Hôm nay là ngày mười ba tháng tám, toàn bộ bầu trời phía đông kinh thành đều xám xịt, trên trời mây đen vần vũ, trực chờ đổ xuống nơi đây một hồi mưa to kinh tâm động phách.
Gần đây tinh thần Lý Diệp luôn không tốt, nàng sợ đây chỉ là một giấc mơ, sau khi thức giấc mọi người đều sẽ biến mất, còn nàng sẽ về lại nhà chứa củi nhỏ bé tối tăm, trở lại đêm mưa đáng sợ kia.
Dù cho có mấy lần nàng không chống đỡ được sẽ ngủ gật xuống, nhưng chỉ cần một thanh âm nho nhỏ cũng làm nàng nhanh chóng tỉnh giấc như chim sợ cành cong.
Hôm qua nàng quấn lấy Lý Chi thật lâu, một khóc hai nháo, chơi xấu khóc lóc om sòm, cuối cùng mới khiến hắn gật đầu đáp ứng xin nghỉ hôm nay không đến Hàn Lâm Viện, ca ca xưa nay luôn giữ lời hứa, nàng mới yên tâm đi ngủ, vừa ngủ một giấc thẳng tới gần giờ Tỵ.
“Đã trễ thế này rồi, ngươi cũng không gọi ta dậy?" Nàng nhận khăn lau mặt trong tay Tiểu Vũ vội vàng lau vài cái, ngồi xuống trước gương chải đầu: "Ca ca đâu?"
“Chủ nhân đang ở thư phòng." Tiểu Vũ trề môi, ủy khuất nói: "Là sáng sớm nay chủ nhân phân phó không cần quấy rầy nương từ nghỉ ngơi, gần đây nương tử ngủ không ngon giấc, mọi người đều lo lắng."
Lý Diệp cũng cảm thấy ngữ khí nói chuyện của mình có chút nghiêm trọng, tùy tay chải tóc vài cái, ngẩng đầu vẻ mặt ôn hòa nói: "Ta không có ý trách ngươi, chỉ là hôm nay đối với ta rất quan trọng."
Tiểu Vũ nhanh chóng lắc đầu, cười rộ lên: "Là Tiểu Vũ sai, từ trước tới nay nương tử luôn rời giường vào giờ Thìn, du là chủ nhân nói để nương tử ngủ nhiều một lát, Tiểu Vũ vẫn nên hỏi nương tử một câu mới phải."
“Không sao, cũng trách ta tham ngủ quên giấc." Lý Diệp chọn một đôi hoa tai trân châu, nhìn đi nhìn lại mình trong gương, cảm thấy thu thập thỏa đáng, liền ra khỏi Tiểu Vũ đến thẳng thư phòng.
Nhưng Lý Chi căn bản không có ở trong thư phòng, toàn bộ Lý phủ đều không tìm thấy bóng người. Nàng hoang mang rối loạn tìm một vòng trong phủ, giữ chặt lão quản gia đang tu bổ vườn hoa, hỏi: "Trương quản gia, ca ca ta đâu?"
Trương quản gia Trương Trung năm nay gần năm mươi tuổi, từ khi còn trẻ đã làm việc tại Lý phủ, nhìn hai huynh muội lớn lên, thấy Lý Diệp gấp đến độ đầu đầy mồ hôi trước mặt, vội vàng buông công cụ trong tay xuống, nói: "Nửa canh giờ trước lang quân bị người Hàn Lâm Viện tới kêu đi rồi."
“Kêu đi rồi? Có nói bao giờ sẽ trở về không?"
“Này, lang quân chưa nói qua." Trương Trung lắc đầu, lại an ủi nàng: "Dù sao lang quân sau khi xong việc sẽ trở về sớm, nương tử ở nhà an tâm chờ."
“Không được! Ca ca tuyệt đối không thể có việc gì." Lý Diệp liền nhấc chân váy lụa chạy ra ngoài: "Ta đi tìm ca ca!"
