Hôm nay là Tết Trùng Dương, trời vừa sáng, Tôn ma ma đã ôm một vò rượu thù du đi vào phòng, vừa mở cửa sổ vừa nhắc đi nhắc lại câu: "Cửu cửu trùng dương, bách tà bất xâm!"
Lý Diệp bị bà đánh thức, từ sau màn giường ló đầu ra: "Tôn ma ma, bánh trùng dương đã chưng xong chưa?"
"Vừa tới canh bốn là đầu bếp Vương đã chưng bánh rồi, vẫn như cũ bỏ thêm mứt đào mà ngươi thích nhất." Tôn ma ma thấy nàng tỉnh, liền đi vào mép giường giúp nàng mặc quần áo: "Mau rời giường đi nếm thử xem, lang quân còn ở trước cửa chờ dán bánh cho ngươi kìa."
"Ca ca ở bên ngoài?" Lý Diệp vốn dĩ đang ôm Tôn ma ma, cọ vào bà làm nũng, vừa nghe liền chạy vèo ra mở cửa: "Ca ca!"
Hôm nay Lý Chi nghỉ hưu mộc, nhưng đã rời giường từ sớm, lúc này đang bưng một mâm bánh trùng dương chờ ở trước cửa, thấy nàng mở cửa, cười tủm tỉm cầm lấy một chiếc bánh hơi mỏng dán vào trán nàng: "Dán bánh trùng dương, ca ca chúc Diệp Nhi trăm sự như ý."
Lý Diệp vươn một bàn tay cẩn thận đỡ chiếc bánh trên trán, một tay khác cầm lấy một chiếc bành từ trong mâm đút vào miệng ca ca: "Diệp Nhi chúc ca ca trăm sự như ý, sống lâu trăm tuổi!"
Nàng nói xong lại cầm thêm một chiếc đút cho Tôn ma ma đang lại gần: "Tôn ma ma cũng sống lâu trăm tuổi!"
"Được, được!" Tôn ma ma ăn bánh trùng dương ngọt ngào, trên mặt cười như hoa nở: "Lão bà tử ta còn muốn chăm sóc cho hài tử của lang quân, của nương tử, muốn nhìn cháu chắt chút chít của hai người nữa kìa, nhất định ta sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Bữa sáng vẫn là cháo trắng cùng rau xào như cũ, chỉ là trên bàn nhiều thêm một đĩa bánh trùng dương, bánh làm bằng bún gạo, cho thêm hạt thông, hạt dẻ, thạch lựu, tạo hình Văn Thù Bồ Tát cưỡi sư tử, lại dùng lụa mảnh cắt thành từng lá cờ nhỏ đầy màu sắc rực rỡ, cắm ở trên đầu sư tử.
Bởi vì Lý Diệp thích ăn đào, cho nên đầu bếp Vương có cho thêm chút mứt đào ở bên trong, mứt đào màu hồng phấn xinh đẹp, tỏa ra mùi quả đào ngọt thanh chín mọng.
Thân thể của Lý Chi vẫn luôn không tốt lắm, bữa sáng phải ăn thanh đạm, bánh gạo lại không dễ tiêu hóa nên từ trước đến nay đều là thử một miếng rồi thôi, Lý Diệp ăn hai cái, trong tay cầm lá cờ nhỏ màu hồng ngẩn người.
"Diệp Nhi nếu đã ăn no rồi thì đi sửa soạn một chút đi, ca ca đưa muội đi leo núi ngắm cảnh?" Lý Chi gác đũa.
"Không phải ca ca đã hẹn với Tô tỷ tỷ rồi sao?"
Sắc mặt Lý Chi ửng đỏ: "Đinh Lan nói muốn đi cùng muội."
"Muội mới không muốn đi làm kỳ đà cản mũi hai người đâu"Nàng cười xua tay: "Ca ca cứ đi chơi với Tô tỷ tỷ đi, không cần để ý tới muội."
"Mặc kệ muội sao được? Hôm qua Thần Bắc tới muốn hẹn muội thì muội lại cự tuyệt, có phải muội thấy không khỏe ở đâu không?" Lý Chi lo lắng cho muội muội, sờ thử trán nàng, không nóng: "Có tâm sự sao?"
"Ai nha muội chả có tâm sự gì hết, chỉ là gần đây muội thấy hơi mệt, nên không muốn đi leo núi lắm."
Lý Diệp chột dạ nắm lá cờ nhỏ, thấy ca ca còn muốn nói chuyện, dứt khoát đứng lên đẩy hắn đi ra ngoài: "Ca ca mau sửa soạn đi chơi với Tô tỷ tỷ đi, kẻo trễ giờ mất!"
