Sau khi hỏi chuyện Mị Nhi xong, Thượng Thần lục tục gọi thêm mấy nữ tử khác tới hỏi chuyện, thu được kha khá tin tức.
Đầu bảng Xuân Ý Lâu, Ngọc Oánh cô nương kiêu ngạo ương ngạnh, không từ thủ đoạn, nhân duyên cực kỳ kém.
Nàng ta từng cãi nhau với cháu trai của Vạn Thị lang và một tiểu lang quân thần bí. Đêm qua từng tá túc tại phủ Thẩm lão tướng quân, nói cách khác hiện tại có tới ba người bị hiềm nghi là hung thủ gây án.
Mặt khác, những quan viên, phú thương từng tiếp xúc với Ngọc Oánh cũng phải điều tra một lượt.
Thượng Thiếu Khanh cảm thấy đau đầu, dứt khoát đưa Lý Diệp rời đi trước, loại địa phương này, một khắc hắn cũng không muốn nàng ngây người ở đây.
Lý Diệp ghi chép hơn một canh giờ, đối với vụ án này nàng càng lúc càng tò mò, nàng vẫn luôn suy nghĩ không biết tiếp theo đây Đại Lý Tự sẽ tra án như thế nào, vì thế ý đồ kéo dài thời gian: "Nghĩa huynh, ngài xem qua xem có chỗ nào muội viết chưa rõ không?"
“Chữ viết tinh tế, rất đẹp."
“Muội cùng Tư Du đang muốn tới Tam Nguyên Lâu ăn ngỗng nướng và bánh kẹp tam tiên, ngài có muốn đi cùng không?"
“Ta còn có việc gấp, ngươi cùng Tư Du tự mình đi đi, nhớ về nhà sớm, nếu không huynh trưởng ngươi lại lo lắng."
“Vâng." Lý Diệp không cam lòng gật đầu: "Hay là tối nay ngài tới nhà muội ăn cơm đi, tiện thể nói chuyện điều tra hôm nay."
Nàng ngẩng mặt chờ mong: "Được không?"
“Được, đầu giờ Dậu ba khắc, ta sẽ tới đúng giờ." Thượng Thần cầm báo cáo đã viết xong lên, trầm ngâm mở miệng, hạ giọng nói: "Công thẩm ngày mai, ta sẽ sai người đặt một bình phong phía trên công đường, ngươi đứng sau bình phong trả lời là được."
“Không cần phiền toái như vậy, muội không sợ!"
“Dù sao ngươi cũng là nữ tử đã có hôn ước, không lộ diện thì tốt hơn."
Lý Diệp nhìn hắn, suy đoán: "Triệu Nam Tự tới tìm ngài?"
“Triệu gia là phu gia tương lai của ngươi, cần phải tận lực không nên xung đột với họ, bằng không có hại cũng là chính ngươi phải chịu." Thượng Thần không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói vài câu rồi mở cửa: "Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài."
Nghe hắn nói vậy, Lý Diệp biết mình đã đoán đúng rồi, trong lòng lập tức buồn bực, đời trước nàng vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, đến cuối cùng thì nhận lại những gì cơ chứ?
“Vì sao ngài phải nghe lời hắn?"
Nàng tức giận, giống như mèo nhỏ xù lông, Thượng Thiếu Khanh nhìn thấy bộ dạng này thật thú vị, dừng ở cửa, kiên nhẫn giải thích: "Bình phong đã sớm được chuẩn bị xong, kể cả Triệu thiếu giám không tới, ngày mai cũng phải dùng. Về công, ta vốn là người trong công môn, tất nhiên hy vọng ngươi sẽ ra làm chứng, nhưng về tư, ta là nghĩa huynh của ngươi, miệng người đáng sợ, nói trắng thành đen, loại chuyện này trước công chúng vẫn sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, ta không hy vọng ngươi bị liên lụy."
“Nhưng mà..."
“Không có nhưng." Thượng Thần nhịn không được dùng xấp báo cáo gõ nhẹ lên đầu nàng: "Về chuyện bảo hộ ngươi thì ta cùng huynh trưởng của ngươi và Triệu thiếu giám đều nhất trí, không cần thương lượng thêm nữa."
Xấp báo cáo tuy dày nhưng đập vào đầu không đau không ngứa, lại mang theo mùi mực nhè nhẹ, đôi mắt phượng của nghĩa huynh cong lên, biểu tình luôn lạnh lẽo cũng trở nên ấm áo, tựa như mang theo ánh nắng ngày xuân xua tan đêm đông lạnh giá, tim của Lý Diệp đập bùm bụp không ngừng, nàng cúi đầu che giấu, nhỏ nhẹ nói: "Vậy thì nghe theo ngài."
“Thượng Thiếu Khanh muốn đi ăn cơm cùng chúng ta không?" Ngô Tư Du đeo hòm nhỏ đứng ở cửa chờ Lý Diệp, nhìn hai người đi ra cùng nhau, một người bình thản như tản bộ trong vườn, một người thì mặt đỏ như quả cà chua chín.
