Chương 35: Phong trần ( kết thúc )

"Hơn nửa tháng không gặp, hình như Mãn Nguyệt lớn hơn trước rồi, càng rắn chắc hơn rồi." Lý Diệp khóc xong, mắt mũi hồng hồng, cưỡi trên lưng con lừa con Mãn Nguyệt, ngây ngô cười.

Nghĩa huynh tuy mắng người, nhưng vẫn bóc quả cam cho nàng ăn, còn đi Đại Lý Tự dắt Mãn Nguyệt ra cho nàng cưỡi, con lừa con được nuôi ăn uống đầy đủ, thần thái sáng láng, thấy nàng liền cúi đầu mời nàng vuốt ve, nàng lau khô nước mắt, vô cùng vui vẻ cưỡi lên.

Một ngựa một lừa đi song song như trước, vừa rồi Thượng Thần mới mắng nàng nên lúc này hắn điều khiển Hắc Phong đạp từng bước nhỏ dỗ nàng, tốc độ chậm rãi, tiếng vó ngựa lộc cộc phát ra vui tai, ai ngờ Mãn Nguyệt đi bên cạnh cũng học theo, đạp theo nhịp với Hắc Phong, Lý Diệp ngồi trên lưng lừa ăn cam cười không ngớt miệng.

"Nghĩa huynh ngài xem, Mãn Nguyệt thật thông minh!" Nàng cười rộ lên, má lúm đồng tiền hiện sâu, đắc ý khoa tay múa chân: "Thông minh giống hệt muội!"

Có đôi khi, tiểu cô nương này lại ngốc nghếch một cách đáng yêu, tự nhiên đi so sánh mình với con lừa, Thượng Thiếu Khanh bật cười liếc nhìn nàng một cái, dặn dò: "Cầm chắc dây cương, đừng lỏng tay."

"Muội cầm chắc rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Không phải ngươi muốn mua quà sao? Chúng ta đến Vân Bội Hiên."

Lý Diệp lắc đầu, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía trước: "Vừa rồi muội có nhìn thấy bên kia bán túi thơm, có nhiều cái đẹp lắm, nghĩa huynh mua cho muội túi thơm cũng được."

Thượng Thần cảm thấy túi thơm thì đơn giản quá, đã là quà tặng thì phải là vàng bạc ngọc đẹp với xứng với nàng, thế nhưng hắn cũng không hiểu sở thích của mấy cô nương, lại nhìn tiểu cô nương của hắn đang vui vẻ thì cũng không đành lòng cự tuyệt, đành phải gật đầu: "Được, vậy chúng ta mua cái mà Diệp Nhi thích nhé."

Cuối cùng, Lý Diệp chọn một cái túi thơm nho nhỏ may bằng tơ lụa màu tím, bên trên thêu hình hoa cúc bằng chỉ vàng cùng chỉ ngũ sắc, tỏa ra mùi hương thoảng thoảng.

Nàng nhờ chủ quán cột một chiếc lục lạc nhỏ trên miệng túi thơm, rồi vui vẻ buộc lên cổ tay, lắc lục lạc nhỏ vang lên tiếng chuông thanh thúy: "Muội muốn cái này!"

Túi thơm điểm dây ngũ sắc tựa cầu vồng vòng quanh cổ tay trắng nõn như tuyết, hương thơm quẩn quanh, lục lạc thanh thúy lạc trong tiếng cười của tiểu cô nương, Thượng Thần cười tán dương, mua.

"Lang quân muốn mua thêm túi thơm không?" Chủ quán cầm lên một cái cho hắn xem, túi thơm này cũng làm bằng tơ lụa màu tím, đều thêu hoa cúc bằng chỉ ngũ sắc lẫn chỉ vàng, chỉ có điều cái túi thơm này to hơn cái của Lý Diệp, bên dưới thắt tua rua bằng chỉ ngũ sắc, dùng treo ở bên hông.

Thoạt nhìn là một cặp với túi thơm đeo trên cổ tay Lý Diệp.

Thượng Thần sửng sốt, trong mắt có chút chần chờ, sau đó liền rũ mắt, cất túi tiền: "Không cần."

