Thư phòng Đại Lý Tự Thiếu Khanh, trên bàn được sắp xếp gọn gàng, giữa bàn là một đĩa anh đào tất la phấn nộn đáng yêu, Lý Diệp ngồi đối diện với nghĩa huynh tốt nhà mình, mỗi người gắp một cái ăn vô cùng chậm rãi.
Lý Diệp khẽ cắn một miếng, trong lòng sầu khổ, những quả anh đào ngon thì đã sớm bán hết hồi đầu mùa, còn lại nhưng quả không ngon thì chỉ có thể làm kẹo làm bánh, anh đào mà dính tí đường thì nàng còn không thèm ăn lần nào, huống chi cái loại này còn cho thêm rất nhiều đường, ướp trong bình tận mấy tháng, đã sớm không còn tí hương hoa quả nào, chỉ còn là một cục đường cứng ngắc cực kỳ ngọt.
Mà anh đào ướp đường không ngon thì bị lấy ra làm sốt anh đào, loại nào nấu hỏng hoặc có sâu bọ gì đó thì bị lấy toàn bộ ra đảo đi đảo lại, gói lại bằng lớp bột trong suốt, dùng mỡ heo chiên vàng giòn, anh đào bị ướp trong đường tận mấy tháng đã ngọt vô cùng, lại còn cho chiên trong mỡ heo ngây ngấy, cắn một miếng đúng là sống không còn gì luyến tiếc.
Nàng vừa nghĩ vừa cắn nhẹ một miếng lớn bằng móng tay cái, nhai kỹ nuốt chậm nhìn về phía Thượng Thiếu Khanh ngồi đối diện. Hắn đã gắp miếng bánh lên một lúc lâu vẫn chưa cắn xuống, hẳn là cũng không nuốt nổi thứ này.
Thời gian này đúng lúc mọi người nghỉ trưa, bên ngoài gió thu thổi lớp lá rụng vang lên sàn sạt, âm thanh trong viện cực kỳ an tĩnh. Lý Diệp cắn từng miếng nhỏ, cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, phụt ra một tiếng: "Muội chịu không nổi rồi, thật là khó ăn."
Thượng Thần sửng sốt, gật đầu thật mạnh: "Ừm, khó ăn thật."
"Không ăn nữa?"
"Ừ, không ăn nữa."
Hai người như trút được gánh nặng, buông chiếc đũa xuống, liếc nhau, nhịn không được cười rộ lên.
"Trước kia ngài từng ăn qua rồi sao?"
"Chưa từng, ta tưởng nữ nhi ai cũng thích ăn món này."
Lý Diệp một tay vỗ bàn, một cái tay khác chọc vào người hắn, cười hì hì: "Nghĩa huynh sao có thể như vậy được chứ, chính mình cũng chưa từng ăn qua đã nói muội thích ăn món này!"
Tiểu cô nương cười hiện lên má lúm đồng tiền nghịch ngợm, đôi mày cong cong, ngón tay trắng nõn nghịch ngợm chọc vào người hắn, mỗi lần chọc vào hắn một cái như chọc vào đầu quả tim của Thiếu Khanh đại nhân.
Nàng cười, hắn cũng nhìn nàng cười.
Dưới ánh mặt trời ngày thu, hắn vừa tham lam vừa an tĩnh nhìn nàng cười không chớp mắt.
Không biết một con mèo hoang tới từ nơi nào, từ đầu tường nhảy tọt xuống góc lá rụng trong sân, kêu hai tiếng meo meo, lắc đầu làm lá khô đang dính trên người rơi xuống, ngựa quen đường cũ đi vào phòng bếp.
Thượng Thần phục hồi lại tinh thần, nhìn đĩa bánh cắn dở trên bàn, đứng dậy: "Nếu không ăn thứ này thì ta sai Xuân Cùng lại đi mua món khác về đây."
Lý Diệp thấy hắn xoay người, nhanh chóng dùng mu bàn tay áp lên mặt, ừm, không nóng, hẳn là không đỏ mặt: "Không cần làm phiền thị vệ Xuân Cùng như vậy, chạy tới chạy lui cũng chậm trễ thời gian, không phải Đại Lý Tự cũng có phòng bếp sao, muội đi xem có gì ăn được không."