“Nương tử! Nương tử!" Trương quản gia đuổi theo vài bước đã không thấy bóng người, gấp đến độ dậm chân: "Ai da, nghe nói bên Hàn Lâm Viện đã xảy ra chuyện, hiện tại chạy tới cũng không vào được!"
Hắn hướng Tiểu Vũ đang đứng ngốc một bên, hô: "Mau mau mau, mang dù đuổi theo nương tử, trời hôm nay nhìn muốn mưa, nàng bệnh chưa khỏi, thân thể còn yếu, đừng để nàng bị dính ướt."
Hàn Lâm Viện cách Lý phủ không xa, lòng Lý Diệp nóng như lửa đốt, một đường chạy nhanh như bay, rất nhanh đã chạy tới cửa Hàn Lâm Viện, nàng thở hồng hộc cất bước vào trong, nhưng lại bị ngăn cản.
“Vị nương tử này, hôm nay Hàn Lâm Viện đóng cửa, những người không liên quan không được lại gần." Thủ vệ ở cửa nhìn vẻ mặt nôn nóng của nàng, cũng không làm khó, chỉ một mực ngăn đón không cho tới gần.
“Quan nhân là người của Đại Lý Tự?" Nàng thấy thủ vệ mặc quan phục của Đại Lý Tự: "Không biết quan gia có thể thay tiểu nữ truyền đạt một tiếng, tiểu nữ Lý Diệp muội muội thị độc học sĩ Lý Chi có việc gấp tìm hắn."
Thủ vệ lắc đầu: "Không thể."
“Ngài giúp ta nói lại với người bên trong được không?"
“Không thể."
“Nhưng ta muốn tìm huynh trưởng!" Lý Diệp gấp đến độ trực khóc, nàng nghĩ tới, ngày hôm nay của đời trước cũng như thế này, sáng sớm Lý Chi đã bị kêu đi, về nhà khi trời giáng mưa to, người đều bị xối ướt, đêm đó liền bắt đầu phát sốt, một lần bệnh liền không dậy nổi."
“Không thể." Thủ vệ vẫn cự tuyệt như cũ: "Lệnh cấm ban ra, bất luận người nào trong Hàn Lâm Viện đều không được tiếp xúc với người bên ngoài."
“Các ngươi, Đại Lý Tự các ngươi quá bất cận nhân tình!" Lý Diệp vừa gấp vừa tức, chạy đến một bên sườn khác của Hàn Lâm Viện, muốn từ cửa nhỏ đi vào.
Hôm nay không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mười bước một thủ vệ, đem Hàn Lâm Viện vây kín không kẽ hở, đừng nói là cửa nhỏ, ngay cả cái lỗ chó cũng đều có người trông coi.
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải về trước cổng lớn, tiếp tục đau khổ cầu xin, thấy thủ vệ vẫn không thể châm chước, nàng tức giận ngồi bên hồ nước giương mắt nhìn về phía cửa.
Tiểu Vũ từ phía sau đuổi tới, trong tay cầm dù giấy, khuyên nhủ: "Nương tử, trời sắp mưa rồi, chúng ta trở về thôi."
“Không được, ta muốn ở chỗ này chờ ca ca!" Nàng ngồi không chịu đi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ như thế nào mới có thể đi vào.
Nàng nghĩ đến nhập thần, một bàn tay vô ý đυ.ng phải nước trong hồ. Thời tiết đầu thu, nóng nực đã qua, từng đợt gió thu thổi tới mang theo se se hơi lạnh, nước trong hồ lại càng lạnh thấu từng cơn.
Nghĩ đến đời trước ca ca bị mưa xối ướt, hẳn là so với nước trong hồ càng thêm lạnh lẽo tận xương, bằng không một người đang êm đẹp cứ như thế bệnh không dậy nổi.