Lý Diệp đang muốn duỗi tay nhận cái túi thơm kia lên xem, lại nghe được hắn nói không cần, tay vừa mới giơ ra lập tức rụt lại, nàng nhìn túi thơm nhỏ trên cổ tay mình, lại ngẩng đầu nhìn cái túi lớn kia, xoay người bò lên lưng Mãn Nguyệt: "Nghĩa huynh, tối nay có tới nhà muội ăn cơm không?"

"Đến nhà ta đi." Hắn vẫn như cũ một tay cầm dây cương của Hắc Phong, tay còn lại nắm dây cương của Mãn Nguyệt: "Vừa rồi lúc ở ngoài thành ta gặp được Chiêu Duyên huynh, ta nói qua với hắn rồi."

"Ca ca đồng ý?"

"Đúng vậy, huynh ấy còn nói gần đây nhìn ngươi có vẻ mệt mỏi, có lẽ là ở nhà lâu nên chán rồi, đổi địa phương ăn tết cũng tốt."

"Ai, ai nói muội mệt mỏi? Muội rất tốt!"

"Vậy sao, ta nhìn thấy ngươi cũng rất khỏe." Hắn cười nhìn qua tiểu cô nương đang mặt đỏ phừng phừng: "Muốn ăn cái gì không? Ta kêu người đi chuẩn bị."