"Cũng được." Thượng Thần gật đầu, vòng đến sau án thư ngồi xuống, cầm lên một phần văn kiện bắt đầu xem: "Nếu có màn thầu bánh bao gì đó thì bảo bọn họ làm nóng mấy cái lên là được."
Tiểu cô nương lên tiếng rời đi, Thượng Thiếu Khanh mới chậm rãi ngẩng mặt lên, ngón tay thon dài cong nhẹ, chạm khẽ vào mặt, vẫn tốt, không nóng, chắc là mặt không đỏ đâu.
Giờ ăn trưa đã qua, nha bếp hẳn là đã đi nghỉ trưa, phòng bếp chỉ còn một người như lão tạp dịch trông cửa ngồi ở bậc thang cho mèo ăn.
Lý Diệp nói ý đồ đến, lão nha dịch đưa nàng vào trong: "Tiểu nương tử tự nhìn xem muốn ăn gì? Bên kia bếp vẫn đang nóng, mấy cái màn thầu vẫn đủ nhiệt. Nếu Thiếu Khanh muốn ăn món gì mới thì để ta đi gọi Lưu đầu bếp trở về."
Lý Diệp tỏ vẻ không cần, tự mình vào phòng bếp, bữa trưa hôm nay ở Đại Lý Tự có thịt thăn băm nhuyễn, tôm bóc vỏ, đậu hủ trộn giấm để riêng biệt từng thứ vào ba thùng gỗ to, mỗi thứ đều thừa một ít, bên cạnh còn có hai cái thùng gỗ to khác, một cái thùng là bảy tám cái màn thầu, một cái khác là nửa thùng cơm tẻ.
Đồ ăn đã nguội ngắt, có hấp lại cũng không ăn được, Lý Diệp kiểm tra hết mấy cái nồi nhỏ, thử độ ấm của bếp, tìm mấy quả trứng gà cùng hành, quyết định làm cơm chiên trứng.
Trong nồi chiên to, đập mấy củ hành ném vào nồi đảo vàng lên, sau đó vớt hành ra, đánh tan trứng gà rồi đảo trong chảo dầu đến khi bốc khói, nhanh tay đảo theo vòng tròn đến khi trứng gà từ vàng nhạt chuyển sang màu vàng đất, tỏa ra mùi tiêu nhàn nhạt thì cho cơm tẻ còn thừa vào đảo chung.
Cơm tính dính, khó tránh khỏi sẽ kết thành từng cục cơm nhỏ, Lý Diệp vừa kiên nhẫn nghiền cục cơm cho tơi, vừa không ngừng đảo đều cho bốc hết hơi nước, trở nên sáng bóng mê người.
Mùi hành phi thơm thơm, trứng gà vàng đều, từng hạt cơm hiện lên ánh vàng rực rỡ, cuối cùng thêm một muỗng nhỏ muối, đảo đều rồi múc ra.
Lão tạp dịch cùng mèo nhỏ ngoài cửa đồng thời ngửi thấy mùi thơm, duỗi dài cổ ngó vào trong nhìn tiểu cô nương xinh đẹp như tiên nữ bận bịu ở bên trong, nhìn đến tận lúc nàng bê một cái khay đi ra, lão nha dịch mới đứng dậy chắp tay sau lưng xem cái nồi cạnh bếp, chép chép miệng: "Chẹp, cái nồi này múc ra còn sạch hơn cái mặt già của ta, chẳng thừa lại tí gì."
~~~
Lý Diệp bưng khay trở lại thư phòng, cúi đầu cất bước vào trong, giọng nói thanh thúy: "Hôm nay đồ ăn trong phòng bếp đều không thích hợp hâm lại, bánh bao cũng không biết là nhân gì, muội nhìn cơm tẻ cũng không tệ lắm nên làm cơm chiên, nghĩa huynh nếm thử xem."
