Bờ nam sông Biện, khu vực Châu Kiều, màn đêm vừa buông xuống đèn đuốc đã sáng trưng, náo nhiệt giống như ban ngày. Trong một con hẻm nhỏ bên sông người người qua lại đông đúc, đầu hẻm là chợ đêm, nơi đây bán đủ thứ đồ, nào là thịt nướng, hồ lô đường, có cả bánh bao nhân thịt dê, mùi hương ngào ngạt, phiêu đãng trong không khí, quyến rũ người người dừng chân thưởng thức.
Trong đó, nơi náo nhiệt nhất phải kể đến là hẻm Ỷ Lan nằm trong ngõ nhỏ ở phía đông, càng đến gần nơi đây thì có thể ngửi thấy hương phấn son nhàn nhạt bị trộn lẫn cùng mùi đồ ăn, nơi này là phố hoa nổi danh nhất Đông Kinh Thành, đi xuyên qua chợ đêm đầu hẻm, càng đi vào bên trong, từng cửa hàng dần dần biến thành từng dãy nhà lầu hai tầng tinh xảo, rường cột chạm trổ, đèn l*иg đỏ sáng trưng đong dưa, trên lầu mỹ nhân phất khăn lụa, dựa vào lan can mỉm cười.
Trước mái mỗi tòa tiểu lâu đều treo chuông gió lưu ly, mỗi khi gió thổi qua thì vang lên đinh linh linh hòa cùng âm thanh cười nói trong lâu, náo nhiệt không thôi.
Thượng Thiếu Khanh quẹo vào hẻm Ỷ Lan, sải từng bước lớn giữa những tiếng cười đùa.
Hắn đã sớm đổi sang trường bào màu nguyệt bạch, áo khoác ngoài màu lam bằng gấm thêu hoa văn chìm, bên hông treo ngọc bội lưu vân nước ngọc ôn nhuận, tóc cũng cố ý búi lại, rũ xuống vài sợi trước trán, mày kiếm mắt sáng, đẹp như quan ngọc, môi hồng răng trắng, nếu không phải biểu cảm quá mức nghiêm túc, thì cũng rất giống một vị công tử phong lưu đa tình.
Lý Diệp cũng đổi sang đồ nam, áo trắng khoác áo choàng xanh lam. Bên cạnh là Ngô Tư Du cũng khoác áo xanh, nhìn hai người giống hai tiểu thư đồng xinh đẹp thông minh, lại thêm Nhậm Hải Dao khoác một thân áo xám, ba người đi phía sau Thiếu Khanh đại nhân cách nửa bước chân, y hệt ba tên tuỳ tùng đi theo công tử mở mang tầm mắt.
"Ta nói này, rốt cuộc Thượng Thiếu Khanh tới đây làm gì?" Ngô Tư Du chép miệng, mở quạt xếp ra che miệng: "Như vậy làm sao chúng ta có thể chơi đùa vui sướиɠ được nữa?"
"Ta biết chứ nhưng mà nghĩa huynh đã nói nếu ta dám rời hắn nửa bước, hắn sẽ nói hết với ca ca mọi chuyện mà ta đã làm đó." Lý Diệp chỉnh lại khăn vấn đầu, thở dài.
Chuyện này phải lùi lại lúc còn ở trong thư phòng của Đại Lý Tự, nàng suy đi nghĩ lại, vẫn là nên thẳng thắn nói chuyện này với nghĩa huynh. Dù sao nghĩa huynh cực kỳ thông minh, sớm hay muộn cũng không giấu nổi hắn. Còn một nguyên nhân nữa là nàng không biết vì sao, chỉ là không muốn lừa dối hắn mà thôi.
Kết quả thật ngoài dự đoán, trừ bỏ cái trán bị búng một cái thật đau ra, Thượng Thần cũng không ngăn cản nàng, chỉ nói là vì sự an toàn của nàng nên hắn muốn đi cùng nàng mới yên tâm.
"Cùng đi thì cùng đi." Nàng đảo con ngươi, đôi mắt to hiện lên tia giảo hoạt: "Như vậy ta và hắn chính là người ngồi trên cùng một chiếc thuyền, vạn nhất một ngày nào đó ca ca ta phát hiện ra chuyện này, ta có thể đẩy hết toàn bộ lên người nghĩa huynh!"
Ngô Tư Du gật đầu nói phải: "Vạn nhất nếu như ta bị cha ta phát hiện, ta cũng đẩy cho Thượng Thiếu Khanh."
Nhậm Hải Dao cũng gật đầu theo: "Tiểu sinh cũng nghĩ, thoạt nhìn Thượng Thiếu Khanh rất có tiền, không biết sau khi tiến vào có thể kiếm mấy mâm hoa quả hiếm có nếm thử hay không?"