"Trùng Dương mát mẻ, ăn cua lúc này là không còn gì ngon bằng, nghĩa huynh đã mua mấy sọt cam rồi." Lý Diệp đếm ngón tay, má lúm đồng tiền hơi hé: "Muội làm cua hấp cam cho ngài ăn thử nhé?"

~~~

Đông Kinh Thành, dịch về phía bên phải của cửa Nam là nhà lớn của Thượng gia, tường trắng ngói xanh, phong cảnh tú lệ lịch sự tao nhã, rất có phong vị của Giang Nam.

Mấy ngày nay Thượng Thần không về nhà, thiếu chút nữa cho rằng mình đi nhầm. Lúc này vừa qua buổi trưa, ngoài cửa lớn nhà mình đã treo đầy đèn đỏ, lụa màu bay phất phới trước cửa, gió thu thổi qua, màu sắc rực rỡ trông rất đẹp mắt, thình thoảng có người đi qua đều không nhịn được dừng lại ngắm nghía, thấp giọng trò chuyện.

"Ta vẫn luôn tưởng đây là một tòa nhà, hóa ra lại là tửu lâu hả?"

"Là tòa nhà đó, đây là phủ đệ của Đại Lý Tự thiếu khanh."

"Vậy hả, người làm quan thật biết chơi, lụa màu đèn đỏ, đây là muốn làm hôn sự sao?"

"Chắc là vậy, chứ bình thường đâu có ai đi trang trí nhà cửa như vậy chứ?"

Lý Diệp xuống lừa, phải đứng nhìn một lúc lâu mới nhận ra đây là phủ đệ của Thượng gia, há hốc miệng kinh ngạc: "Nhà của ngài cũng thật, thật đẹp quá rồi!"

"Cái tên ngu ngốc kia." Thượng Thiếu Khanh thấp giọng mắng một câu, kéo Lý Diệp vào cửa: "Tư Không Cửu Vũ!!! Ngươi lăn ra đây cho ta!!!"

"Ai nha ai nha, so với ta tính toán đã chậm hai canh giờ rồi." Tư Không đang ở trong viện bện dây lụa với Đường Quân Mạc, nghe thấy âm thanh liền từ trên ghế nhảy xuống, giương giọng đáp: "Đây đây, ngạc nhiên không, đẹp không, bọn ta giăng đèn kết hoa nghênh đón ngươi đó, cảm động chưa!"

"Lập tức gọi người tháo hết đồ ngoài cửa xuống cho ta!"

"Đồ không phải do ta treo, là Lãnh Phong treo, muốn tháo thì ngươi đi tìm hắn đi." Tư Không thấy Lý Diệp theo sau, phất nhẹ quần áo, cười đến gió xuân ấm áp: "Lý nương tử tới rồi."

Lý Diệp nhìn đại mỹ nhân nhưng mà là mỹ nam tử trước mắt, hành lễ, hiếu kỳ hỏi: "Lang quân biết ta sao?"

"5 năm trước đã từng gặp mặt một lần, hẳn là Lý nương tử không nhớ." Tư Không đáp lễ: "Tại hạ là Tư Không Thiên Ngạo, tự Cửu Vũ, là bằng hữu của Đan Cảnh."

"Là võ lâm đệ nhất cao thủ Tư Không Thiên Ngạo sao?" Lý Diệp ngạc nhiên che miệng lại, nhỏ giọng cảm thán một tiếng. Lúc trước nàng đã nghe tiên sinh kể chuyện ở trà lâu kể qua, lại nghe Đường Quân Mạc nói đi nói lại nhiều lần, Thượng Huyền Cung Cung chủ Tư Không Thiên Ngạo là đương kim võ lâm đệ nhất cao thủ, chỉ là không nghĩ tới người này lại đẹp đến vậy.

Tư Không vô cùng đắc ý, dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, đúng là tại hạ."

Sau khi thay một thân quần áo, rửa mặt chải đầu, Thượng Thần dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, chả thèm quản người qua đường vây xem cửa lớn nhà mình, đi giúp Lý Diệp làm cua hấp cam.

Lý Diệp từ trong một sọt cam chọn ra sáu quả có kích thước giống nhau, quả nào quả nấy mượt mà no đủ, cắt vỏ thành hình hoa sen, lấy hết thịt quả ra, làm thành bát nhỏ bằng vỏ cam, nàng làm chuyên tâm, lục lạc nhỏ treo trên cổ tay theo động tác tay vang lên leng keng.

Nàng thích nghĩa huynh, đó là tình cảm của nàng, không thể cưỡng bách đối phương cũng phải thích mình. Huống chi, hiện tại nàng vẫn còn hôn ước trong người, nghĩa huynh không thích nàng cũng là chuyện đương nhiên.

Nàng vừa nghĩ, vừa lặng lẽ nhìn về phía Thượng Thần đang chăm chú lột vỏ cua ở phía đối diện. Nàng vốn định tự mình lột, nhưng hắn nói lột cua dễ bị xước tay lại còn tanh, không cho nàng chạm vào.

Mẻ cua vừa mới chưng xong, tản ra mùi thơm mê người, Thượng Thần tùy tay cầm lấy một con, thuần thục cạy mai cua, lộ ra gạch cua tràn đầy bên trong.

Rất nhanh đã tới buổi chiều, ánh hoàng hôn chiếu vào phòng bếp, chiếu lên bàn tay hắn đang linh hoạt dùng thìa bạc nhỏ lấy gạch cua, phản xạ ra màu vàng ấm áp như màu quả cam, ngón tay hắn thon dài hữu lực, móng tay cắt ngắn gọn gàng, tựa như con người của hắn, sạch sẽ, không phô trương, nhưng lại rất đẹp.

