Trước cửa Khai Phong Phủ, Lý Diệp cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân: "Trước tiên Nghĩa huynh chưa cần phát lệnh truy nã vội, ta cảm thấy đêm nay hái hoa phi tặc sẽ hành động."
Thượng Thần lặng lặng chờ nàng giải thích nguyên nhân.
Tiểu cô nương xấu hổ đến mức lỗ tai và cổ đỏ bừng, cúi đầu nhìn chằm chằm lớp lông trắng muốt của con lừa con, nhìn nửa ngày mới chịu mở miệng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, như sợ người khác nghe thấy.
“Hôm nay lúc ta đến phủ Tư Du có gặp tên thợ trồng hoa kia, ta có cảm giác hắn đang nhìn chằm chằm vào ta cứ như đang nhìn con mồi vậy. Cho nên ta cảm thấy hình như hắn đang…đang…"Nàng cúi đầu càng lúc càng thấp, không nói lên lời.
Chân mày Thượng Thiếu Khanh nhíu chặt, ánh mắt chợt lóe lên lo lắng nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy trong mắt hắn lúc này là một bụng lửa giận, hắn không nói chuyện, trước tiên đỡ Lý Diệp lên lưng lừa con, sau đó xoay người lên ngựa, vẫn như lúc trước mỗi tay cầm một dây cương đi chậm rãi, đi được một đoạn mới mở miệng nói: "Ta sẽ an bài người đêm nay đi Ngô gia canh chừng."
“Ngài biết tên thợ trồng hoa kia sao?"
“Chỉ là từng nghe qua, nhưng chưa gặp bao giờ."
“Vậy sao ngài biết hình xăm đó?" Lý Diệp nhớ chính miệng hắn miêu tả lại hình xăm đó để nàng vẽ.
“Ta có một vị bằng hữu, người đó từng cho ta xem hình xăm này, bởi vì hình xăm này khá đặc biệt nên ta vẫn nhớ rõ." Thượng Thần giải thích: "Nhưng người thì ta chưa từng gặp, cho nên cũng không biết có phải là người kia hay không."
“Là bằng hữu trên giang hồ của ngài sao?"
Nàng trừng lớn đôi mắt, vừa ngây thơ vừa tò mò, Thượng Thiếu Khanh bị nàng nhìn chằm chằm đến mức cười rộ lên: "Đúng vậy, là bằng hữu trên giang hồ của ta."
“Nghĩa huynh là người trong giang hồ sao? Vậy ngài biết võ công đúng không? Đường tiểu quan nhân từng nói ngài ở trên giang hồ rất nổi danh, là Phất Y Quân mười chiêu gϊếŧ một người đúng không?" Lý Diệp buồn bực vấn đề này đã mấy ngày, rốt cuộc đã có cơ hội để hỏi, lập tức hỏi ra một tràng những câu hỏi nàng thắc mắc đã lâu.
“Hiện tại ta là quan viên triều đình, không phải người trên giang hồ." Hắn cực kỳ có kiên nhẫn trả lời từng vấn đề một: "Từ nhỏ ta đã tập võ, thời niên thiếu cảm thấy nhàm chán, đúng là đã từng đi lang bạt một thời gian, nếu nói đến Phất Y Quân thì có thể do ta xuất chiêu quá nhanh chứ không phải bởi vì gϊếŧ người."
“Cái này ta nhớ, mùa đông năm kia, lần đầu ngài tới nhà ta có mang theo một cây kiếm cực kỳ cực kỳ đẹp." Lý Diệp đột nhiên nhớ tới: "Thanh kiếm kia rất nặng, ta nhấc mãi không được liền khóc to."
“Đúng vậy, khóc rất to, phải ăn hai xiên kẹo hồ lô mới nín."
Khuôn mặt nhỏ của Lý Diệp đỏ lên: "Khi đó ta vẫn còn nhỏ, hơn nữa, hơn nữa kẹo hồ lô ăn rất ngon!"
