Chương 24: Phong trần ( 4 )

Giờ Dậu ba khắc, Thượng Thiếu Khanh đúng giờ bước chân vào cửa lớn Lý phủ, Lý Diệp đã sớm phân người gác cổng không cần thông báo, trực tiếp mời người vào trong. Lúc Thượng Thần đi tới chính sảnh, Lý Chi đang trầm mặt dạy bảo Tôn ma ma.

“Trong nhà chúng ta từ trước tới nay không có chuyện đi hỏi thăm linh tinh, về sau đừng làm loạn nữa."

Tôn ma ma đứng bên dưới, thở dài: "Lão bà tử biết lang quân là chính nhân quân tử, Lý phủ chúng ta cũng là gia đình có gia phong nghiêm cẩn nề nếp. Ta chỉ đi lén hỏi người ta vài câu, rốt cuộc chuyện này cũng liên quan đến việc cưới gả của nương tử, không hỏi rõ ràng thì sao ta có thể yên tâm?"

“Hôn khế đã kết, chúng ta không nên nghi thần nghi quỷ." Lý Chi thấy Thượng Thần đã tới, vội vàng đứng lên hỏi thăm: "Đan Cảnh tới rồi."

Lại nói với Tôn ma ma: "Ngươi đi xuống trước đi."

Thượng Thần nhìn Tôn ma ma vừa lui xuống vừa lắc đầu thở dài, cùng vẻ mặt nghiêm túc của Lý Chi: "Có chuyện gì sao?"

“Một chút việc nhà, để Đan Cảnh chê cười rồi." Lý Chi mời hắn ngồi xuống ghế: "Vài ngày trước, biểu muội của Triệu thiếu giám tới nhà, Tôn ma ma yêu quý Diệp Nhi, lo lắng người tới sẽ gây bất lợi cho Diệp Nhi, liền đến nhà người ta tìm người hỏi chuyện, bị ta phát hiện."

“Là vị Ôn biểu muội kia sao?" Thượng Thần nhớ lại, nữ tử ở bên ngoài xe ngựa ngày hôm qua, hình như tự xưng là biểu muội Triệu Nam Tự.

“Chắc là vậy, Đan Cảnh quen sao?"

“Không quen, chỉ là hôm qua đưa Diệp Nhi về thì trùng hợp gặp qua." Thượng Thần làm bộ lơ đãng hỏi: "Diệp Nhi đâu rồi?"

“Muội ấy nói hôm nay có huynh tới nên đến phòng bếp hầm lê, chắc cũng sắp xong rồi."

Vừa dứt lời, Lý Diệp bưng khay bước vào, bắt gặp ánh mắt của Thượng Thần liền đỏ mặt: "Nghĩa huynh mạnh khỏe."

Mẻ lê mới hái được rửa sạch sẽ; cắt chóp quả lê làm nắp đậy; khoét rỗng ruột quả, cho vào bách hợp, táo đỏ, đường phèn, cẩu kỷ, lại cho thêm chút nước. Sau đó đậy nắp chóp lê lên, dùng lửa lớn chưng nửa canh giờ đến khi đường phèn hóa lỏng, nước sốt trong ruột hòa quyện cùng dược liệu đã cho là xong.

Canh này thải độc nhuận phổi, thịt quả mềm mại ngọt ngào, ăn vào nhưng ngày thu se se lạnh là ngon nhất.

Lý Diệp đặt khay lên trên bàn nhỏ cạnh cửa, hai tay bưng đĩa sứ trắng tinh đựng đầy lê chưng lên muốn đi đến chỗ hai người, thình lình nghe được Lý Chi hỏi: "Diệp Nhi nói hôm nay gặp được Đan Cảnh nên mới hẹn tới nhà ăn cơm, hai người gặp nhau ở đâu vậy?"

Chính sảnh Lý phủ trang trí sơ sài, trống trải theo hình đối xứng, lúc này Lý Chi và Thượng Thần ngồi đối diện nhau, ở giữa cách nhau khoảng vài bước chân.

Lý Chi vừa hỏi dứt câu, Lý Diệp đang đưa lưng về phía hắn bỗng chốc cứng đờ, biểu tình khẩn trương, liên tiếp nháy mắt ra hiệu với nghĩa huynh, từ miệng tạo khẩu hình: "Bắc Thị, gặp nhau ở Bắc Thị."