"Lý nương tử." Đồng dạng ở phía đối diện, Tư Không cũng đang ngồi lột cua đột nhiên cười: "Có phải ngươi sợ Đan Cảnh ăn vụng hay không? Sao lại nhìn chằm chằm vào hắn như thế?"

Mặt của Lý Diệp lập tức đỏ tới tận cổ, ấp úng nói không nên lời, Thượng Thần trừng mắt nhìn bạn tốt nói không lựa lời, liếc mắt một cái, đem thịt cua vừa lột xong đẩy tới, còn có một đĩa dấm nhỏ: "Không cần để ý đến hắn, còn lâu mới tới giờ dùng bữa tối, ngươi ăn trước một chút lót dạ."

"Phải phải, ta nói giỡn đấy, Lý nương tử không cần để ý." Tư Không xin lỗi: "Từ nhỏ Đan Cảnh đã có tay nghề lột cua cực đỉnh, đáng tiếc hắn chỉ lột cho mình hắn ăn, chúng ta chả ai có phúc ăn qua. Hôm nay nhờ phúc của Lý nương tử, chúng ta mới có thể được nếm thử thịt cua được chính tay Thiếu Khanh đại nhân lột đó."

Lý Diệp cầm bát thịt cua được chính tay Thượng Thiếu Khanh lột, trong lòng vui đến nở hoa, múc một thìa bỏ vào trong miệng, nàng cảm thấy đây nhất định là thịt cua ăn ngon nhất trần đời: "Tư Không cung chủ tới Đông Kinh Thành dạo chơi sao? Hay là muốn ở lại đây luôn?"

"Tại hạ nhận lời gửi gắm của quận chúa, mang quần áo mùa đông tới cho Đan Cảnh."

Lý Diệp gật đầu, nàng biết quận chúa mà Tư Không nói tới là mẫu thân của Thượng Thần, là nữ nhi duy nhất của Thụy lão Vương gia, trong lòng không khỏi hâm mộ: "Quận chúa thật tốt."

"Đúng vậy, lúc trước Đan Cảnh vẫn luôn ở Tô Châu, mà ở Đông Kinh Thành thì mùa đông này vẫn là lần đầu tiên, quận chúa sợ hắn bị lạnh, cho nên chưa tới tháng mười đã nhờ ta đem rất nhiều áo bông chăn bông tới đây." Tư Không giải thích từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ: "Trừ cái này ra thì ta còn có chút chuyện của Thượng Huyền Cung cần phải xử lý, nên chắc sẽ ở lại đây một thời gian."

Hắn nháy mắt với nàng: "Lý nương tử nếu có chuyện gì, hay việc gì đó liên quan tới Đan Cảnh thì có thể tìm ta, ta nhàn rỗi ở nhà chả có chuyện gì để làm, chán lắm."

"Vậy ta ở đây cảm tạ Tư Không cung chủ trước." Lý Diệp ngoan ngoãn ăn hết sạch thịt cua mà Thượng Thần lột cho nàng, lau khô tay, đem thịt cua và gạch cua đã lột xong bỏ vào từng cái bát nhỏ bằng vỏ cam, sau đó tưới nước sốt lên rồi úp phần vỏ cam còn lại lên trên, đóng nồi, chưng bằng lửa nhỏ.

Mùi hương của cam cùng thịt cua tỏa ra thơm ngon hấp dẫn, còn có mùi rượu vàng thuần hậu, Lý Chi mới vừa bước vào cửa đã hít sâu một hơi, thở dài: "Rượu ngon cua béo cam đua hương, hôm nay có lộc ăn!"

"Ca ca tới rồi! Hôm nay ca ca đi chơi với Tô tỷ tỷ có vui không?" Lý Diệp thấy hắn tới, cao hứng hỏi.

"Đinh Lan có mua hạt mè đường cùng bánh sơn tra cho muội, còn có mấy thứ đồ chơi hiếm lạ nữa." Lý Chi đứng ở cửa phòng bếp, chào hỏi Thượng Thần và Tư Không xong, ba người cùng nhau đứng ở cửa chờ.

"Thơm quá, Tiểu Diệp ới, ta đói bụng quá đi mất!" Đường Quân Mạc tận chức tận trách, cuối cùng đã treo xong đống đèn màu, ở mỗi một góc trong nhà đều có, khoác tay lên vai Tư Không, mệt đến thở gấp không ngừng: "Xong chưa?"

Lãnh Phong ngủ gà ngủ gật trên cây cũng bị mùi thơm này làm cho không ngủ nổi nữa, gấp không chờ nổi nhảy xuống, gia nhập đại quân đứng chờ ở cửa: "Còn bao lâu nữa thì xong."

"Nhanh thôi, các ngươi kiên nhẫn một chút." Lý Diệp quay đầu lại cười, má lúm đồng tiền nhỏ hiện sâu: "Không bằng các ngươi đi nhà ăn trước đi, khi nào chín thì ta sẽ mang lên."

"Đi đi đi, chúng ta đi nhà ăn chờ." Tư Không xoay người lôi kéo Lãnh Phong cùng Lý Chi, còn thuận tiện túm lấy tay áo của Đường Quân Mạc: "Chiêu Duyên huynh đúng không? Nghe Đan Cảnh nói ngươi cứ vào mùa đông là sẽ ho, ta xem cho ngươi."

Sắc trời dần tối, trong phòng bếp, ánh lửa lay động, hơi ấm mờ mịt, Thượng Thần dựa vào khung cửa, nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp, ảnh lửa phác họa ra vòng eo yểu điệu của nàng, giống hệt tiểu cô nương trong trí nhớ của hắn nhưng lại có chút không giống.

5 năm không gặp, cuối cùng nàng đã trưởng thành rồi.