Năm ấy nàng mới có sáu tuổi, Thượng Thần cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, kể từ lúc đó ca ca và hắn cùng nhau đọc sách, học tập tận mấy năm. Mỗi lần tới nhà chơi, hắn đều mua cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon, món ngon nhất vẫn là hồ lô đường.
Cảnh Nguyên năm thứ tư, hai người cùng nhau thi Đình, ca ca đỗ Trạng Nguyên, Thượng Thần trúng Thám Hoa, ca ca được an trí đến Hàn Lâm Viện, còn hắn bị phái đến Tô Châu làm quan.
Sau khi nàng đính hôn thì nhận hắn làm nghĩa huynh, nữ tử sau khi đính hôn có rất nhiều cấm kỵ, nghĩa huynh từng chơi thân với nàng như huynh trưởng cũng dần trở nên xa cách.
Ánh mặt trời đầu thu chiếu lên người ấm áp, Lý Diệp cưỡi Mãn Nguyệt lắc trái lắc phải, nhìn nam tử cưỡi tuấn mã màu đen cùng nhau cười, năm năm qua đi, Thám Hoa lang hai mươi tuổi năm nào đã trở thành Đại Lý Tự Thiếu Khanh lạnh lùng ổn trọng, mà chính nàng cũng không còn là tiểu cô nương năm đó đòi ăn kẹo hồ lô đường của hắn.
Những ký ức thời thơ ấu vẫn tốt đẹp như cũ, tốt đẹp đến mức đem cảm giác xa lạ hoàn toàn biến mất, hơn nữa đời trước hắn luôn quan tâm chăm sóc nàng, nàng biết Thượng Thiếu Khanh lãnh khốc vô tình trong miệng người khác là người cực kỳ tốt bụng.
Thấy nàng nhìn chằm chằm mình cười ngây ngô, lỗ tai Thượng Thần chuyển sang màu hồng rực: "Thật ra vào mùa đông trước năm đó, chúng ta từng gặp mặt, ngươi có nhớ không?"
Lý Diệp chớp mắt, thành thật lắc đầu: "Không nhớ rõ."
“Không nhớ rõ thì thôi."
“Đừng trách ta, khi đó ta mới lớn chừng nào chứ? Làm sao có thể nhớ nhiều thứ được, ngài nhắc lại một chút đi, nói không chừng ta có thể nhớ lại chút gì đó!" Lý Diệp ngẩng khuôn mặt nhắc nhở hắn, Thiếu Khanh đại nhân lại ngồi trên lưng ngựa, ngạo kiều không chịu mở miệng.
Nhớ lại thì sao chứ, tiểu cô nương của hắn đã chú định sẽ là nương tử của người khác.
~~~
“Người này ta biết, là Ong độc đuôi đen Trâu Hòe, chỉ cần nói đến hình xăm ong bắp cày là ta lập tức nghĩ tới hắn." Sau khi ăn cơm chiều tại phòng khách Ngô gia, Đường Quân Mạc vuốt cằm nhìn bức tranh, trên người hắn vẫn là một thân nữ trang, một đầu châu ngọc leng ka leng keng, còn đem theo thư đồng Phúc Bảo của hắn đang giả trang thành nha hoàn.
Lý Diệp cũng tới, ung dung bưng chén canh nấm tuyết thong thả ăn, hiếu kỳ nói: "Đường tiểu quan nhân biết người này?"
“Người này tên Trâu Hòe, thời trẻ học nghệ ở Tụ Tinh Đảo, trên cánh tay xăm hình ong bắp cày, người giang hồ gọi hắn là Ong độc đuôi đen, thiên tư bình thường, chỉ có một thân khinh công không tồi, là một người không có tiếng tăm gì, không biết tại sao lại đi làm hoa tặc."
“Tụ Tinh Đảo." Thượng Thần cúi đầu suy nghĩ một chút, hỏi: "Đồ đệ của Định Thiền đại sư?"
“Đúng vậy, cả đời Định Thiền đại sư thu vô số đệ tử, nói không chừng chính lão cũng không ngờ tới được trong đám đồ đệ xuất chúng lại có một kẻ như vậy, nhất định vô cùng xấu hổ."
