Thời tiết hôm nay vẫn trời trong gió mát như cũ, Lý Diệp ôm một hộp thức ăn đứng trước cửa Đại Lý Tự, hơi thất vọng hỏi thủ vệ: "Hôm nay Thượng Thiếu Khanh không tới phủ nha sao?"
Thủ vệ trả lời khách khí: "Hôm qua Thiếu khanh đã ra khỏi thành đuổi bắt nghi phạm, vẫn chưa trở về."
"Vậy ngươi có biết bao giờ thì huynh ấy về không?"
"Cái này thì khó nói, nhanh thì hai ba ngày, chậm thì hơn tháng mới về."
"Vậy sao." Lý Diệp tạ ơn, thất vọng xoay người, sáng nay nàng còn cố ý mua đồ ăn ngon tới định bụng ăn cùng hắn, ai ngờ tới thì không thấy người?
"Tiểu Diệp? Ngươi ở đây làm gì?" Đường Quân Mạc mặc một thân quan phục khí phách hăng hái chạy từ Đại Lý Tự ra: "Tới tìm nghĩa huynh của ngươi sao?"
Lý Diệp gật đầu, hành lễ: "Đường tiểu quan nhân đang muốn đi đâu sao?"
"Ta hơi đói bụng nên đang muốn ra ngoài kiếm chút đồ ăn."
"Ngài có ăn hoa quả trộn sữa đặc không? Ta vừa mới mua ở cửa hàng sữa đặc của Thúy bà bà." Nàng mở hộp đồ ăn ra, bên trong là hai bát sữa đặc lạnh trắng trong như tuyết, điểm xuyết mứt quả đủ mọi màu sắc, còn phả ra hơi lạnh nhè nhẹ: "Không ăn thì hỏng mất."
"Tuyệt, hôm nay ta đúng là có lộc ăn uống." Đường Quân Mạc vui vẻ, dùng tay áo tùy tiện lau mấy cái bậc thang, mời Lý Diệp ngồi xuống: "Hẳn là ngươi mua cho Thượng Thiếu Khanh đi? Đáng tiếc hắn không ở đây, đã đi ra ngoài rồi."
"Ừm, coi như huynh ấy không có lộc ăn, hoa quả trộn sữa đặc của nhà Thúy bà bà là ngon nhất, bên trong có mười mấy loại mứt quả khô, ngọt mà không ngấy, lại còn thơm nhẹ."
Lý Diệp dứt khoát ngồi cùng hắn ở bậc thang, lấy bát sữa đặc từ trong hộp đồ ăn ra, mỗi người một bát: "Ta cố ý mua tới cho nghĩa huynh nếm thử, nếu hắn không ở đây, chúng ta ăn đi."
"Tối hôm qua hắn đã đuổi theo tiểu thϊếp của lão tướng quân và tình nhân của nàng ta rồi, nói là có manh mối, muốn đuổi theo bắt người về."
"Có nguy hiểm không?"
"Một nữ tử cùng một thư sinh yếu đuối, nào có gì nguy hiểm chứ? Còn có cả Thẩm Vũ cũng đi theo, yên tâm đi." Đường Quân Mạc nói xong ăn một miếng lớn quả khô trộn sữa đặc: "Lại nói ngươi đó, yến hội tối hôm qua ăn có ngon không?"
"Đừng nói nữa, chỉ hai từ thôi, khó ăn!" Lý Diệp cũng học bộ dáng của hắn, múc một thìa lớn bỏ vào miệng, híp mắt chờ sữa đặc chậm rãi tan trong miệng.
Thật là ngon, chờ nghĩa huynh về, lại mua thêm lần nữa.
Một miếng lớn sữa đặc hoa quả trong miệng còn chưa tan hết, đầu đường liền truyền đến tiếng vó ngựa hỗn loạn, mấy con ngựa trong nháy mắt đã tới trước cửa Đại Lý Tự, vó trước giơ lên, bụi đất theo đó lả tả rơi vào bát sữa đặc cùng hai thân quần áo của hai người.
"Khụ khụ khụ!" Đường Quân Mạc bị sặc ho một trận, tức giận đứng lên: "Là kẻ nào không có mắt? Không nhìn thấy tiểu gia đang ăn sao!"
