Chương 22: Phong trần ( 2 )

Người của Đại Lý Tự rất nhanh đã đến Xuân Ý Lâu, Thượng Thiếu Khanh vừa bước một chân qua cửa đã bị Chu Phủ doãn vồ tới nhiệt tình hỏi thăm đến mức hoảng sợ dừng bước chân.

Chu Chính vốn xuất thân là nho sinh, làm công việc tu soạn ở Tập Hiền Điện, năm ngoái Lại Bộ như thường lệ điều động nhân sự, không biết làm sao lại bổ nhiệm hắn ngồi vào vị trí Khai Phong Phủ doãn đang còn trống. Hắn sợ máu lại nhát gan, bình sinh sợ nhất là gặp người chết, vừa nhìn thấy Thượng Thần đến đôi mắt đã sáng rực lên như nhìn thấy Bồ Tát hiện thế, mặt cười tươi rói chạy tới đón người.

“Ai nha, lại làm phiền Thượng Thiếu Khanh đến rồi! Lẽ ra án tử này phải do Khai Phong Phủ chúng ta xử lý, nhưng ai ngờ lại có liên quan tới quan viên trong triều, không thể không làm phiền ngài."

Chu Phủ doãn vừa khách khí chào hỏi, vừa nói lại một lần đầu đuôi án tử này.

Thượng Thần dỏng tai nghe, đôi mắt lướt qua Chu Phủ doãn, dừng lại trên người tiểu cô nương đang trốn trốn tránh tránh sau bàn bát tiên.

Hắn vừa bước vào cửa đã ngay lập tức nhìn thấy nàng thảnh thơi bưng ly trà lên uống, vừa thấy mình vào lại nhanh tay dùng tay áo che mặt, cứ như làm vậy có thể khiến hắn không nhận ra nàng.

Chu Chính cẩn thận nói xong án tử, chủ bộ đứng một bên đưa tới một xấp giấy, Thượng Thần ý bảo Xuân Cùng nhận lấy, còn mình thì bước vài bước tới trước bàn, cúi đầu nhíu mày: "Sao ngươi lại ở đây?"

“Hả, nghĩa huynh, thật trùng hợp?" Thấy mình đã bị phát hiện, Lý Diệp cười tươi hiện lên má lúm đồng tiền thật sâu, cố gắng tỏ ra mình rất vô tội: "Muội tới nghiệm thi cùng Tư Du."

“Về nhà đi."

“Ai nha, sao lần nào ngài thấy muội cũng đều đuổi muội về nhà vậy chứ. Bây giờ muội cũng là người có công việc đứng đắn chứ bộ, muội giúp Tư Du ghi chép đó!"

Nàng nghiêm túc nói chuyện như kiểu việc này là điều hiển nhiên, Thượng Thiếu Khanh nheo đôi mắt lại, nhìn một đôi lúm đồng tiền lúc sâu lúc nông, nhịn xuống xúc động muốn duỗi tay chọc một cái: "Vậy thì ta sẽ nói chuyện này với ca ca của ngươi."

“Đừng đừng đừng, nếu ca ca mà biết nhất định sẽ phạt muội chép một đống sách mất!"

Chu Phủ doãn nghe nửa ngày mới xen mồm vào: "Hai người có quen biết nhau sao?"

“Đây là nghĩa muội của Thượng mỗ."

“Nói như vậy thì vị nương tử này là muội muội của Lý Chi Lý học sĩ?" Thấy Thượng Thần gật đầu, Chu Chính nhanh chóng thi lễ: "Thì ra là Lý nương tử! Hân hạnh gặp mặt!"

“Chu Phủ doãn bình an." Lý Diệp đáp lễ.

Ở đây còn có những người khác, Thượng Thần cũng không nói thêm gì nữa, liền quay trở lại chủ đề vụ án, sau khi đến hậu viện xem xét thi thể, bắt đầu lật xem ghi chép về thi thể.

“Đã hỏi nhưng người kia chưa?" Hắn nhẹ giọng hỏi Chu Chính, giương mắt nhìn về phía nhóm nữ tử đang đứng vây quanh hành lang lầu hai.

