Nữ nhi nhà Lễ Bộ thượng thư Tô Dụ - Tô Đinh Lan, đoan trang nhã nhặn, xinh đẹp thoát tục, tựa như một đóa hoa lan cao quý, không nhiễm bụi trần, là đối tượng khiến đông đảo con cháu thế gia khuynh mộ.
Nhưng cho dù ngạch cửa có bị bao người tới cầu hôn đạp vỡ, nàng cũng không thèm nhìn tới, trong mắt trong tim chỉ có một người, đó là Trạng Nguyên lang văn hay chữ tốt nổi danh kinh thành năm thứ tư Cảnh Nguyên, hiện giờ là Hàn Lâm Viện Thị độc học sĩ Lý Chi.
Đời trước, hai người lưỡng tình tương duyệt, chỉ là Lý Chi một lòng lo cho hạnh phúc của muội muội, đặt hôn sự chính mình sang một bên, cuối cùng hai người có tình nhưng lại âm dương cách biệt.
Mà sau khi Lý Chi qua đời, Tô Đinh Lan cũng mất đi ý chí sống, phải nghe theo mệnh phụ mẫu gả cho trưởng tử nhà Kim Ngô Vệ tướng quân. Ngoại trừ những lần ngẫu nhiên nhìn thấy nhau trong yến hội, nhưng chỉ từ xa nhìn Lý Diệp cùng nhau cười khổ, bên ngoài thì không qua lại nữa.
Nghĩ đến ca ca mới vừa đi Hàn Lâm Viện, Lý Diệp nhanh chân, quay đầu thúc giục Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ đi nhanh chút, ta phải đến gặp Tô tỷ tỷ."
Chủ tớ hai người chạy chậm tới cửa Tô phủ, phái người canh cửa đi thông báo, nha hoàn bên người Tô Đinh Lan - Thúy Liễu rất nhanh ra ngoài nghênh đón, dẫn các nàng vào hậu viện.
“Diệp Nhi tới rồi." Tô Đinh Lan thoạt nhìn tinh thần không tệ lắm, thấy Lý Diệp vào cửa liền ngậm cười chào đón: "Nghe nói mấy hôm trước muội bị bệnh, ta còn chưa kịp tới thăm muội, ngược lại muội đã đến thăm ta trước."
“Đáng lẽ Diệp nhi phải sớm đến thăm Tô tỷ tỷ mới phải." Lý Diệp nắm tay nàng đánh giá, lúc này Tô Đinh Lan vẫn là cô nương thanh nhã, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt thu thủy sáng trong, thoát tục, hoàn toàn không phải là bộ dạng tâm như tro tàn trong giấc mộng của nàng.
Một đời này, ca ca tránh được cơn mưa thu trí mạng, thân thể mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi. Mà mình cũng không còn là tiểu cô nương cần huynh trưởng che chở, nàng nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ đôi tình nhân mệnh khổ, đời này nhất định cầm sắt hòa mình, bạc đầu răng long.
“Diệp nhi tới là vì nghe được việc ngày hôm qua sao?" Tô Đinh Lan lôi kéo nàng ngồi xuống, phân phó Thúy Liễu dâng trà, còn mình thì cúi đầu vò vò khăn tay: "Hắn…sao không tới?"
“Vị mà Tô tỷ tỷ hỏi lúc này còn đang gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, chính mình không nghĩ được lý do đến đây, đành phải thúc giục muội muội tới thăm là Lý gia lang quân đi?" Lý Diệp dỗ nàng: "Vị Lý gia lang quân kia chính là lo lắng đến hỏng rồi, đứng ngồi không yên, chỉ sợ đêm nay cũng không thiết tha ăn uống gì nữa."
“Không chịu ăn chẳng phải là muốn đói hỏng thân thể hay sao!" Tô Đinh Lan gấp đến độ buột miệng thốt ra, sau đó nhanh chóng quay đầu đi không thèm nhìn nàng: "Nha đầu muội nói không lựa lời, lần sau gặp ca ca muội, ta nhất định sẽ cáo trạng với hắn!"