Thượng Thần không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm lê chưng, Lý Diệp nóng nảy, tiến lên một bước đặt lê chưng xuống bàn nhỏ bên cạnh hắn, cúi đầu, hơi nghiêng mặt về phía tai hắn, mềm giọng: "Giúp muội với, nghĩa huynh~!"

Giọng nói mềm mại y như lúc nàng làm nũng đòi kẹo hồ lô đường, tựa như con mèo nhỏ cong chiếc đuôi xù lông vuốt qua vuốt lại trong l*иg ngực, làm lòng người lúc ngứa lúc không.

“Hôm qua ta đi Bắc Thị phá án, trùng hợp gặp ở trên phố." Thượng Thần lướt qua khuôn mặt nhỏ đang khẩn trương của Lý Diệp, nhìn về phía Lý Chi: "Án tử này cũng khá ly kỳ, hỏi thăm cả một buổi trưa, hỏi được không ít manh mối."

Thiếu Khanh đại nhân vân đạm phong khinh uống một ngụm canh tuyết lê ngọt ngào, tiểu cô nương thở một hơi như trút được gánh nặng, chớp mắt nhìn hắn.

Lý Chi nghe hắn nhắc tới án tử liền bị hấp dẫn, cũng không thèm hỏi đến cùng là Lý Diệp đi tới đâu, sau khi ba người ăn lê chưng thì đi dùng bữa tối, không biết từ lúc nào mặt trăng đã treo lên ngọn cây.

Thượng Thần nói lại những điều cần chú ý cho buổi công thẩm ngày mai xong liền lập tức lễ phép cáo từ. Lý Diệp tiễn hắn ra tận cổng lớn, cả cõi lòng tràn đầy cảm kích: "Đa tạ nghĩa huynh đã giúp muội che giấu, hôm nay muội thiếu ngài một lần nhân tình."

“Nếu nói vậy, lần trước Diệp Nhi vẫn thiếu ta một lần nhân tình nữa." Hôm nay chỉ là ngày trăng non, vạn vật mông lung mờ ảo, không nhìn rõ biểu tình của hắn: "Cái lần ta đưa ngươi vào Hàn Lâm Viện, ngươi có nhớ không?"

Lý Diệp gật đầu, nàng đương nhiên nhớ rõ, nếu lần đó không có hắn, mình cũng không vào được cửa Hàn Lâm Viện, ca ca cũng chưa chắc có thể thoát được cơn mưa thu đoạt mạng kia: "Tất nhiên là muội vẫn nhớ rõ, nghĩa huynh đã nghĩ muốn muội dùng thứ gì báo đáp hay chưa?"

“Chuyện ngươi đi theo Ngô nương tử cùng nhau nghiệm thi phá an, ta có thể giúp ngươi che giấu huynh trưởng, nhưng hành tung của ngươi phải báo cho ta biết, còn có không được làm những chuyện khiến mình gặp nguy hiểm." Trong bóng đêm, hắn đè thấp giọng nói thanh lãnh, không biết sao nghe lại có chút ái muội: "Đó đã là báo đáp ta rồi."

“Chuyện này thì làm gì tính là báo đáp chứ, muội đáp ứng là được."

Bóng đêm là lớp bảo vệ hữu ích nhất, tuy gương mặt của nàng đã đỏ bừng, nhưng vẫn có thể ngửa đầu nhìn thẳng nam tử cao lớn trước mặt, ánh trăng cũng như gãi đúng chỗ ngứa, không sáng không tỏ, vẫn phác họa ra bóng hình đẹp đẽ của hắn: "Về sau có chuyện gì muội cũng đều sẽ nói với ngài."

“Được, mau trở về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai sẽ có xe ngựa của Đại Lý Tự tới đón ngươi."

“Nghĩa huynh cũng đừng để bản thân mệt nhọc, nghỉ ngơi sớm một chút." Tiểu cô nương hành lễ, giọng nói tràn đầy vui vẻ: "Ngày mai gặp!"

“Ngày mai gặp!" Thượng Thần nhìn theo nàng trở về Thiển Vân Trúc, còn mình ở trong ngõ nhỏ đi dạo một lúc, chờ đến khi Tôn ma ma ra ngoài khóa cổng lớn, liền nhẹ nhàng gọi bà tới đây.

Tôn ma ma không rõ nguyên do, đi tới chào hỏi: "Thượng quan nhân vẫn chưa về sao? Ngài gọi lão nô tới là có gì phân phó?"