Ba người đi sau còn đang rì rầm bàn kế hoạch ném cái nồi này như thế nào, vị hiệp sĩ đội nồi đi phía trước đột nhiên nghiêng đầu gọi một tiếng: "Diệp Nhi, lại đây."
"Tới đây." Lý Diệp bị hai con người máu lạnh vô tình đẩy một cái, nghiêng ngả lảo đảo tiến lên phía trước, nịnh nọt nói: "Nghĩa huynh có gì phân phó?"
Phía trước là một tòa nhà lầu hai tầng tinh xảo, chỉ là lan can không phải là màu đỏ thắm giống mấy thanh lâu thường thấy, mà là màu tím thần bí, trên cửa chính treo chiêu bài "Nam Phong Quán"ba chữ to viết bằng vàng ròng, dưới ánh đèn phá lệ lóa mắt.
Thượng Thần nhìn tiểu cô nương nóng lòng muốn thử, đã sớm lệch đầu về một hướng: "Vào đi thôi."
Lý Diệp được cho phép, ngẩng mặt ưỡn ngực dẫn đầu đi vào trong lâu, quy công đón khách ngoài cửa tươi cười đầy mặt: "Tiểu lang quân nhìn thật lạ mặt, là lần đầu tiên đến đây đi? Không biết là ngài muốn nghe hát hay là uống rượu?"
"Nghe hát là như thế nào? Mà uống rượu thì sao?"
Nàng cố tình đè thấp thanh âm, nhưng vẫn bị quy công có kiến thức rộng rãi, chỉ nghe giọng đã biết người trước mặt là một nữ tử, quy công tò mò nhìn về phía nàng, chỉ thấy đứng sau nàng là một đoàn người cao thấp mập ốm đều có, cái vị mặc áo màu lam kia hẳn là nữ tử giống vị này, một tên thư sinh bụ bẫm vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng vị lang quân mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đang đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt kia chắc chắn là chủ nhân có tiền.
Vì thế quy công mặt cười càng tươi, cúi đầu khom lưng giới thiệu: "Nếu chỉ là nghe hát thì có thể xem cả múa nữa, vậy để tiểu nhân tìm một bàn tại sảnh lớn ở lầu một cho các ngài. Nếu muốn tìm người bồi uống rượu thì tiểu nhân mời các ngài lên nhã gian lầu hai, phái thêm hai tiểu quan nhi hầu rượu, đảm bảo hầu hạ các ngài thoải mái!"
"Nếu vậy thì nghe hát trước đi!" Lý Diệp làm bộ hiểu biết, cũng không quên mâm trái cây xa hoa cho Nhậm Hải Dao: "Có trái cây gì hiếm lạ thì mang lên một phần, hoa quả điểm tâm mang nhiều chút, thêm một bình trà!"
"Có ngay, mời các vị vào trong!"
Quy công dẫn đường đến một vị trí khá đẹp trong đại sảnh, ngồi đây có thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Thượng Thiếu Khanh trời sinh có một gương mặt tuấn lãng, dáng người thon dài, khí chất lạnh lùng, đạm nhiên vén áo bào ngồi xuống nơi đó, dẫn tới mọi người ghé mắt nhìn theo.
Lý Diệp là tiểu cô nương chưa hiểu việc đời, lần đầu tiên tới loại địa phương tiêu hồn này, thấy chỗ nào cũng lạ lẫm, ngoan ngoãn ngồi xuống gần nghĩa huynh, tay nhỏ đặt trên đầu gối, một đôi mắt phượng linh động tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Mông vừa đặt xuống ghế, một trận hương hoa thơm nức đột ngột xộc thẳng vào mũi, một bàn tay thon dài, trắng nõn mềm mại duỗi đến, đặt lên vai Lý Diệp: "Tiểu lang quân."
Lý Diệp còn chưa kịp nhìn thấy người sau lưng, Thượng Thần đã giơ tay trước ngăn cản người kia, thuận thế kéo tiểu cô nương còn đang cười ngây ngô đến trước mặt mình: "Hắn chỉ nghe hất."
Thượng Thần là người Giang Nam, tiếng phổ thông nói còn tốt, chỉ là khi nói nhanh một số từ vẫn dễ bị ngọng, Lý Diệp nghe chữ hất của hắn mà cười rộ lên, hoàn toàn không chú ý tới chính mình đang bị hắn giả ôm vào trong ngực.
"Nghĩa huynh, là hát, không phải hất, đọc lại cùng ta này, hát"
Thượng Thiếu Khanh nhướng mày cười, thế nhưng thật sự đọc lại cùng nàng: "Hát "
Hai người một người dạy một người học theo, tiểu nam quan mặc quần áo đơn bạc đứng sau lưng hoàn toàn bị ngó lơ, đứng ở một bên cắn môi không cam lòng, Ngô Tư Du ngồi bên cạnh không đành lòng nhìn, giơ tay gọi hắn qua: "Tới đây, ngồi ăn trái cây với ta."