Lý Diệp nghĩ đến đây, một mảnh kiên Đinh Dũng cả tay chân bò lên ngọn núi giả bên hồ.
“Ta muốn gặp Hàn Lâm Viện thị độc học sĩ Lý Chi!" Nàng quật cường đứng lên, cũng bất chấp có mất mặt hay không, đứng chống tay vào eo trên núi giả, hướng phía của Hàn Lâm Viện bên kia, hô: "Mau gọi huynh trưởng ta ra đây! Bằng không ta liền nhảy xuống hồ!"
“Nương tử, đừng náo loạn!" Tiểu Vũ sợ hãi tới mức mặt không còn giọt máu: "Tiểu Vũ cầu xin người mau xuống dưới đi!"
“Câm miệng! Ta nhất định phải nhìn thấy huynh trưởng, sau một nén nhang ta không nhìn thấy người, ta liền nhảy hồ tự sát!"
Bằng bất cứ giá nào, cái gì mà đoan trang, phẩm đức, thanh danh gì đó, sao có thể so được với ca ca nàng! Cho dù nửa đời sau bị người nhạo báng, ghét bỏ nàng cũng nhận hết, chỉ cầu ca ca bình an, nàng chỉ cần ca ca bình an mà thôi!
Thủ vệ ngoài cửa cũng bị dọa đến choáng váng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vẫn là người ban đầu nói chuyện kia linh hoạt hơn chút, nói câu chờ, xoay người vào trong kêu người.
Lý Diệp đứng trên núi giả hồi lâu, sắc trời càng lúc càng tối, mây đen tụ lại càng lúc càng nhiều, mắt thấy trời sắp đổ cơn mưa, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, quyết định nhảy xuống.
Chỉ cần nàng nhảy xuống, ca ca nhất định sẽ ra cứu nàng.
Hạ quyết tâm, nàng nhắm mắt lại, không hề để ý đến Tiểu Vũ phía dưới khóc kêu thảm thiết cùng tốp ba tốp năm người vây quanh chỉ chỏ, từng bước một đi về phía hồ.
Núi giả không lớn, chỉ cần đi lên trước ba bước rồi thả người nhảy xuống, sẽ rơi vào hồ nước. Đến lúc đó, ca ca nhất định sẽ đưa nàng đến y quán, như vậy trước khi trời mưa bọn họ có thể rời khỏi đây, sẽ không gặp mưa.
Một bước, hai bước, nàng trong lòng đếm số, từng bước tới mép núi giả.
Nhưng cảm giác rơi xuống trong dự đoán không đến, ngược lại phía sau cổ bị một lực mạnh mẽ kéo đi, lực lượng kia cực lớn, nàng thậm chí chưa kịp quay đầu nhìn, đã bị chế trụ cổ đưa xuống núi giả.
“Ở ngoài cửa lớn Hàn Lâm Viện hò hét, còn ra thể thống gì." Sau khi nàng rơi xuống đất, cái tay kiềm trụ nàng liền buông lỏng ra, giọng nói thanh lãnh từ phía sau truyền đến. Lý Diệp đứng vững liền xoay người lại, chỉ thấy người phía sau mặc quan phục màu đen, dàng người đĩnh đạc, gương mặt tuấn lãng.
Bộ dáng đẹp đẽ, chỉ là nhìn qua có phần hung dữ.
Người này nàng biết, là Đại Lý Tự Thiếu Khanh mới nhậm chức - Thượng Thần, bằng hữu tốt của ca ca, cũng là Nghĩa huynh của nàng.
Nhân khẩu Lý gia đơn bạc, đến thế hệ này chỉ còn hai huynh muội nàng, ca ca tâm tư tinh tế, tuy đã làm đến chức quan tứ phẩm, nhưng vẫn lo lắng tương lai muội muội thành thân vì nhà mẹ đẻ thế lực đơn bạc sẽ bị khi dễ. Bởi vậy liền để nàng nhận Thượng Thiếu Khanh làm Nghĩa huynh, xem như có thêm chỗ dựa.