Thượng Thiếu Khanh sờ vào túi tiền treo bên hông, phát hiện bên trong không có nhiều bạc lắn, liền tháo ngọc bội xuống đưa qua: "Hôm nay ta nghe được cuộc nói chuyện giữa ngươi và Chiêu Diêu huynh, Thượng mỗ cảm thấy tâm đề phòng người là đúng, mọi chuyện vẫn phải tìm hiểu rõ ràng thì mới yên tâm, miếng ngọc bội này ngươi cầm lấy, coi như để dùng lúc cần đến."

“Không không không, Thẩm bà tử kia là ngươi quen của ta, chỉ hỏi vài việc thôi, không cần dùng những đồ quý trọng thế này!" Tôn ma ma nương theo ánh trăng nhìn rõ nước ngọc trong suốt, biết là ngọc tốt, xua tay cự tuyệt.

“Ngươi hỏi năm ba câu là tình cảm, hỏi nhiều thì người ta chưa chắc đã vui, Thẩm bà tử kia là người nào ở Triệu phủ?

“Bà ta là nương tử của nhị quản gia Triệu phủ."

Thượng Thần gật đầu: "Vẫn là chuẩn bị trước mới tốt, hỏi rõ mới yên tâm."

Tôn ma ma thấy thế, thấp giọng hỏi: "Thượng quan nhân cũng cảm thấy biểu muội kia có vấn đề sao?"

“Hôm qua có gặp mặt một lần, là người không yên phận." Hắn nhớ tới phản ứng của Lý Diệp hôm qua, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản: "Cho nên làm phiền Tôn ma ma, ta tin ngươi một lòng đều vì Diệp Nhi."

“Nương tử là do ta chăm sóc từ nhỏ tới lớn, xin phép nói một câu quá giới hạn, ta đối với nàng còn thân thiết hơn nữ nhi của mình. Hiện tại nàng đã đến tuổi thành hôn, tất nhiên là mong muốn nàng sống càng lúc càng vui vẻ, hạnh phúc."

Thấy có người hiểu được nỗi khổ tâm của mình, Tôn ma ma như mở máy hát: "Lang quân nhà chúng ta là người đọc sạch, ngạo khí đương nhiên là có, nhưng mà gả chồng đâu phải là thi Trạng Nguyên, Triệu lão thái thái đã đủ khó chơi, giờ lại có thêm một biểu muội, nương tử phải sống sao đây?"

“Hôm qua ta đã thấy biểu muội kia lén lén lút lút không giống người tốt, hôm nay sau khi nghe ngóng, ngài đoán xem ta nghe được chuyện gì? Nàng ta ở Triệu phủ ngày ngay đi theo Triệu quan nhân, ở trong thư phòng đến tận nửa đêm, so với nha hoàn hầu hạ càng thêm thái quá, chớ nói chi hai người lại là biểu huynh muội, thân huynh muội cũng không như thế được ấy chứ! Nếu nói nàng ta không có ý đồ gì thì ta không tin!"

Thượng Thần gật đầu liên tục, hắn chỉ cảm thấy phản ứng của Lý Diệp với biểu muội kia không bình thường, không nghĩ tới trong phủ Triệu gia lại có việc như thế, lập tức nhét ngọc bội vào tay Tôn ma ma: "Ngươi đi tìm hiểu xem, biểu muội này đã có hôn ước hay chưa? Vì sao lại tới đây? Thái độ của Triệu lão phu nhân đối với nàng ta như thế nào? Nếu có việc gì thì tới tìm ta."

“Được, ta đây sẽ tiếp tục hỏi thăm, có tin tức gì sẽ nói cho ngài!" Tôn ma ma cũng không từ chối nữa, nhận lấy ngọc bội cảm khái nói: "Vẫn là nương tử nhà chúng ta có phúc khí, có một nghĩa huynh như Thượng quan nhân ngài, luôn vì nàng suy xét mọi việc, lão bà tử ta không biết làm sao để cảm tạ ngài!"

Bà nói xong thì muốn quỳ xuống, Thượng Thần vội vàng đỡ bà: "Tôn ma ma đừng khách khí, chúng ta đều là vì Diệp Nhi, sắc trời đã muộn, vẫn là nên khóa cổng sớm chút, ta về nhà đây."

“Thượng quan nhân đúng là người tốt!" Tôn ma ma kích động lau nước mắt, nhìn bóng người đi ra khỏi ngõ nhỏ, cảm thán: "Lang quân tốt như vậy, nương tử nào gả cho hắn thì thật có phúc, lão bà tử ta nhất định phải kiếm một mối hôn sự tốt cho hắn.