Nàng vừa nói vừa ngồi dịch sang một bên, vỗ xuống vị trí giữa mình và Nhậm Hải Dao: "Ngồi đây nhé?"
Tiểu nam quan tuổi không lớn, bị mợ lừa bán vào đây, hắn vốn không thích bồi rượu nam tử, vừa rồi tới tìm Lý Diệp cũng là nhìn thấy một bàn người này trông khá dễ chịu, không giống hạng người bạo ngược, lúc này thấy Ngô Tư Du chủ động mời, lập tức cẩn thận ngồi xuống chỗ nàng chỉ, thấy hai lang quân ngồi hai bên đều không có ý động tay động chân thì càng thêm vui vẻ bóc vỏ nho cho hai người.
"Tên của nô là Tư Hảo, không biết tiểu lang quân có muốn nô làm gì góp vui hay không?"
"Hửm, góp vui là có ý gì?" Ngô Tư Du nhìn đài hoa biểu diễn bên trên cùng người người xung quanh: "Bọn họ ngóng dài cổ như vậy là lát nữa có tiết mục biểu diễn gì sao?"
"Dạ lang quân, tiết mục sắp tới là nhảy."
"Nhảy? Là nam tử biểu diễn sao?" Lý Diệp hiếu kỳ hỏi, thấy Tư Hảo gật đầu, càng tò mò: "Ta còn chưa bao giờ gặp qua nam tử nhảy đâu."
"Nam tử cũng có thể nhảy múa, chỉ là không phổ biến thôi." Thượng Thần thuận miệng đáp.
Lý Diệp thấy hắn nhìn đông nhìn tây giống như đang tìm người, kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng: "Nghĩa huynh đang tìm ai sao?"
"Hôm nay ta thấy bên hông của Thẩm Nhị Lang có treo một thẻ bài bằng đồng, là đồ của Nam Phong Quán này, ngươi không nhìn thấy sao?"
"Muội không thấy. Ý của nghĩa huynh là Thẩm lang quân cũng tới Nam Phong Quán này sao?"
"Tam Lang Thẩm gia Thẩm Hưng bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án mưu sát hoa khôi Ngọc Oánh, bị Đại Lý Tự cấm túc, người làm ca ca như hắn nhất định muốn giúp đệ đệ điều tra rõ chuyện này, chỉ là không ngờ nhanh như vậy hắn đã tra được Nam Phong Quán, đúng là nằm ngoài dự đoán của ta."
Vì sợ Tư Hảo ngồi đối diện nghe thấy, Thượng Thần cố ý hạ giọng thì thầm với nàng, hơi thở của hắn phả vào tai nàng, vừa ngứa vừa nóng.
Lý Diệp giơ tay xoa vành tai, đang muốn nói thêm, đột nhiên phía trên đài hoa nổi lên tiếng trống, mười nam tử trang điểm hoa lệ xếp thành một đội, nhảy theo tiếng nhạc xuất hiện.
Thượng Thiếu Khanh có hơi đói bụng, bẻ một miếng bánh đậu xanh chuẩn bị ăn, ánh mắt vô tình đảo qua một người đang biểu diễn, hai mắt trợn tròn, càng nhìn càng cay mắt lập tức quay đầu đi, bàn tay bẻ bánh đậu xanh hơi hơi run.
Lý Diệp không hiểu sao đột nhiên hắn lại cười, cũng nhìn lên đài hoa, chỉ thấy trên đài một đám nam tử vặn eo lắc hông, nhẹ nhàng nhảy múa, trong đám người có một người vô cùng nổi bật, dáng người tốt nhất, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, cho dù mang theo mùi son phấn nồng đậm cũng không che được hết vẻ anh khí.
Người này chính là người mà buổi chiều vừa mới tìm nàng vẽ tranh Thẩm Vũ Thẩm Nhị Lang.
~~~
Ống tay áo giơ lên, hương phấn son phủ đầy trời, khách tới tìm vui thì tới Hẻm Hoa Liễu, nam nhi cũng bán rẻ tiếng cười.
Bọn nam tử nhảy múa theo nhịp trống, lúc thì uyển chuyển như không xương, như khóc như oán, lúc thì mạnh mẽ hữu lực, tỳ bà kinh huyền.
Một điệu múa kết thúc,quần chúng dưới đài đồng thời trầm trồ khen ngợi, trong mắt tràn ngập du͙© vọиɠ trần trụi như hơi nước bốc hơi, càng lúc càng mạnh bao phủ khắp đại đường.
Lý Diệp kinh ngạc không khép nổi miệng, bưng ly trà lên che dấu, Thẩm Vũ đó, đường đường là nhi tử của Kim Ngô Vệ đại tướng quân, lại ở Nam Phong Quán khiêu vũ!