~~~

Trùng Dương qua đi, hết thảy đều khôi phục như thường, vụ án hoa khôi thanh lâu bị gϊếŧ rốt cuộc đã phá xong, hung thủ là thư sinh tham gia kỳ thi mùa thu sắp tới Quý Thương.

"Cho nên nói đây là vụ án vì yêu sinh hận, bi kịch yêu mà không có được, từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình Quý Thương gây án?" Hôm nay ở Trúc Trà Lâu không có tiên sinh kể chuyện, nhưng câu chuyện này so với tình tiết trong thoại bản còn xuất sắc hơn, Nhậm Hải Dao nghe Lý Diệp kể lại một lần, dùng bút ghi chép lia lịa: "Quý Thương là nhất kiến chung tình với Ngọc Oánh, nhưng Ngọc Oánh không để ý tới hắn, hắn liền gϊếŧ chết Ngọc Oánh?"

Lý Diệp gật đầu: "Lúc Ngọc Oánh mới gặp Quý Thương lần đầu, nhìn hắn mặc quần áo phú quý, tưởng hắn là vị công tử nhà cao cửa rộng nào đó, cũng tiếp đãi nhiệt tình, sau khi biết được thân phận thật của hắn liền vứt bỏ hắn như giày rách, còn Quý Thương lại nhất quyết quấn lấy nàng ta. Đêm đó, Ngọc Oánh đi đến phủ tướng quân nhưng lại nổi lên tranh chấp với Thẩm Hưng nên giận dỗi bỏ đi, ra đến cửa thì gặp được Quý Thương, nàng liền như ngày xưa, trút giận lên người Quý Thương, mắng nhiếc hắn nhưng không biết sao lại thật sự chọc giận hắn."

Sau khi Quý Thương bị Ngọc Oánh mắng xong thì giả vờ dỗ nàng ta, nói mình đã mua phấn trân châu tốt nhất cho nàng ta, muốn nàng ta đi cùng mình về chỗ ở lấy, Ngọc Oánh tham tài, liền tin là thật đi theo, ai ngờ lại là một đi không trở về.

"Quý Thương nói, hắn chặt đứt cánh tay của Ngọc Oánh là để nàng ta không thể ôm nam tử khác được nữa, móc mắt của Ngọc Oánh để nàng không thể nhìn nam tử nào khác, cuối cùng moi tim của nàng ta là để từ đây trái tim của Ngọc Oánh chỉ thuộc về một mình hắn." Lý Diệp không nhịn được lắc đầu thở dài: "Phải đến lúc bị moi tim, Ngọc Oánh mới chết, thật không thể nào tưởng tượng nổi trước khi nàng ta chết đã trải qua nỗi sợ và đau đớn đến nhường nào. Sau khi Quý Thương gϊếŧ chết nàng ta thì nhân lúc đêm đen, hắn mang thi thể ném đến trước cửa Xuân Ý Lâu, sáng hôm sau thì đi mua một khối băng lớn rồi đặt hai tay, đôi mắt và trái tim của Ngọc Oánh lên trên."

"Mùa này người mua băng không nhiều lắm, tìm người mua rất dễ, chỉ là Quý Thương quá mức mờ nhạt. Hơn nữa, Ngọc Oánh cũng không có mối liên hệ nào rõ ràng với hắn cả, cho nên chúng ta mới mất nhiều thời gian điều tra đến vậy."

"Vậy tiểu thϊếp của Thẩm lão tướng quân là chuyện như thế nào? Quý Thương thích Ngọc Oánh, nhưng lại bỏ trốn cùng nàng ta là sao?" Ngô Tư Du đột nhiên nhớ ra.

Lý Diệp ra hiệu hai người kề sát đầu lại, hạ giọng: "Thật ra không phải tiểu thϊếp của Thẩm lão tướng quân bỏ trốn cùng hắn ta, mà là nàng ta bị Thẩm nhị phu nhân trộm bán đi."