"Muội thấy mệt thì có muốn gọi đại phu tới xem không, nếu không buổi chiều ta sẽ trở về sớm đưa muội tới y quán." Lý Chi bị nàng đẩy đi: "Sức lực vẫn khỏe như vậy, không giống người đang mệt mỏi lắm."
"Đi! Đi! Mau lên!" Lý Diệp giận dữ đẩy mạnh hắn ra ngoài cửa, đốc thúc hắn rửa mặt chải đầu một lần nữa, lại lấy cao thơm của mình bôi nhẹ một lớp lên mặt hắn, xong việc thì một mạch đưa ca ca đã sửa soạn sạch sẽ thơm tho lên xe ngựa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa nữa, nàng mới đi vào phòng bếp xếp mấy cái bánh trùng dương đẹp nhất vào hộp đồ ăn, xách đến Đại Lý Tự.
Tết Trùng Dương, Đại Lý Tự cũng nghỉ hưu mộc, chí có duy nhất một nha dịch canh gác ở cửa, từ xa nhìn thấy Lý Diệp đi tới, nha dịch cười, tiếp đón: "Lý nương tử tới rồi, hôm nay Thượng Thiếu Khanh vẫn chưa trở về."
"Ha ha, ta tình cờ đi ngang qua đây thôi." Lý Diệp nghe vậy xấu hổ cười, mạnh miệng: "Không phải tới đây tìm hắn!"
Nàng vừa nói vừa bước đi không ngừng, đi ngang qua cửa trước của Đại Lý Tự, đi thẳng rồi quẹo vào một con phố khác mới dừng lại, trốn ở sau bức tường lặng lẽ nhìn về phía cửa lớn của Đại Lý Tự.
"Sao huynh vẫn chưa về." Nàng ngồi ở bậc thang ven đường, thất vọng thở dài.
Nghĩa huynh mới đi có mấy ngày, mà cả ngày của nàng đã trở nên nhàm chán như vậy rồi.
Trên đường người đến người đi, có người bán rong rao bán rượu thù du và bánh trùng dương khắp phố; hôm nay học đường cũng không mở, mấy đứa trẻ con nô đùa, chơi đuổi bắt ầm ĩ trên phố; người người cắm hoa cúc trên đầu, trong tay cầm hoa sơn trà ngắm cảnh, khắp chốn đều là cảnh ngày hội vui vẻ rộn ràng, Lý Diệp nâng má ngắm nhìn chốc lát, vỗ hộp đồ ăn trong lòng ngực, úp mặt vào nắp hộp.
Nàng đã nghĩ từ trước, đến Tết Trùng Dương nàng muốn mời nghĩa huynh nếm thử bánh trùng dương vị quả đào mà mình thích nhất, sau đó leo núi ngắm cảnh cùng hắn, đi nhặt lá bạch quả trên núi Kim Anh làm thẻ kẹp sách, nàng còn muốn ăn cua với hắn, tự mình dùng tay nghề lột cua, lột sạch thịt cua rồi sau đó dùng vỏ cua ghép lại nguyên hình con cua khoe khoang với hắn.
Nàng muốn lột cho hắn ăn, muốn nghe hắn khen mình.
Nắng thu ấm áp chiếu lên người, hôm nay Lý Diệp dậy sớm, không khỏi cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ từ lúc nào không hay, nàng co mình ngủ trong góc tường không biết đã qua bao lâu, cho đến tận khi một mùi hương thanh nhã xông vào mũi.
Nàng mở mắt ra, trước mặt là một quả cam tròn vo nằm trong một lòng bàn tay trắng nõn thon dài, quả cam lúc gần lúc xa mũi nàng, giương mắt nhìn lên, chủ nhân của bàn tay đang mỉm cười, là gương mặt thanh tuấn mà nàng thương nhớ ngày đêm.
"Nghĩa huynh!" Lý Diệp cực kỳ kinh hỉ: "Ngài rốt cuộc đã về rồi!"
"Ừ, ta không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng đã về kịp." Thượng Thần đưa quả cam cho nàng, lại cởϊ áσ choàng của mình xuống, khoác lên người nàng: "Sao lại ngủ ở đây? Cẩn thận bị cảm lạnh."
"Có lẽ là do buổi sáng muội dậy sớm quá, nên ngủ quên mất." Nàng cầm quả cam hắn cho, ngây ngô cười: "Cho muội sao?"