Lý Diệp dụi hạt cát bị bay vào mắt, sau đó hắt xì mấy cái, hai mắt đẫm lệ nhìn mấy người trước mặt. Người trước mặt khoảng 40 tuổi, mặc quần áo bộ khoái, thân hình cao lớn uy vũ, đúng là người mới gặp mấy ngày trước Khai Phong phủ Bộ đầu Trần Bình.
"Trần Bộ đầu?"
"Lý nương tử!" Trần Bộ đầu nhận ra nàng là nghĩa muội của Thượng Thiếu Khanh, vội vàng nhảy xuống ngựa, hành lễ nói: "Tại hạ phụng mệnh Phủ doãn tới tìm Thượng Thiếu Khanh!"
"Trần Bộ đầu có công vụ trong người nhưng mà nghĩa huynh của ta không có ở đây."
"Thượng Thiếu Khanh không ở đây sao?" Trần Bộ đầu gấp gáp hỏi: "Việc này khẩn cấp, bao lâu thì hắn sẽ về?"
"Người của Đại Lý Tự nói chậm thì hai ba ngày, nhiều thì gần tháng." Lý Diệp hiếu kỳ hỏi: "Tại sao Khai Phong phủ lại vội vàng tìm hắn thế, là có manh mối về án tử của Ngọc Oánh sao?"
Trần Bình gật đầu: "Đúng vậy, các bộ phận cơ thể của Ngọc Oánh đã tìm được rồi."
~~~
Ngõ Giản Đao phía Tây Nam Đông Kinh Thành, hai đầu ngõ nhỏ giao nhau giống cây kéo nên được gọi là Giản Đao, các bộ phận cơ thể của Ngọc Oánh được tìm thấy trong một ngôi nhà dân ở phía đông ngõ Giản Đao. Theo lời của Trần Bộ đầu thì do cư dân ở phụ cận ngửi thấy mùi tanh nên cho rằng tạp dịch quét đường cho có lệ, bởi vậy cả đám người cùng với tạp dịch to tiếng qua lại, kiện lên Nhai Tư.( quản lý khu phố )
"Nhai Tư phái người tới kiểm tra thì cảm thấy mùi hôi thối này không bình thường, đoán là có khả năng đây là mùi chuột chết hoặc mèo chết, sau đó theo tới nơi này, lúc mở cửa thì thấy"Trần Bộ đầu đang nói không biết nhớ tới chuyện gì, lại nôn khan một trận: "Các ngươi vẫn là tự mình nhìn đi!"
Thượng Thần không ở đây nên lần này là Đường Quân Mạc tới, Lý Diệp cũng theo tới đây, đoàn người vừa mới bước vào ngõ nhỏ, đã ngửi thấy mùi hôi thối thoảng qua, càng đến gần nhà kia thì mùi càng nồng nặc, nhịn không được vội vàng che miệng mũi lại.
Lý Diệp lấy khăn che mặt mà hồi trước Thượng Thần đưa cho nàng đeo lên, lại từ trong túi đựng đồ vẽ lấy ra một tờ giấy, xé một góc rồi xé nhỏ, vo tròn nhét kín mũi, nàng còn tri kỷ vo hai viên giấy cho Đường Quân Mạc, Đường Quân Mạc suýt nữa bị cái mùi kinh khủng này làm ngất xỉu, cảm động nhận giấy suýt rơi nước mắt, cho nàng một ánh mắt cảm tạ đại ân không lời nào nói hết. Đoàn người tiếp tục đi nhưng không dám thở mạnh.
Đi thêm một lúc tới trước cửa một ngôi nhà, mùi hôi thối đã nồng nặc đến mức không thể hòa tan được, còn có bảy tám nha dịch của Khai Phong phủ đang ngồi xổm trên mặt đất, âm thanh nôn mửa truyền tới hết đợt này đến đợt khác.
Khai Phong Phủ doãn Chu Chính một tay vịn khung cửa nôn đến không biết trời đất trăng sao gì, vừa nôn vừa đau khổ trong lòng: "Đến cùng là ta đã tạo nghiệt gì, ta đang yên đang lành làm một chức tu soạn nho nhỏ thì không cho, lại còn bắt ta chạy tới nơi này cả ngày gặp mấy chuyện buồn nôn này…Ọe"
Trần Bình bất đắc dĩ tiến lên vỗ vai hắn: "Đại nhân, người của Đại Lý Tự tới rồi."
