồi không đợi quan phủ tới bắt, mà là phải điều tra toàn bộ các manh mối thu thập được. Đây vốn là công việc phức tạp, phải cẩn thận không thể để sót bất kỳ manh mối nào."
Nàng gật đầu, má lúm đồng tiền hiện lên gương mặt thanh tú: "Nghĩa huynh đang dạy muội tra án sao?"
"Chỉ là ta muốn chia sẻ chút kinh nghiệm với ngươi mà thôi." Thượng Thần nói xong, gọi thị vệ Xuân Cùng tới: "Ngươi dẫn một đội đi điều tra sổ sách mua bán nửa tháng nay của các tiệm rượu và xưởng ép dầu ở Đông Kinh Thành, bất kỳ ai mua hơn một vò thì phải điều tra rõ ràng hết cho ta."
"Rõ!"
"Người nào nói năng mơ hồ thì mang về Đại Lý Tự lấy lời khai."
"Tuân mệnh!"
Xuân Cùng lĩnh mệnh rời đi, một đội nâng thi thể về nhà xác của Đại Lý Tự, vài người khác vẫn còn đứng trên một mảnh phế tích bị cháy đen, Đường Quân Mạc ôm bụng kêu đói: "Canh bốn ta đã chạy tới đây dập lửa, đến bây giờ còn chưa có gì bỏ bụng đâu, không phải Tiểu Diệp với Tư Du vẫn chưa ăn gì sao? Các ngươi có muốn đi ăn với ta không, nếu không thì ta đi kiếm gì bỏ bụng trước đây!"
"Đã tới buổi trưa rồi, cùng đi đi." Thượng Thần nghe vậy, ngẩng đầu nhìn trời: "Đi Thanh Phong Lâu."
~~~
Tôm bóc vỏ xiên nướng và điểm tâm của Thanh Phong Lâu là ngon nhất, chỉ là lúc này trong mũi của Lý Diệp vẫn toàn là mùi thịt người nướng nên chẳng muốn ăn gì.
"Tiểu Diệp, ngươi như vậy là không được, nghiệm thi là nghiệm thi, nghiệm xong thì đến giờ ăn cơm vẫn phải ăn cơm." Đường Quân Mạc khuyên nàng: "Ngươi muốn ăn canh thịt heo không?"
"Canh thịt heo có hơi ngấy, để ta xem xem có gì ngon không." Ngô Tư Du cầm thực đơn, xem xét: "Xem nào, có món mới nè, gà ăn mày sao? Nghe thú vị đấy, món này là gì vậy?"
Tiểu nhị đứng một bên chờ phục vụ nghe nàng hỏi, vội vàng tiến lên giới thiệu: "Đây là món mới của tiệm chúng tôi, đầu bếp sẽ bọc toàn bộ con gà bằng lá sen, sau đó lại bọc một tầng đất đỏ dày bên ngoài rồi cho vào lò lửa nướng một canh giờ, nướng đến khi nào đất đỏ khô nứt thì lấy ra, rồi gõ tầng đất đỏ bong ra, bóc lá sen. Sau cùng rưới nước sốt lên là xong."
Nhìn một bàn người nghe đến trợn mắt há hốc mồm, hắn nhịn không được đắc ý, cả người đều vui sướиɠ khoan khoái, miêu tả càng thêm nhiệt tình: "Da gà màu vàng cam giòn tan, thịt bên trong ngọt nước mềm mại, mùi thịt nồng đậm, nguyên nước nguyên vị, dinh dưỡng phong phú, phong vị độc đáo."
Hắn nói đến nước miếng tung bay, mọi người nghe được á khẩu không nói lên lời, trầm mặc một lúc lâu sau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi đột nhiên cười rộ lên.
"Được, được, được, ngươi không cần nói nữa, hôm nay chúng ta không muốn ăn cái này." Ngô Tư Du cười đánh gãy lời hắn, truyền thực đơn vào tay Thượng Thần: "Cho ta một bát canh xương, một phần màn thầu, Thượng Thiếu Khanh nhìn xem muốn ăn gì nữa không?"
Thượng Thần nhận thực đơn, hỏi Lý Diệp: "Muốn ăn gì không?"
Lý Diệp cũng đang cười, sau khi cười xong thì cảm giác dạ dày không còn khó chịu nữa, nhưng nàng chỉ muốn ăn chút đồ ngọt: "Muội muốn ăn ít điểm tâm ngọt."
Nàng như ngựa quen đường cũ đọc ra một chuỗi tên điểm tâm: "Bánh mứt vải rải đường, bánh hoa tươi Đại Lý, tuyết tô mứt mận, còn có trà cam thảo."
Thượng Thần nhíu mày: "Không phải buổi sáng ngươi chưa ăn gì sao?"
"Muội không đói bụng, không muốn ăn thịt."