"Lúc vào thành ta nhìn thấy cam khá tươi nên mua hai sọt, đầu tiên là đưa đến nhà ngươi, lại nghe người gác cổng nói ngươi đã đến Đại Lý Tự rồi, liền đuổi tới." Hắn quấn chặt áo choàng cho nàng: "Tìm ta?"
Áo choàng còn mang theo độ ấm, mi mắt của hắn cong cong như vẽ, che không hết tình yêu trong lòng, Lý Diệp hiểu, nhưng lại làm như không hiểu, ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác: "Mới, mới không phải!"
Nàng nói xong thì hối hận, chưa kịp phản ứng mà đã vội vàng giữ chặt Thượng Thần, luống cuống tay chân mở hộp đồ ăn ra, nói liền một mạch: "Không không không, chính là muội đang đợi ngài, muội muốn nghĩa huynh dán bánh cho muội!"
Thượng Thần sửng sốt, nhưng trong nháy mắt đã cười, cầm miếng bánh trùng dương mong manh trong hộp đồ ăn lên, nhẹ nhàng dán vào trán của tiểu cô nương: "Trùng Dương dán bánh, chúc Diệp Nhi thân thể khoẻ mạnh, mọi việc như ý."
Bánh trùng dương sớm đã nguội, miếng bánh lạnh dán lên cùng với giọng nói thanh lãnh của hắn truyền tới, Lý Diệp cười, sau đó cúi đầu rơi nước mắt: "Cảm ơn nghĩa huynh."
"Sao lại khóc rồi? Có phải muội chờ lâu quá nên không vui không?" Thượng Thần luống cuống, ngồi xổm xuống mặt đất lau nước mắt cho nàng: "Đừng khóc, đừng khóc."
Tiểu cô nương cuộn tròn người ở góc tường khóc rối tinh rối mù, giống hệt một con mèo nhỏ không có nhà để về, làm cả trái tim hắn đều tan nát, Thượng Thần cúi người về phía trước, một tay chống vào vách tường, một tay ôn nhu lau nước mắt cho nàng, giam cầm nàng trong góc nhỏ, nhẹ giọng mắng: "Không được khóc, muội muốn gì ta đều cho?"
"Lần này ta vội vàng trở về nên chưa mua lễ vật cho Diệp Nhi, đều là nghĩa huynh sai, ta cho muội ngân lượng được không?"
Lý Diệp lắc đầu, khóc nửa ngày mới chậm rãi ngẩng đầu lên, có hơi thẹn thùng, nàng dùng áo choàng che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi con ngươi ướt dầm dề: "Sắc trời vẫn còn sớm, hiện tại đi mua vẫn kịp."
"Vậy thì đi mua, Diệp Nhi thích cái gì, ta mua cái đấy, được không?"
"Được."
"Đứng lên được không?"
"Chờ muội một chút." Lý Diệp giữ chặt hắn không cho hắn đi, nàng thích cái góc nhỏ này, nơi này như ngăn cách hết âm thanh ầm ĩ bên ngoài, khắp người nàng đều được bao phủ hơi thở thuộc về hắn.
Hắn thích dùng huân hương mùi tùng trúc, mùi hương nhàn nhạt, ngửi qua thì lạnh lẽo nhưng dần dần mới thấm được hơi ấm vào trong, tựa như gió xuân thổi qua, như rừng rậm bao phủ bởi băng tuyết, thoạt nhìn là lạnh lẽo thấu xương, nhưng thật ra chỉ cần dụng tâm cảm nhận là có thể nhìn thấy dưới lớp băng tuyết kia là sự sống dạt dào.
Vẻ bề ngoài lạnh như băng tuyết của hắn làm nàng càng thêm mê muội, hắn thông minh, nghiêm cẩn, chính nghĩa, ôn nhu, bao dung, lúc cười rộ lên rất đẹp.
Đại Lý Tự thiếu khanh thanh lãnh cao ngạo, cứ như vậy duy trì tư thế nửa ngồi xổm cúi người xuống, khóa chặt mảnh đất trời nho nhỏ này, ôn nhu nhìn nàng, mặc cho gió thu phất qua góc áo của hắn, làn gió thổi lá rụng xuống bả vai hắn, mặc cho mấy con bướm nho nhỏ bay lượn trên mũ hắn, trong mắt hắn cũng chỉ có nàng, nhưng vẫn trước sau như một duy trì khoảng cách, lễ phép lại khắc chế.
Hắn là nghĩa huynh của nàng, phải bảo trì khoảng cách.
Nàng yêu nghĩa huynh của mình, không thể nói với bất kỳ ai.