Hai mươi mấy nữ nử mập gầy cao thấp đều có, nhưng giống nhau đều như không có xương cốt, người dựa vào cột hoặc ghé trên lan can, cố ý lộ ra da thịt trắng như tuyết hấp dẫn ánh mắt người khác, làm mấy quan sai tới hỏi chuyện nhìn đến đỏ hết cả tai.

“Ngài cũng thấy đó, mấy người đó không dễ hỏi được câu nào." Chu Phủ doãn lắc đầu thở dài: "Đúng là đồi phong bại tục, đồi phong bại tục mà!"

Thượng Thần cúi đầu quét qua báo cáo sơ sài một lần, nhấc chân đi đến chỗ đám nữ tử, nếu gom lại hỏi cùng lúc thì khó nhưng tách ra hỏi từng người thì lại khác.

“Thượng Thiếu Khanh." Trần Bộ đầu thấy hắn đi đến thì nhường lại vị trí.

“Chuyện này liên quan tới mạng người, ta muốn tìm nơi có thể hỏi riêng vài người."

Mắt thấy tiểu quan nhân phong thần tuấn lãng tới gần, đám nữ tử vốn còn uể oải ỉu xìu đều chụm đầu khe khẽ nói nhỏ, tú bà biết người tới là quan nhân Đại Lý Tự, không dám chậm trễ: "Các vị có thể đến phòng mà Ngọc Oánh ở, không biết quan nhân muốn hỏi chuyện vị cô nương nào?"

Phòng của Ngọc Oánh? Trong lòng Thượng Thần khẽ động.

Dựa theo canh giờ mà Ngọc Oánh bị sát hại xem xét, hẳn là Khai Phong Phủ đã phong tỏa Xuân Ý Lâu từ sáng sớm, nếu hung thủ có lưu lại dấu vết trong phòng của Ngọc Oánh thì nói không chừng có thể tra ra một vài manh mối hữu ích.

Thượng Thần nhìn xung quanh một vòng, nhớ lại nội dung báo cáo vừa rồi, mở miệng nói: "Mị Nhi là người nào?"

“Là ta!" Một vị nữ tử mặc váy áo đỏ tươi theo tiếng nói phe phẩy quạt tròn đi tới, mang theo mùi hương son phấn nồng đậm: "Nô gia là Mị Nhi, quan gia muốn nói chuyện riêng với nô gia sao?"

Thượng Thần thoáng lui về phía sau tránh đi quạt tròn của nàng phất tới, ý bảo nàng đi lên lầu hai.

Lý Diệp nhìn Thượng Thần bị một đám tiểu cô nương hoa hòe lộng lẫy vây quanh, liền cảm thấy nước trà trong miệng càng uống càng đắng, mắt thấy hắn đang định lên lầu cùng nữ tử áo đỏ, nhịn không được đặt chén trà xuống, đứng lên: "Chờ một chút!"

Nàng vớ vội mấy tờ giấy và bút lộp cộp chạy tới, nghiêm chỉnh nói: "Vừa rồi muội đã ghi chép cho Tư Du xong rồi, hiện tại cũng tới phụ giúp ngài đi, ngài hỏi việc của ngài, muội ghi chép lại được không!"

“Ai nha, quan gia phá án còn mang theo tiểu cô nương!" Mị Nhi phẩy quạt về phía Lý Diệp, cười nói: "Tiểu cô nương còn biết ghi chép."

Lý Diệp không thèm để ý tới nàng ta, chỉ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi Thượng Thần: "Được không ạ? Nghĩa huynh?"

Mị Nhi cùng chúng nữ tử nghe được hai chữ nghĩa huynh, đều cười nhạo ra tiếng, không biết ai là người lên tiếng trêu chọc: "Nghĩa huynh? Còn không phải là tình lang sao?"

Lời này vào tai tiểu cô nương, vừa thẹn vừa bực, cúi đầu không nói lời nào, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn đã nhuốm màu hồng nhạt từ lúc nào. Thượng Thiếu Khanh trầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua vị trí thanh âm vừa truyền đến, một đám người sợ tới mức kéo cao cổ áo, không dám lên tiếng nữa.