Nàng vừa bước qua ngạch cửa vào phòng, giương mắt mới phát hiện trong thư phòng còn có một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm tay bó: "Vị này là… "
"Vị này chính là con thứ của Thẩm lão tướng quân, Thẩm gia Nhị Lang, Thẩm Vũ." Thượng Thiếu Khanh giới thiệu: "Đây là bào muội của Lý học sĩ Lý Diệp, cũng là nghĩa muội của ta."
Lý Diệp cũng không biết Thẩm lão tướng quân còn có người con thứ hai, đời trước cũng chưa từng nghe qua, lập tức đặt khay xuống hành lễ: "Nguyên lai là lang quân nhà Thẩm lão tướng quân, Thẩm lão tướng quân anh dũng thiện chiến, ta là tiểu bối vẫn luôn kính ngưỡng người. Hôm nay may mắn nhìn thấy Thẩm lang quân, quả nhiên cũng là thiếu niên anh hùng, khí độ bất phàm."
Thiếu Khanh đại nhân đỡ trán, nếu hắn nhớ không lầm, tiểu nương tử nào đó một canh giờ trước còn ghét bỏ lão tướng quân nuôi tiểu thϊếp là cái lão già không đứng đắn, giờ nhìn thấy người nhà người ta đã khen không dứt miệng.
Thẩm Vũ bị nàng khen ngợi một hồi cũng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng đứng lên đáp lễ: "Tại hạ Thẩm Vũ, tự Vọng Thành, Lý nương tử quá khen."
.
"Thẩm Nhị Lang tới là vì bức tranh, là việc hôm nay ta mới nói với ngươi." Thượng Thần ngửi mùi cơm chiên phiêu đãng trong không khí, sai Xuân Cùng đổi ly trà cho Thẩm Vũ: "Mời Nhị Lang dùng trà, đợi chúng ta ăn cơm xong liền bắt đầu."
Lý Diệp thấy hắn đói bụng, sau khi chào hỏi xong thì chạy đi múc cơm, đầu tiên là bưng một bát đầy cho hắn, trở lại tự múc cho mình một bát: "Thẩm lang quân đã ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng chúng ta một chút không?"
Thẩm Vũ gật đầu: "Cũng được."
Thượng Thần nhìn một bát cơm lớn còn thừa không được mấy hạt cơm chiên, nhấp nhấp môi, có chút đau lòng.
~~~
Ăn xong cơm, có tạp dịch tới dọn đồ ăn trên bàn xuống, Lý Diệp rửa sạch tay cầm bút vẽ và giấy, bắt đầu vẽ tranh.
"Người mà chúng ta muốn vẽ là tiểu thϊếp của phụ thân ta, tên là A Mai." Thẩm Vũ nói: "Năm nay mười tám, thân hình gầy yếu, gương mặt hẹp, thon dài, bên trái khóe miệng có một nốt ruồi."
Lý Diệp dựa theo lời hắn miêu tả, điều chỉnh liên tục, rất nhanh đã vẽ ra hình dáng gương mặt: "Mặt mày thon dài, vậy mũi thì sao, là to bè hay là nhỏ gọn?"
"Nhỏ gọn, mũi hơi thấp một chút."
"Miệng thì sao?"
"Mỏng, khóe miệng hơi trễ xuống."
Bức họa theo lời hắn miêu tả dần dần rõ ràng chi tiết, ngoại trừ thân hình của A Mai là Thẩm Vũ không biết ra thì gương mặt trong bức tranh khá giống: "Lý nương tử vẽ thật chuẩn xác, chính là gương mặt này. Thẩm mỗ mới chỉ gặp qua nàng tổng cộng không quá hai lần, những chi tiết đặc thù khác thì không nhớ rõ."
"A Mai nhập phủ từ bao giờ?" Thượng Thần hỏi, nữ tử mười bốn mới có thể xuất các, A Mai mười tám tuổi, ở tướng quân phủ nhiều nhất là bốn năm, nghĩ đến nàng ta hoặc là được sủng ái, hoặc là cuốn theo tiền bạc chạy mất, bằng không Thẩm lão tướng quân đã từng đấy tuổi sẽ không chịu mất hết mặt mũi còn muốn mời Đại Lý Tự giúp ông ta tìm tiểu thϊếp.