Đường Quân Mạc tỏ vẻ mặt ghét bỏ, hành lễ: "Chu phủ Doãn, tại hạ là Đại Lý Tự Tự chính Đường Quân Mạc, tới đây hiệp trợ Khai Phong phủ tra án."
"Đừng đừng đừng, vụ án hoa khôi thanh lâu là án tử của Đại Lý Tự các ngươi, Khai Phong phủ mới là hiệp trợ." Chu Chính lau miệng, lại sai người lấy chén nước, uống hai ngụm nước: "Sáng nay Khai Phong Phủ nhận được báo án của Nhai Tư, phát hiện một số bộ phận cơ thể người trong một nhà dân ở phía đông ngõ Giản Đao, bản quan lập tức dẫn người tới đây, cũng mời ngỗ tác tới khám nghiệm, tại hiện trường phát hiện một đôi tay bị chém đứt, một đôi con ngươi, một trái tim, tất cả đều đang trong tình trạng phân hủy."
Hắn vừa nói vừa uống mấy ngụm nước, mặt trắng bệch không còn chút máu: "Vì thế bản quan đã sai người đi gọi tú bà của Xuân Ý Lâu tới đây, bà ta nhận ra vòng tay và nhẫn trên cánh tay đều là trang sức của Ngọc Oánh đeo lúc sinh thời, nên mới lập tức phái người đi Đại Lý Tự báo cáo."
Chu Chính tuy thường xuyên oán giận chức vụ này, nhưng vẫn là người nghiêm túc cẩn thận, nên các chi tiết sau khi nhận được báo án đều nói lại hết cho Đường Quân Mạc: "Ngô nương tử đang ở bên trong, Đường Tự chính có gì muốn hỏi đều có thể hỏi nàng."
"Tư Du cũng tới sao?" Lý Diệp kéo Đường Quân Mạc: "Chúng ta vào xem?"
Đường Tự chính đang bị mùi thối hun đến chảy nước mắt, căn bản không nghĩ tới chuyện đi vào xem xét, nhưng vừa nghe Ngô Tư Du ở bên trong, thì cũng không thể thừa nhận chuyện mình còn không bằng một tiểu nương tử, lại thấy Lý Diệp cũng muốn đi xem, càng không thể để mình mắt mặt trước hai tiểu cô nương được, vì thế kiên cường ưỡn ngực, cất bước: "Vào xem."
Đây là một tòa nhà khá đơn sơ, thoạt nhìn đã thật lâu chưa từng có người ở đây, trên trần nhà bám tầng tầng lớp lớp mạng nhện dày đặc, trên mặt đất của tích một tầng dày bụi đất, Khai Phong phủ dùng vải dầu trải thành một còn đường, trừ bỏ con đường này thì những chỗ bên ngoài có mấy hàng dấu chân hỗn độn.
"Lấy mẫu mấy dấu chân đó đem về." Đường Quân Mạc phân phó: "Cẩn thận một chút."
Tòa nhà không lớn, trong ngoài có hai gian phòng, vải dầu trải dài một đường nhỏ đến tận phòng trong, đoàn người cẩn thận dẫm lên vải dầu đi vào, tình cảnh bên trong có thể nhìn rõ không sót thứ gì, Đường Quân Mạc là người đầu tiên xoay người, chống tay vào tường, nôn sạch sẽ hoa quả trộn sữa đặc vừa mới ăn.
"Đường tiểu quan nhân, ngươi không sao chứ?" Lý Diệp quan tâm hỏi han hắn, nhưng đến nàng cũng chịu không nổi, xoay người chống tay vào tường, nôn còn lợi hại hơn Đường Quân Mạc.
Phòng trong hẳn là phòng ngủ, trên giường gỗ có một bãi bùn, trên đống bùn nhầy nhụa là mấy thứ máu thịt lẫn lộn, đen xì như than, có thể nhìn ra mang máng là cánh tay, trái tim và tròng mắt.