“Tụ Tinh Đảo mấy năm này thu quá nhiều người nên người xấu người tốt lẫn vào nhau cũng không thể tránh khỏi."
Đường Quân Mạc gật đầu tỏ vẻ tán đồng, tự mình bưng một chén canh nấm tuyết lên ăn: "Lão già Định Thiền này mấy năm nay thu đồ đệ như cắt từng lứa rau hẹ, một đợt tiếp một đợt, hắn thiếu tiền đến vậy sao?"
“Hả? Thu đồ đệ còn đòi tiền sao?" Lý Diệp kinh ngạc: "Không phải người trong giang hồ hành xử phóng khoáng, coi tiền bạc tựa mây bay sao? Tại sao còn thu tiền?"
“Tiểu nương tử quả nhiên không hiểu sự đời, trên phố nghe gì cũng tin, không thu tiền thì hắn lấy gì mà ăn, lấy cái gì để uống?" Đường Quân Mạc liếc mắt, chê cười nàng: "Tiên sinh trong thư viện là dạy người biết chữ, hắn thì dạy võ công, đều phải thu học phí, không có gì khác nhau."
“Thì ra là thế, kiến thức mới đã được tiếp thu. Đa tạ!" Nàng có chút thất vọng, người giang hồ này không giống với người mà nàng tưởng tượng.
Thượng Thần uống một ngụm trà, nhìn nàng một cái: "Ăn xong điểm tâm thì trở về đi, đừng làm huynh trưởng của ngươi lo lắng."
Tiểu cô nương này từ sau khi đại náo ngoài cửa Hàn Lâm Viện, cứ như thay đổi thành một người khác, trước kia cửa lớn không ra cửa sau không tới, một lòng học đạo nghĩa hiền thê lương mẫu, hiện tại Nữ giới ném ra sau đầu, cả ngày ngâm mình ngoài đường không chịu về nhà, nhưng nói đến thay đổi thì lại không lớn, ngoại trừ bộ dạng nghịch ngợm thì vẫn giống y hệt lúc còn nhỏ.
Vẫn giống như còn mèo nhỏ suốt ngày hóng hớt linh tinh.
Không biết võ công còn muốn hóng chuyện, nếu bị thương thì phải làm sao đây? Hắn có chút bất đắc dĩ mà quét mắt nhìn Lý Diệp một cái: "Ăn nhanh lên."
Lý Diệp không tình nguyệt đáp một tiếng, nhìn thì như cố gắng ăn nhanh chút nhưng lại chậm rì rì ăn từng ngụm nhỏ, nhìn hắn đi an bài người canh gác, vội vàng buông bát canh xuống hỏi Đường Quân Mạc: "Đường tiểu quan nhân, ngươi nói người mặc đồ trắng đêm đó cứu Tô tỷ tỷ liệu có xuất hiện nữa không?"
Nàng nhớ Tô Đinh Lan từng nói, đêm đó là người mặc đồ trắng cứu nàng.
“Yên tâm, nhất định sẽ đến, nói không chừng hiện tại hắn đang lấp ở chỗ xó xỉnh nào đó ngoài nhà Tô gia nữa kìa."
“Ngươi biết người đó?"
“Đúng là biết, người mặc đồ trắng thì ta không những biết một người, mà là có hai người lận." Đường Quân Mạc vui vẻ, hớn hở khoe khoang: "Nhưng đánh không lại tên Trâu Hòe thì chỉ có tên kia thôi."
“Hả? Các ngươi ăn xong chưa?" Ngô Tư Du từ bên ngoài phòng khách tiến vào: "Phòng ngủ của ta đã dọn dẹp xong rồi."
“Đến giờ rồi, Đường mỹ nhân đi đây!" Đường Quân Mạc nhảy dựng lên, làm đống ngọc bội kêu leng keng, tay hắn tạo hình hoa lan vuốt vuốt tóc mái, lại chỉ vào mấy vị quan sai trong phòng, âm thanh nhõng nhẽo nói: "Các ngươi phải bảo vệ nô gia cho tốt đấy."