“Ai, ai vừa nói chuyện vớ vẩn linh tinh đấy, lát nữa để ra tìm ra thì đừng trách ta rút đầu lưỡi ngươi!" Tú bà lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng hòa giải: "Các nàng nói chuyện đều trêu chọc người khác, không phải cố ý. Quan gia bớt giận, bớt giận!"

“Mọi người về phòng hết đi." Thượng Thần trầm giọng nói: "Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép ra ngoài!"

Hắn vừa nói xong, liền cúi đầu nhìn Lý Diệp đang không biết phải làm sao: "Ngươi muốn giúp ghi chép?"

Mặt của Lý Diệp đỏ như phát sốt, vẫn quật cường gật đầu.

“Vậy được, lát nữa từng câu nói ra đều phải ghi chép kỹ càng, không được bỏ sót."

“Dạ."

“Đi theo ta." Thượng Thần vén áo đi lên lầu hai, nhiệt độ trên mặt Lý Diệp đã nguội đi đôi chút, ôm giấy bút ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo phía sau. Nghĩa huynh chính là nghĩa huynh, là nghĩa huynh ngay thẳng, mới không phải là cái gì gì kia kia mà các nàng nói đâu!

~~~

Phòng của Ngọc Oánh nằm ở một vị trí dễ thấy trên lầu hai.

Mị Nhi không dám nói nhiều, im lặng bước vào phòng, chờ người đặt câu hỏi.

Tất cả đồ vật trong phòng đều là đồ tốt nhất, trên giường trải nệm bằng gấm Tứ Xuyên tấc gấm tấc vàng, trà cụ trên bàn là Phật lang khảm đến từ Đại Thực Quốc, lư hương trong góc đốt Thiên Trúc trầm hương vẫn còn chưa tắt hẳn.

( Phật lang khảm, Quỷ quốc diêu, Đại thực diêu, Phát lam, Phất lang…hay còn gọi là pháp lam là danh xưng người Trung Hoa gọi chung cho tất cả các chế phẩm có cốt làm bằng đồng, được phủ một hoặc nhiều lớp men màu rồi đem nung mà thành. )

Những đồ vật này đều là đồ chuyên dụng trong hoàng thất, rất nhiều thứ đều là vật triều đình ban thưởng cho đại thần. Ngọc Oánh chỉ là một nữ tử thanh lâu lại có thể sử dụng những vật này hàng ngày, có thể thấy rằng nàng ta có quan hệ thân thiết với đại quan quý nhân nào đó.

Thượng Thần kéo ghế dựa cho Lý Diệp ngồi, sau đó ngồi xuống cạnh nàng, lấy một tờ giấy trong xấp báo cáo, hỏi Mị Nhi: "Ngươi ghét Ngọc Oánh?"

“Đúng vậy, ta ghét nàng ta!" Mị Nhi cũng không giấu giếm: "Trong đám tỷ muội, có ai mà không ghét nàng ta?"

“Vì sao?" Thượng Thần hỏi tiếp: "Là vì dùng mạo nàng ta đẹp nên các ngươi ghen ghét?"

“Với chút tư sắc của nàng ta thì ai thèm ghen ghét nàng."

“Không phải nàng là đầu bảng của các ngươi sao?"

Mị Nhi bĩu môi, khinh thường nói: "Cái gì mà đầu bảng cơ chứ, đó là do nàng ta không biết xấu hổ đổi lấy. Khách nhân muốn nàng ta làm gì thì nàng ta làm cái đó."

Lý Diệp nghe đến mơ hồ, tuy có nhiều chuyện nàng không hiểu, nhưng cũng biết thanh lâu là nơi bán rẻ tiếng cười, nữ tử nơi này sống dựa vào bán nhan sắc, khách nhân cho tiền thì không phải khách muốn làm gì thì làm sao?

Thượng Thần cũng không hiểu rõ chuyện này, vì thế theo lời Mị Nhi hỏi chuyện: "Vậy các ngươi ghét Ngọc Oánh là do nàng không biết xấu hổ sao?"