"Tư Hảo, những vũ giả vừa khiêu vũ đó cũng là. Ừm. Là như kia sao?" Nhậm Hải Dao hỏi.
"Đây đều là tiểu quan giống nô, chỉ là bọn họ có giá trị cao hơn, làđể đấu giá, ai ra giá cao thì được."
"Vậy sao? Ta nghe nói chỗ các ngươi có một người tên là Tư Liễu, cũng ở trên đài sao?"
"Đúng vậy, là người đứng thứ năm bên trái." Tư Hảo chỉ cho hắn xem: "Tư Liễu ca ca là người đẹp lại còn nhảy múa giỏi, lúc nào cũng ở trong đó."
Thượng Thần đột nhiên hỏi một câu: "Người có vóc dáng cao đứng cạnh Tư Liễu tên gọi là gì?"
"Người đó sao, là người mới tới tên Tư Dương. Hôm qua mới đến, không nghĩ tới ngộ tính cực tốt, bộ dạng cũng đẹp, trùng hợp hôm nay vị trí kia vốn là Tư Hoan nhưng hắn phục vụ khách bị khách chơi quá đà làm bị thương." Tư Hảo cúi đầu đỏ mặt, nói: "Ma ma liền phá lệ để hắn lên."
"Ngộ tính cực tốt." Bàn tay cầm bánh đậu xanh của Thượng Thiếu Khanh run lên lần hai: "Không tồi."
Một tiếng la vang lên, một vị nữ tử trang điểm hoa hòe lộng lẫy nhảy lên đài hoa, bên cạnh có người nâng một bàn nhỏ đi lên, trên bàn bày mười khối mộc bài theo thứ tự lần lượt đối diện với mười vị tiểu quan trên đài, nữ tử hành lễ cất cao giọng nói: "Nhận được các vị ưu ái, tối nay vẫn là quy củ cũ, ai ra giá cao thì được, người đầu tiên, Tư Xán."
Tiểu quan đứng đầu tiên bên trái bước ra, đi đến đứng bên cạnh nữ tử, nháy mắt bày ra mị nhẵn với mấy vị khách quen dưới đài, rất nhanh đã có người nhấc tay hô: "Ba mươi lượng!"
"35 lượng!" Trong góc cũng có một giọng nói vang lên.
"40 lượng!"
Sau mấy phen lên giá, tiểu quan tên Tư Xán bị người ra giá 65 lượng bao hết tối nay, nữ tử cảm tạ, liền phái quy công dâng thẻ bài đến cho khách.
Bán đấu giá là theo thứ tự hai bên trái phải, rất nhanh trên đài chỉ còn lại hai người Tư Liễu cùng Thẩm Vũ, chỉ thấy nữ tử cầm lấy một khối mộc bài trong đó giơ lên: "Người thứ chín, Tư Liễu!"
"Nghĩa huynh, là Tư Liễu!" Lý Diệp kích động kéo tay áo hắn.
Thượng Thần bị nàng kéo qua kéo lại điên cuồng, thấy không vui vẻ gì: "Thấy rồi."
Hắn nói xong, giơ tay lên: "Hai trăm lượng."
"250 lượng!" Một nam tử trung niên bụng phệ ngồi bàn đối diện cũng giơ tay lên.
"Đó là Tác Viên Ngoại, trong nhà mở hiệu thuốc, là phú thương nổi danh ở Tây Thành, hắn rất thích Tư Liễu, mỗi lần tới đều gọi hắn."
Tư Hảo giới thiệu người, e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Thượng Thần: "Vị lang quân này thích Tư Liễu ca ca sao?"
Thượng Thần căn bản không nghĩ trả lời vấn đề này, biểu tình nhàn nhạt quay đầu, phát hiện tiểu cô nương bên người thế nhưng cũng làm ra vẻ mặt hóng hớt nhìn hắn: "Phải không nghĩa huynh?"
"Toàn nghĩ mấy chuyện lung tung." Hắn không lưu tình chút nào gõ vào trán nàng, lại nhấc tay: "400 lượng!"
Lý Diệp chép miệng, thật đau lòng, 400 lượng bạc đó, chẳng lẽ nguyên nhân đời trước nghĩa huynh vẫn luôn không thành thân là do thích nam nhân sao?
Trong lúc nàng mải nghĩ ngợi, Tác Viên Ngoại đối diện lại lần nữa nhấc tay: "450 lượng!"
"500 lượng!"
Lý gia nương tử còn chưa hết xót tiền cho Thiếu Khanh đại nhân, vừa nghe giá này lập tức che ngực hít hà, 500 lượng đó, nếu không phải người mà mình có tình cảm sao có thể mạnh tay như vậy chứ! Hắn quả nhiên thích nam nhân!