Nhóm quan sai ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cả người run run nổi đầy da gà: "Được!"
Lý Diệp cười hì hì hô theo, lặng lẽ đi theo quan sai, nhân lúc hỗn loạn lẻn theo xem nhưng lại bị Thượng Thần xách cổ áo lôi ra: "Ta đưa ngươi về nhà."
~~~
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi âm thanh im lìm, gia đinh tối tớ trở về phòng nghỉ ngơi, toàn bộ tòa nhà trừ người gác cổng thì chỉ còn lại mấy ngọn đèn dầu.
Một bóng người thấp bé lướt qua mấy cái nóc nhà, đứng trên nóc tú lâu.
Vừa mới qua Trung Thu, ánh trăng vẫn còn tròn, nương theo ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy một nam tử thấp bé mặc áo quần ngắn, đeo mặt nạ đen, trên cánh tay lộ ra hình xăm ong bắp cày, đúng là hắn, tên hái hoa phi tặc làm náo loạn kinh thành mấy tháng nay, Ong độc đuôi đen Trâu Hòe.
Trâu Hòe đứng yên trên nóc tú lâu, sử dụng móc treo treo mình xuống, chọc một lỗ trên cửa sổ giấy nhìn vào trong phòng, trong phòng không có ánh đèn, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nữ tử nằm ngủ trên giường, còn có một tiểu nha hoàn bụ bẫm nằm giường ngoài ngủ ngon lành.
Hắn thấy thế, móc ra một cây ống trúc đâm thủng giấy trên cửa sổ, thổi mê hương đặc chế vào trong, lại phi lên nóc nhà ngồi đợi, ước chừng thời gian không sai biệt lắm, liền cạy cửa sổ, xoay người xông vào phòng ngủ.
Ánh trăng mông lung, chiếu lên dung nhan của thiếu nữ đang say giấc nồng, khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, yêu kiều, làn da trắng nõn, đúng là mỹ nhân ban ngày hắn gặp ở Ngô gia.
Lý Diệp luôn ngủ không sâu giấc, nửa tỉnh nửa mê, chợt cảm thấy có thứ gì đang cọ lên mặt mình, nàng cố hết sức mở to mắt, chỉ nhìn thấy một tên che mặt mặc đồ đen đang cúi sát gần nàng. Nàng lập tức giật mình hoảng sợ, muốn giãy giụa kêu cứu nhưng lại phát hiện tay chân rụng rời, không thể động đậy, chỉ có thể phát ra âm thanh mỏng manh.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ tỉnh tỉnh!" Nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, liều mạng thều thào gọi Tiểu Vũ đang ngủ dưới đất: "Tỉnh dậy đi!"
“Cố gắng vô ích, tiểu nha đầu kia trúng mê hương của ta, trời chưa sáng sẽ không tỉnh dậy đâu." Trâu Hòe tham lam nhìn nàng, càng nhìn càng thấy đẹp, may mắn hôm nay hắn hỏi nhiều thêm vài câu mới biết tiểu nương tử xinh đẹp này là khách của Ngô gia, hỏi dò được lai lịch họ tên, đêm đến lập tức tìm tới đây. Lúc này dưới ánh trăng ngắm bộ dạng hoảng hốt của tiểu mỹ nhân thật là chọc người yêu thương, không uổng phí công sức hắn vòng vài vòng cắt đuôi mấy kẻ bám theo.
“Ngươi là thợ trồng hoa?" Thấy Tiểu Vũ mãi không tỉnh, Lý Diệp tìm cách kéo dài thời gian.
“Ta là ai không quan trọng, nàng chỉ cần nhớ qua tối nay ta là nam nhân của nàng. He he." Trâu Hòe cười nói, xốc chăn trên người nàng lên, áo ngủ đơn bạc ôm lấy đường cong lả lướt, bộ ngực đầy đặn theo hô hấp khẩn trương của chủ nhân phập phồng liên miên, hắn nhìn đến đỏ mắt, gấp gáp không chờ nổi nhào tới.