"Vậy thì ăn chay, canh rau củ được không?"
"Không được, muội ăn mấy miếng điểm tâm được rồi."
"Điểm tâm không phải cơm." Thượng Thần không đồng ý, nói với tiểu nhị: "Cho nàng một bát cháo thịt bằm."
Lý Diệp kháng nghị: "Muội muốn ăn điểm tâm."
"Không ăn cơm không thể ăn điểm tâm."
"Ngài!" Nàng trừng to mắt nhìn hắn: "Ngài quản muội còn hơn cả ca ca và Tôn ma ma!"
Được nước làm tới, nàng cũng không sợ chọc giận hắn, bổ sung một câu: "Giống hệt trưởng bối lớn tuổi suốt ngày càu nhàu!"
Thượng Thiếu Khanh không dao động, gọi xong đồ ăn của mình, lại chọn thêm mấy đĩa rau xào, ghé mắt: "Chỉ có trưởng bối lớn tuổi rất hay càu nhàu mới có thể quản ngươi?"
"Không, không phải." Lý Diệp bị ánh mắt của hắn đảo qua, khí thế vừa rồi lập tức giảm vùn vụt, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, đôi tay nhẹ nhàng cọ đầu gối: "Quản, quản rất tốt! Ngài quản rất đúng."
Nàng thích hắn, hắn không thích nàng, hắn quản nàng là đơn thuần quan tâm đến nàng, chỉ có nàng là tâm tư bất chính, nên chỉ cần hắn vừa quan tâm đơn thuần là nàng đã nghĩ sang ý khác.
Ngô Tư Du và Đường Quân Mạc ngồi phía đối diện cười hì hì nhìn bộ dạng hèn nhát của nàng, nhìn một lúc thì nghe tiếng bước chân cộp cộp lên tầng, hai người tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu lang quân mặc đồ trắng, thần thái sáng láng đi lên bậc thang.
"Bạch Trạch Diễm?" Đường Quân Mạc buồn bực nói: "Không phải ngươi về Tụ Tinh Đảo rồi sao?"
"Lão tử muốn về lúc nào thì về lúc đấy, ngươi quản được ta chắc!" Bạch Trạch Diễm liếc hắn cháy mắt, mới đi đến trước mặt Thượng Thần: "Thượng Thiếu Khanh."
Rồi quay sang ôm quyền chào hỏi hai vị cô nương: "Lý nương tử, Ngô nương tử, đã lâu không gặp."
"Bạch công tử đã lâu không gặp." Ngô Tư Du rụt rè đáp lễ, nhẹ giọng hỏi thăm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng hệt quả táo: "Lần này ngươi tới có chuyện gì không?"
"Ta muốn ở lại Đại Lý Tự." Bạch Trạch Diễm vừa nói vừa tìm ghế ngồi xuống: "Thượng Thiếu Khanh đã đồng ý rồi."
Thượng Thần gật đầu: "Đại Lý Tự đang thiếu nhân thủ, Bạch công tử võ nghệ siêu quần thông minh cơ trí, vô cùng thích hợp chỉ có điều...Bạch công tử thật sự muốn ở lại Đại Lý Tự?"
"Phải, sau khi Bạch mỗ trở về đã cẩn thận suy nghĩ, gia hỏa này nói có đạo lý." Bạch Trạch Diễm nắm tay lại, giơ ngón tay cái về phía Đường Quân Mạc, lắc qua lắc lại: "Tuy là Trâu Hòe đã bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn, nhưng công phu của hắn là học được ở Tụ Tinh Đảo, mê hương cũng do Tụ Tinh Đảo điều chế, xét đến cùng vẫn lỗi sai của Tụ Tinh Đảo, không thể chỉ vì một câu đã trục xuất khỏi sư môn là xong việc."
"Hiện giờ Trâu Hòe đã chết, ta phải thay hắn chuộc tội."
"Không hổ là đảo chủ tương lai, có khí lượng, có đảm đương!" Đường Quân Mạc nhìn hắn càng thêm thuận mắt: "Ngươi định chuộc tội như thế nào?"
Bạch Trạch Diễm rút bảo đao bên hông, thủ pháp nhẹ nhàng nhưng mang khí thế vô cùng mạnh mẽ: "Đao này tên là Xuân Hối, từ hôm nay trở đi sẽ cùng Bạch mỗ gia nhập Đại Lý Tự, nghe hiệu lệnh của Thượng Thiếu Khanh, đi theo chính đạo, trảm kẻ ác nhân, bảo vệ công lý của thiên hạ!"
Hắn mang hào khí vạn trượng nói hết lòng mình, không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn đã ngồi xuống ghế, cầm thực đơn lên: "Bạch mỗ cũng đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, cái món tên gà ăn mày này nghe mới lạ này, chúng ta nếm thử xem sao?"