"Thẩm nhị phu nhân?"

"A, ta biết." Nhậm Hải Dao nhỏ giọng, nhấc tay: "Thẩm lão tướng quân có ba nhi tử, lão đại lão nhị đều là do chính thất sinh, chỉ có lão tam Thẩm Hưng, chính là vị đêm đó gọi Ngọc Oánh nhưng lại cãi nhau, là do Thẩm nhị phu nhân sinh."

"Đúng thế, chuyện này chúng ta biết là được chứ đừng nói ra, cũng không được viết lên báo!" Lý Diệp dặn dò hắn.

"Được, ta không viết, nhưng nếu tiểu thϊếp kia không có quan hệ gì với Quý Thương, thì sao tiểu nha hoàn lại nói từng nhìn thấy nàng ta lén gặp gỡ Quý Thương?"

"Bởi vì Quý Thương vô tình biết được bí mật của nàng ta, lấn đó là hắn tới uy hϊếp nàng ta đưa tiền cho hắn."

"Khó trách, Quý Thương có thể ăn chơi đàng điếm không suy nghĩ như thế, ta còn tưởng rằng nhạc phụ tương lai của hắn là người rộng lượng cơ, xem ra hắn đòi không ít bạc, bằng không Thẩm lão tướng quân đã không nghĩ rằng tiểu thϊếp trộm bạc bỏ trốn." Nhậm Hải Dao bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi thêm: "Rốt cuộc bí mật của tiểu thϊếp đó là gì?"

Lý Diệp che miệng lại: "Chuyện này không thể nói, ngươi đừng hỏi nhiều!"

"Vậy ta không hỏi nữa, chân tướng như vậy là đủ rồi." Nhậm Hải Dao nhìn một xấp giấy dày đã chằng chịt chữ, vui vẻ lật qua lật lại: "Vụ án thanh lâu lần này, Tiên Quả Tiểu Nhật Trình của ta tuyệt đối là độc nhất vô nhị!"

Hắn tự ngồi cười ngây ngô nửa ngày mới nhớ tới: "Đúng rồi Lý nương tử, ta có thể nhờ ngươi vẽ một bức tranh được không? Coi như tranh minh hoạ cho tiểu báo."

"Ngươi muốn bức tranh của Ngọc Oánh sao, ta đã sớm vẽ xong rồi." Lý Diệp nói xong, từ trong bao lấy ra một cái ống trúc nhỏ, nàng vặn nắp ống trúc, rút ra một bức tranh, mở bức tranh ra là một nữ tử đang nhẹ nhàng nhảy múa, nữ tử có dáng người thướt tha quyến rũ, thế nhưng lại mặc một thân hồ phục của nam tử, một đôi chân ngọc trần trụi dẫm lên mặt trống, tóc dài bay múa, tuy chỉ có vài nét bút ít ỏi nhưng lại phác họa rõ nét dung mạo diễm lệ và dáng múa uyển chuyển của nữ tử.

"Đây là Ngọc Oánh?"

"Sau khi vụ án phá xong, ta đã tới Xuân Ý Lâu gặp Mị Nhi, dựa theo lời nàng miêu tả để vẽ bức tranh này." Lý Diệp nhẹ nhàng mơn trớn bức tranh: "Nữ tử thân như lục bình, rơi vào phong trần cũng là điều vạn bất đắc dĩ, trên đời này nào có ai không mong muốn mình cao quý hơn người khác, Ngọc Oánh yêu tiền, ra sức lấy lòng quyền quý, cũng chỉ là hy vọng sớm ngày rời khỏi nơi đó mà thôi."

Nếu tương lai có một ngày nàng ấy bị người đời nhắc tới, hy vọng người mà mọi người nghĩ đến không phải tử trạng thê thảm của nàng ấy, mà là dáng vẻ uyển chuyển đó, một thiếu nữ nhảy múa diễm lệ, đôi chân vui sướиɠ đạp theo nhịp trống, một nữ tử cũng mang theo mong đợi và hy vọng một tương lai tốt đẹp hơn.