“Các ngươi tự mình đi thôi." Thượng Thần liếc nhìn tiểu cô nương thẹn thùng không rõ lý do đứng bên cạnh: "Nhớ về nhà sớm, đừng đi chơi muộn quá."
“Muội biết rồi, nghĩa huynh dừng bước!" Lý Diệp lắp bắp hành lễ, lôi kéo Ngô Tư Du chạy trối chết, nàng không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, càng ở lại lâu, tim của nàng càng loạn nhịp.
Thượng Thiếu Khanh nhìn bóng dáng hoang mang chạy trốn của tiểu cô nương, nghĩ mãi không ra nàng lại làm sao vậy.
Có lẽ tiểu cô nương đã lớn đều có tâm sự riêng. Hắn lắc đầu, gọi hai người đến tra phòng của Ngọc Oánh cùng hắn.
~~~
Ngỗng nướng của Tam Nguyên Lâu rất nổi tiếng, da giòn thịt mềm, béo ngậy nhưng không ngán, chấm với nước tương mơ chua được chế biến theo công thức bí truyền độc nhất vô nhị của tửu lầu nữa, thịt vào miệng chua chua ngọt ngọt, vô cùng đặc sắc.
Đời trước, lúc Lý Diệp mới tới Đông Kinh Thành đã từng đến ăn vài lần, chỉ là sau khi đính hôn thì không tới nữa. Triệu gia là dòng dõi thư hương, chính thê phải là người kính cẩn dịu ngoan, dịu ngoan như thế nào thì phải biểu hiện ở nhiều mặt, ăn cơm cũng là một trong số đó.
Chính là phòng bếp nấu ra món gì thì phải ăn món đó, không được đưa ra yêu cầu, muốn ăn gì cũng không được phép đòi hỏi.
Điều này cũng được viết rõ trong gia quy mà Triệu gia đưa tới, chẳng qua sau khi Lý Diệp sống lại đã sớm đem gia quy này đi lót chậu hoa. Đời này nàng muốn ăn tất cả các món ngon mà đời trước nàng chưa ăn đủ, món hôm nay sẽ là ngỗng nướng béo ngậy.
“Ngươi cùng Thượng Thiếu Khanh đã thẩm tra hai canh giờ rồi, có hỏi được gì không?"
Ngô Tư Du thấy Lý Diệp thích ăn, liền đẩy cả mâm ngỗng nướng đến trước mặt Lý Diệp: "Có manh mối gì chưa?"
“Có, manh mối hỏi ra cũng không ít, có mấy người hiềm nghi rất lớn." Lý Diệp buông đũa, ngón tay bóng nhẫy giơ lên nghiêm túc đếm: "Có cháu trai nhà Vạn Thị lang, tiểu nhi tử nhà Thẩm lão tướng quân, còn có một tiểu lang quân thần bí, nghe nói người này lớn lên mi thanh mục tú, rất giống tiểu quan ở Nam Phong Quán."
“Không phải là giống tiểu quan Nam Phong Quán, mà đó chính là tiểu quan của Nam Phong Quán." Một giọng nói của nam tử đột nhiên vang lên, hai người nhìn về phía giọng nói phát ra, là một thư sinh dáng người mập mạp ngồi ở bàn bên cạnh.
Lý Diệp biết người này, hắn tên là Nhậm Hải Dao, là một tú tài chuyên viết về những chuyện kỳ dị cho một tờ báo nhỏ, doanh số bán ra cũng tàm tạm đủ sống, trừ công việc này ra thì còn làm một số công việc khác. Trước kia quen biết là vì hắn từng giúp nàng liên hệ bán tranh của nàng.
“Nhậm tú tài?"
Thấy nàng nhận ra mình, Nhậm Hải Dao cười ha ha đứng dậy, chắp tay thi lễ: "Đã lâu không gặp, Lý nương tử vẫn mạnh khỏe chứ?"
“Nhậm tú tài an khang, ta vẫn khỏe." Nàng gật đầu xem như đáp lễ, giới thiệu với Ngô Tư Du: "Vị này là chủ biên của Tiên Quả Tiểu Nhật Trình - Nhậm Hải Dao Nhậm tú tài, là người tài ba nổi danh Đông Kinh Thành. Nhậm tú tài, vị này là”
“Ta biết ta biết, là nữ ngỗ tác duy nhất của Đông Kinh Thành, Ngô nương tử. Tiểu sinh có lễ." Nhậm Hải Dao lại chắp tay thi lễ, mở quạt xếp ra, rung đùi đắc ý: "Tại hạ cũng không tính là người tài ba gì, chỉ được cái linh thông tin tức, trên trời dưới đất không có gì là không biết, không chỗ nào là không hiểu, tự xưng là mật thám bách sự thông của Đông Kinh Thành."