Mị Nhi đã trả lời mấy câu, thần kinh đang sợ hãi cũng dần thả lỏng, dứt khoát dựa vào tường, nói cũng nhiều hơn: "Nàng ta đâu chỉ là không biết xấu hổ, mà là trời sinh hạ tiện mới đúng! Tỷ muội trong lâu chúng ra tuy nói là làm cái nghề này nhưng làm gì cũng có luật lệ của nó. Người ta nói bỏ tiền mua vui, khách nhân coi trọng ai, muốn mang ai ra ngoài qua đêm cũng phải trả bạc trắng vàng thật rồi mới dẫn đi! Nàng ta thì khen ngược, mỗi khi nhìn thấy ai có tiền, lớn lên tuấn tú, hoặc là có quyền có thế liền hận không thể dán chặt vào người ta, kể cả khách quen của tỷ muội cũng không nề hà cướp đi mất!"

Thượng Thần nghe đến đó, không khỏi hiếu kỳ: "Nếu làm gì cũng phải có luật lệ, Ngọc Oánh lại không theo quy củ, nàng như thế nào lại lên làm đầu bảng của Xuân Ý Lâu?"

Nói đến chuyện này, Mị Nhi lộ ra biểu tình càng thêm khinh thường, nhìn thoáng qua Lý Diệp ngồi bên cạnh vẫn đang vùi đầu vào ghi chép, cao thâm khó đoán nói: "Nhìn qua quan nhân hẳn là người đã có thê thất? Ta cũng không giấu ngài, dân chúng bình thường tới chỗ chúng ta thì chỉ đơn giản là kiếm chút “thịt"ăn. Đại quan quý nhân thì khác, thê thất trong nhà “cá thịt"như nhau, tìm tới nơi này là để tìm “món ăn hoang dã"đó."

“Chúng ta tuy là bán rẻ tiếng cười để sống, nhưng những việc này cũng không tinh thông lắm, Ngọc Oánh trong lâu xem như là độc nhất vô nhị, thanh danh cũng chậm rãi truyền ra ngoài. Cho nên vị trí đầu bảng này của nàng ta là do những đại quan quý nhân kia tiêu tiền mua tới."

Lý Diệp càng nghe càng mơ hồ, nhịn không được hỏi một câu: "Món ăn hoang dã là cái gì? Ăn có ngon không?"

Mị Nhi không ngờ được nàng sẽ đặt câu hỏi, dù chính mình là nữ tử phong trần, nhưng trước mặt nam tử xa lạ cùng một tiểu cô nương chưa trải sự đời vẫn rất khó mở miệng, nhất thời bị sặc, ấp úng nửa ngày không nói lên lời: "Chính là… ừm… chính là…”

Thượng Thần có hơi hối hận vì gọi Lý Diệp đi cùng ghi chép, lỗ tai hồng rực ho nhẹ một tiếng: "Khụ, ngươi có biết những ai tới tìm Ngọc Oánh, tìm đến khụ… món ăn hoang dã?"

“Người thì có nhiều, có tiểu nhi tử nhà Thẩm lão tướng quân, gia chủ thành Nam Thạch Tư gián, còn có cháu trai của Vạn Thị lang, lão bản Tứ Hải Tiền Trang." Mị Nhi bẻ đầu ngón tay đếm: "À còn có một tiểu lang quân mi thanh mục tú cũng tới tìm nàng!"

Nghe từng cái tên thốt ra, Thượng Thiếu Khanh mày càng nhíu chặt, trách không được Chi Phủ doãn muốn xin Đại Lý Tự giúp đỡ, nếu những người này đều có liên lụy với vụ án này thì đây sẽ thành một vụ án lớn.

“Trong năm nam tử kia, ngươi có biết ai từng có mâu thuẫn với Ngọc Oánh không?" Hắn tận lực thu nhỏ phạm vi người bị hiềm nghi.

“Vậy thì không nhiều lắm, đừng nhìn Ngọc Oánh chỉ giễu võ dương oai trước mặt tỷ muội chúng ta, trước mặt khách nhân nàng ta cũng vẫn khoe mẽ như cũ. Nhưng mà trước sau nàng ta chỉ từng cãi nhau với hai người là cháu trai Vạn thị lang và tiểu lang quân kia thôi."

“Cãi nhau ở đâu?"

“Ở phía sau hoa viên, rất nhiều tỷ muội đều nhìn thấy." Mị Nhi chỉ ra ngoài cửa sổ: "Là vì chuyện chuộc thân."