Thẩm Vũ hiểu rõ ý tứ của hắn, trầm giọng nói: "A Mai nhập phủ ba năm, nửa tháng trước không biết tung tích, phụ thân thiện tâm, chỉ cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi ngây thơ, lo lắng nàng bị lừa tài lừa sắc, nên mới đến cầu Thượng Thiếu Khanh hỗ trợ tìm người."
Lý Diệp đang vùi đầu vẽ tranh, nghe vậy trong lòng buồn cười, nhất định là A Mai này lúc trốn đi cầm không ít ngân lượng, Thẩm lão nhân gia đau lòng vì mất tiền mới muốn tìm người, còn nói cứ như là tình thâm nghĩa trọng lắm ấy.
"Ra vậy, lão tướng quân trọng tình trọng nghĩa, là người có cá tính." Thượng Thiếu Khanh một bên nhận lấy ánh mắt khinh bỉ của tiểu cô nương bắn phá, một bên căng da đầu chuyển đề tài: "Nhị Lang lần này tới kinh thành sẽ ở lại bao lâu?"
"Lần này trở về, một là vì tháng sau là sinh thần của phụ thân, hai là mẫu thân cảm thấy ta đã tới tuổi thành gia lập thất." Thẩm Vũ cười, cúi đầu uống ngụm trà: "Gấp gáp muốn tìm một chức quan bộ binh nhàn tản, muốn ta ở lại kinh thành, cưới vợ sinh con."
"Vậy sao? Ta đây chúc mừng Nhị Lang trước."
"Ha ha, bát tự còn chưa trao đổi đâu, dù gì thì cũng phải đợi đại ca cưới vợ trước, rồi mới tới phiên ta."
Thẩm Vũ nói, làm như vô tình hướng về phía tiểu nương tử đang chuyên tâm vẽ tranh, nhìn thoáng qua: "Huống chi cưới vợ chính là làm bạn cả đời người, Thẩm mỗ tất nhiên phải thận trọng, nhất định phải là lưỡng tình tương duyệt."
Lý Diệp vẽ xong nét cuối cùng, đặt bút xuống, đánh gãy câu chuyện cưới vợ gì đó của hai vị nam tử: "Vẽ xong rồi!"
"Lý nương tử họa kỹ siêu quần, bức tranh này giống A Mai như đúc." Thẩm Vũ nói lời tự đáy lòng.
Bức tranh đã vẽ xong, Thẩm Vũ đi tới trung đường ký tên, sau đó liền có thể để hoạ sĩ dựa theo bức tranh này vẽ lại thành mấy bản nữa. Lý Diệp nhìn hắn đi rồi, tự mình cõng bọc nhỏ lên cũng muốn đi: "Nghĩa huynh tiếp tục công việc, muội đi chơi đây!"
"Lại đi chơi ở đâu?" Thượng Thần giữ chặt tiểu cô nương đang muốn trốn đi như con cá nhỏ đòi chuồn: "Về nhà."
Lý Diệp nhanh chân muốn chạy, nhưng không nhanh bằng tay Thiếu Khanh đại nhân, cánh tay bị giữ chặt chạy không thoát, đành phải ngoan ngoãn khai báo: "Muội đi chợ đêm cùng Tư Du."
"Thật sao?"
"Là thật, thật đó!" Nàng cũng không nói dối, Nam Phong Quán kia cũng ở chợ đêm.
Trực giác của Thượng Thần phát hiện nàng nói dối, nhưng nàng không thừa nhận thì hắn cũng không có biện pháp, vì thế thả tay, lấy bảo kiếm treo ở bên hông, chỉnh lại quần áo cùng kim quan cài tóc.
"Ta cũng đi."
"A?"
"Sao? Không muốn?"
"Ha ha, làm gì có chuyện đó?" Lý Diệp ôm ngực, khóe miệng run rẩy: "Nghĩa huynh đại giá quang lâm, muội vinh hạnh còn không kịp."