Ngô Tư Du đã tới từ sáng sớm, nàng nhìn từng người từng người đi vào ai ai cũng chống tường nôn ọe, nhìn nhiều rồi cũng thấy bình thường, chỉ tới khi nhìn thấy Lý Diệp chống tường nàng mới từ đống thịt thối ngẩng đầu, tháo bao tay xuống, đưa miếng gừng cho Lý Diệp: "Tiểu Diệp sao lại tới đây? Mau đi ra ngoài đi."
Lý Diệp đã nôn sạch những thứ trong bụng, dạ dày cũng thoải mái hơn nhiều, nàng đặt lát gừng vào trong miệng, cổ vũ bản thân, lấy dũng khí đi nhìn đống đồ đỏ đỏ vàng vàng trên đống bùn: "Đó là của Ngọc Oánh sao?"
"Thi thể đang ở Đại Lý Tự, chúng ta có thể đem cánh tay về so sánh." Ngô Tư Du thấy nàng không đi, dứt khoát đeo bao tay lên chỉ cho nàng xem: "Ngươi nhìn xem, tuy rằng thịt đã biến dạng nhưng xương cốt vẫn hoàn chỉnh, chỉ cần đối chiếu với chỗ xương trên thi thể là có thể chứng minh đây có phải là cánh tay của Ngọc Oánh hay không."
Ngô Tư Du nói xong lại chỉ vào một thứ nhão nhão dính dính không nhìn ra là thứ gì: "Đây là tròng mắt, ngày đó Ngọc Oánh có trang điểm, ở đây có dính bột màu trắng và màu đen này là mực chuốt mi và phấn trân châu, chất phấn mịn và tinh tế, vừa nhìn là biết chất lượng khá tốt, chúng ta có thể tới phòng của Ngọc Oánh kiểm tra trên bàn trang điểm của nàng ta, hẳn là có thể tìm được thứ tương đồng."
Lý Diệp nhìn bột phấn lác đác lại càng thêm ghê tởm, nàng không bao giờ muốn dùng mực chuốt mi và phấn trân châu nữa.
Đường Quân Mạc nôn xong, dựa và tường, suy yếu nói: "Nhìn nước trên mặt đất này xem, thời điểm hung thủ ra tay hẳn là đã dùng băng bảo quản, chẳng qua gần đây tiết trời trở nên ấm áp, băng đều tan chảy, lúc này mùi thịt thối mới bắt đầu tràn ra."
Hắn vừa nói vừa chỉ mấy người đứng sau nôn còn lợi hại hơn cả hắn, mắng: "Nôn xong thì đi làm việc đi, đi đến mấy nhà bán băng trong kinh thành, hỏi xem mấy ngày gần đây có ai mua khối băng lớn không, có tên thì đi hỏi, không có tên thì đi tìm."
"Rõ." Nhóm quan sai nhận được mệnh lệnh, lập tức tranh nhau chạy vọt ra ngoài.
"Đứng lại, để lại mấy người ở đây thu thập mấy bộ phận này đem về Đại Lý Tự!" Đường Quân Mạc vừa thấy tất cả đều muốn chạy, liền chạy nhanh đuổi theo, Ngô Tư Du nhanh nhẹn thu dọn rương gỗ nhỏ của mình, xách lên vai: "Ta làm xong việc rồi, ngững việc còn lại giao cho bọn họ đi."
Hai người cùng nhau đi ra khỏi ngõ nhỏ, Lý Diệp dùng sức hít lấy hít để không khí mới mẻ vào ngực, mới cảm giác sống lại, nàng nắm tay áo ngửi thử, nhăn mi lại: "Vẫn còn mùi."
"Mùi tử thi không dễ xua đi được, cần phải tắm rửa kỹ càng một lần, quần áo cũng phải giặt kỹ rồi xông huân hương mới được." Ngô Tư Du mời nàng lên xe ngựa rực rỡ ánh vàng: "Đến nhà ta đi."
~~~
Trong phòng, sương mù mờ ảo, Lý Diệp ngâm mình trong bồn gỗ cỡ đại, vốc một bàn tay đầy cánh hoa hồng lên xoa mặt, thoải mái than một tiếng: "Thật thoải mái!"