Ngô Tư Du bị màn giới thiệu tên của hắn chọc cười: "Vậy Nhậm tú tài có thể hỏi thăm những chuyện gì?"
“Cũng không nhiều, phàm là những chuyện xảy ra ở Đông Kinh Thành, ta đều có thể nghe ngóng được."
Nhậm Hải Dao lập tức bê ghế đến đây: "Chắc hẳn các ngươi vừa mới nói đến chuyện sáng sớm hôm nay Ngọc Oánh được phát hiện đã chết trước cửa Xuân Ý Lâu đi, nàng ta đúng là có mối quan hệ mập mờ với một nam tử, là tiểu quan ở Nam Phong Quán, tên là Tư Liễu."
“Nhậm tú tài quả nhiên lợi hại." Ngô Tư Du rót một ly trà cho hắn: "Ngươi còn biết gì nữa không?"
“Ta còn biết, Ngọc Oánh vốn là thị nữ của một gia đình giàu có, bởi vì câu dẫn lang quân nhà đó nên mới bị nữ chủ nhân bán vào Xuân Ý Lâu."
“Là nhà nào?"
Ngô Tư Du hăng say hỏi, Nhậm Hải Dao cúi đầu uống một ngụm trà, mỉm cười không nói, Lý Diệp nhìn hắn như thế, tâm tư vừa động: "Nhậm tú tài muốn viết về vụ án này cho tờ báo của mình?"
“Lý nương tử quả nhiên thông minh vô cùng, danh kỹ kinh thành chết thảm, nghe thôi đã thấy thú vị. Nếu ta viết được, không chừng mấy tờ báo nhỏ toàn kinh thành đều sẽ nghẹn chết."
“Nhưng đây là vụ án do quan phủ xử lý."
“Quan phủ tra ngoài sáng, tìm hung thủ gϊếŧ người. Ta tra trong tối, tìm ẩn tình sau lưng." Nhậm Hải Dao dùng quạt xếp che miệng, nhỏ giọng nói: "Hai vị hẳn là mới đi ra khỏi Xuân Ý Lâu đi, tình huống bên trong như thế nào rồi, mong hai vị tiết lộ cho ta một chút."
Ngô Tư Du cẩn thận suy nghĩ, hình như Khai Phong Phủ với Đại Lý Tự chưa từng nói là không thể nói ra, huống hồ sáng này thi thể Ngọc Oánh được phát hiện ở bên ngoài, rất nhiều người đều đã nhìn thấy, liền hỏi: "Nói cho ngươi, thì chúng ta có chỗ gì tốt?"
“Sau khi báo bán ra, ta sẽ đưa một nửa doanh số cho hai vị nương tử, được không?"
Lý Diệp vốn đang muốn kiếm thêm ít tiền để mua thêm than trong nhà, lập tức muốn gật đầu đáp ứng, lại nhìn thấy Ngô Tư Du xua tay: "Chúng ta không cần tiền."
“Vậy hai vị nương tử muốn cái gì?"
“Chúng ta muốn điều tra cùng ngươi."
“Hai vị đã có ý, tại hạ cầu còn không được."
“Thành giao." Ngô Tư Du không thiếu tiền, nàng thích nghiệm thi tra án, lập tức nhìn trái nhìn phải, xác định Tiểu Vũ và Hương Tuyết đứng ở nơi ca không nghe được, ghé sát tai Lý Diệp, nhỏ giọng hưng phấn nói: "Chúng ta đến Nam Phong Quán điều tra?"
Lý Diệp tiếc đống tiền chưa tới tay đã bay đi mất, xém chút nữa ụp đầu vào bát canh trước mặt: "Gì cơ?"
“Ngươi xem, có ba người hiềm nghi, hai trong số đó lại là quý nhân đại quan, chúng ta không tiếp xúc được, tiểu quan còn lại thì khác." Ngô Tư Du kích động nàng: "Ngươi không hiếu kỳ sao?"
“Kỳ thật khá tò mò." Lý Diệp thành thật gật đầu: "Vô luận lúc sinh thời Ngọc Oánh là loại người ra sao thì cũng không nên phải chịu loại tra tấn tàn nhẫn này."
Nàng cúi đầu suy nghĩ: "Đêm mai ca ca phải trực ở Hàn Lâm Viện đến tận giờ Hợi, đêm mai chúng ta đi?"
“Cũng được, chỉ cần ngươi không có vấn đề gì, ta thế nào cũng được!" Ngô Tư Du nói.
“Tại hạ cũng không thành vấn đề." Nhậm Hải Dao nói.
“Vậy được rồi." Lý Diệp không yên tâm lắm, dặn dò mãi: "Đêm mai ngươi đến đón ta, nói là hai chúng ta đi chợ đêm Châu Kiều, ngàn vạn lần đừng lỡ miệng nói hớ!"
Ngô Tư Du vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm, đánh chết ta cũng không nói!"