“Nghĩa, Nghĩa huynh." Lý Diệp theo bản năng ngoan ngoãn chào hỏi, Thiếu Khanh đại nhân cả ngày bày ra bộ dáng nghiêm túc, nàng có chút sợ hắn.
Thượng Thần nhìn sơ qua một chút, thấy nàng không bị thương ở đâu, liền gật đầu: "Mau về nhà đi."
“Muội muốn gặp huynh trưởng, ngài có thể đưa ta vào trong không?" Lý Diệp căng da đầu cầu khẩn, người này tuy có gương mặt lạnh như sát tinh, nhưng tốt xấu gì cũng là bằng hữu của ca ca, miễn cưỡng xem như có quan hệ họ hàng,hẳn là có thể châm chước một chút đi.
Vị sát tinh này lại nhăn mày, cực kỳ không kiên nhẫn: "Hồ nháo."
“Muội chỉ muốn gặp huynh trưởng thôi mà, vì sao các người đều ngăn trở ta?" Lý Diệp bị hắn mắng, không biết làm sao hốc mắt liền đỏ lên, nước mắt trong trẻo từ từ lăn xuống gương mặt nàng.
Có lẽ bị dáng vẻ của nàng làm cho mềm lòng, cũng có thể do chưa từng thấy qua nữ tử khóc, sắc mặt Thượng Thần thế nhưng hòa hoãn hơn nhiều, nhẫn nại giải thích, nói: "Hàn Lâm Viện có người mất tích, những người liên quan đều phải tra hỏi từng người, Chiêu Duyên huynh cũng thuộc nhóm người tra hỏi, hỏi xong sẽ tự rời đi."
“Nhưng muội thật sự có chuyện quan trọng muốn gặp ca ca, lúc này nếu không thấy người, chỉ sợ sau này liền…sau này." Lý Diệp cảm thấy bi thương, nghẹn ngào nói không nên lời, ngày này đời trước là khởi điểm cho số phận bi thảm của huynh muội họ. Hiện giờ sống lại một đời, vốn tưởng có thể thoát khỏi vận rủi, mở ra nhân sinh mới, ai ngờ vẫn không thoát khỏi hai chữ ý trời.
Mắt thấy mây đen vần vũ trên đỉnh đầu, mưa to trực chờ buông xuống, nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ngồi xổm trên mặt đất tuyệt vọng khóc rống không ngừng.
Một chiếc khăn tay đưa qua, Thượng Thiếu Khanh ngồi xổm trước mặt nàng, thần sắc bất đắc dĩ: "Đừng khóc, ta mang ngươi vào đó."
Lý Diệp khóc đến thương tâm, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, khụt khịt nói: "Thật sao?"
“Huynh trưởng ngươi vẫn chưa tra hỏi xong, nên sau khi đi vào, vô luận ngươi muốn nói gì với hắn, ta đều phải ở đó nghe được, hiểu không?"
“Được!" Nàng nhận lấy khăn tay lau lung tung trên mặt vài cái, gật đầu như gà con mổ thóc: "Tất cả đều nghe theo ngài."
Thấy nàng không có dị nghị, Thượng Thần đứng dậy cất bước, Lý Diệp vội vàng đuổi theo, quay đầu nói với Tiểu Vũ đang nhìn đến choáng váng, nói: "Ngươi trở về nói với Trương quan gia, ta ở lại Hàn Lâm Viện với ca ca, mưa tạnh sẽ trở về, để hắn đừng nhớ mong."
“Nhưng mà nương tử, hiện tại trời còn chưa mưa."
“Nhanh thôi, buổi trưa hôm nay sẽ mưa, đến giờ Hợi thì ngừng." Nàng hướng Tiểu Vũ vẫy vẫy tay: "Mau trở về đi thôi, đừng để bị mưa ướt."