Không hổ là nhà giàu số một kinh thành, phòng tắm so với phòng ngủ của mình còn lớn hơn.
Nàng vươn tay gõ lên bình phong bên cạnh, nói: "Tư Du, cánh hoa hồng này thơm quá đi!"
"Đây là hoa hồng giai nhân tốt nhất, được hái vào thời điểm hoa nở rộ rồi đem phơi nắng thành hoa khô, sau đó đem hoa khô ngâm vào nước hoa hồng của Đại Thực Quốc một lần, rồi lại đem đi phơi nắng, cứ ngâm rồi phơi như thế lặp lại ba lần mới xong." Bên kia bình phong Ngô Tư Du cũng đang ngâm người: "Nếu ngươi thích, ta bảo người gói lại một chút cho ngươi."
"Hì hì, ngươi cho thì ta cũng không khách khí." Lý Diệp vui mừng xoa cánh hoa lên người, hừ nhẹ khoan khoái: "Buổi tối trước khi đi ngủ thì ngâm thơm thơm, để ít trong chăn cũng thơm."
"Chờ sang năm ngươi thành thân, ta sẽ đưa tới một rương lớn cho ngươi, đảm bảo lúc nào ngươi cũng thơm thơm, phu quân ngươi cũng thơm thơm thơm!" Ngô Tư Du trêu chọc nàng, đợi nửa ngày cũng không thấy nàng đáp lại, nhịn không được gõ bình phong: "Tiểu Diệp? Giận sao? Ai da ta là người thô tục, ta nói giỡn đấy. Nếu ngươi không vui thì sau này ta không nói nữa."
"Không phải, ta không giận." Lý Diệp nhặt một cánh hoa lên, nhìn bọt nước từ trên chảy xuống, suy nghĩ miên man.
Nàng có thể khẳng định trước đó, nàng chưa bao giờ gặp qua Ôn Nhược Nhụy, cũng không biết Triệu Nam Tự còn có một biểu muội.
Nếu nói lúc trước nàng vẫn còn nghi ngờ chuyện trọng sinh cũng ôm một chút may mắn đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi, nhưng tại một khắc nàng nhìn thấy Ôn Nhược Nhụy, nàng hoàn toàn xác định, cơn ác mộng ngày ấy không phải do nàng nằm mơ, mà là hiện thực, là quá khứ nàng đã từng trải qua, cũng là tương lai của nàng.
Nàng đã cứu ca ca, hiện tại nàng muốn cứu chính mình.
Chỉ là một người thế đơn lực mỏng như nàng, muốn từ hôn cơ hồ là không có khả năng, ca ca khẳng định sẽ không tin những chuyện quái lực loạn thần này. Nghĩa huynh, thoạt nhìn hắn cũng là người cổ hủ, chỉ có Ngô Tư Du là tâm tư đơn thuần, lại một lòng kết bạn với mình, hơn nữa thường ngày cũng không qua lại với quý nữ nhà khác, nếu kéo nàng làm đồng minh thì quá thích hợp nhưng mà...
Nàng suy đi nghĩ lại, gõ bình phong, nhẹ giọng nói: "Tư Du, ta muốn nói với ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?" Ngô Tư Du lơ đãng hỏi, thấy không có hồi âm, mới phản ứng lại, phân phó: "Hương Tuyết, ngươi mang tất cả mọi người đi ra ngoài đi, giữ cửa, khi nào ta gọi ngươi thì ngươi mới được vào."
"Dạ." Hương Tuyết lên tiếng, mang theo một đám tiểu nha hoàn lui ra, Ngô Tư Du đợi người đều đi hết, kích động hỏi: "Có phải Tiểu Diệp muốn kể chuyện bí mật nào đó với ta không?"
"Là một bí mật, ngươi tuyệt đối không được kể với người khác." Cách bình phong, Lý Diệp thấp giọng nói chuyện nàng không muốn gả cho Triệu Nam Tự, đương nhiên, nàng vẫn giấu chuyện nàng trọng sinh.
Ngô Tư Du kinh ngạc, che miệng lại, hơn nửa ngày mới tiêu hóa được: "Ý của ngươi là, hối hôn?"