“Hì hì, Tô tỷ tỷ sẽ không nỡ cáo trạng muội đâu." Lý Diệp nói, nháy mắt để Tiểu Vũ đem điểm tâm qua, nàng tự tay lấy một cái hộp nhỏ màu đỏ trên cùng đưa qua: "Một hộp bánh thập cẩm như ý này là ca ca sáng nay đặc biệt đi xếp hàng ở Thanh Phong Lâu mua được, một người chỉ mua được một hộp, muội cũng không có phần đâu."
Tô Đinh Lan nhấp miệng nhận lấy, trên mặt không dấu được tươi cười: "Nếu không hộp này cho muội."
“Tô tỷ tỷ vẫn là tự giữ lại từ từ ăn, ăn xong lại nói một tiếng, ca ca lại đi xếp hàng tiếp."
“Dù sao xếp hàng cũng quá vất vả cho hắn." Nàng cuối cùng đã ngọt ngào cười rộ lên, mặt mày cong cong, đôi mắt đẹp rực rỡ lung linh, sóng mắt doanh doanh: "Đúng rồi, lát nữa đành phiền Diệp Nhi thay ta giao một vật cho hắn."
Nàng vừa nói vừa xoay người, từ bàn trang điểm lấy ra một cái túi thơm: "Đây là dược hương mới ta vừa chế ra, lấy kỳ nam hương làm chủ, cho thêm đàn hương, sa nhân, đậu khấu và mật ong, nấu thành hương hoàn, ép thành bánh rồi hong khô. Hương này có thể dùng thay thuốc lưu thông khí huyết, lại có tác dụng dưỡng sinh, Lý học sĩ ở Hàn Lâm Viện nhiều việc vất vả, hàng ngày đeo bên người, có thể giúp an thần thư giãn.
Lý Diệp cầm trên tay ngửi ngửi vài cái: "Hình như còn có ẩn ẩn mùi hoa."
“Cái mũi này của Diệp Nhi cũng thật thính, ta có cho một chút cánh hoa khô vào trong, đều là hoa trong hoa viên nhà ta hái từ mùa xuân phơi nắng.
“Ca ca thật có phúc, ai mà không biết hoa viên của Tô tỷ tỷ là hoa viên thơm nhất kinh thành này chứ, mỗi khi mùa xuân tới, trăm hoa đua nở, dẫn tới nào là ong nhỏ nè, bướm nhỏ nè."
“Đúng vậy, nhiều ong nhỏ, bướm nhỏ, còn có cả một cái Tiểu Diệp nhỏ nữa, tất cả đều thích ăn vạ hoa viên không chịu đi." Tô Đinh Lan trêu ghẹo vài câu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Nói đến ong nhỏ, thật ra ta nghĩ tới một chuyện."
“Chuyện gì?"
“Là chuyện đêm qua." Tô Đinh Lan nhớ lại, nói: "Hôm qua ta ở trong phòng điều chế hương, đột nhiên nghĩ đến một cách điều chế hương mới, cao hứng quên cả thời gian. Chớp mắt đã đến đêm, có lẽ đạo tặc nhìn thấy giường màn rơi xuống, cảm thấy ta sớm đã say giấc, nên cạy cửa sổ mà vào, lại trùng hợp bị ta cùng Thúy Liễu từ phòng chế hương trở về gặp được."
“Đạo tặc dùng khăn đen che mặt, mặc một bộ áo quần ngắn, đứng đối diện với bọn ta, lúc đó tất cả mọi người đều hoảng loạn, ngọn đèn dầu lay lắt nên cũng không thấy rõ bộ dáng của hắn."
Lý Diệp nghe nàng nói đều trở lên khẩn trương, không khỏi nắm chặt tay đặt ở trước ngực: "Lúc sau thì sao? Hộ vệ trong viện có bắt được người không?"
“Không bắt được, đạo tặc kia khua đao, Thúy Liễu cùng ta đều sợ hãi, lúc nguy cấp một người mặc đồ trắng từ trên trời giáng xuống, cùng đạo tặc đánh nhau."
“Người mặc đồ trắng?"
“Đúng vậy, lúc ấy đèn tắt, chỉ có thể nhìn thấy một bộ đồ trắng, đầu đội đấu lạp. Người đó cùng đạo tặc đánh được một lúc thì gia đinh hộ viện mới đuổi tới. Sau đó đạo tặc lướt qua tường viện tẩu thoát, người mặc đồ trắng cũng đuổi theo."
“Mọi người trong phủ cũng tỉnh lại, mọi người lập tức đi điều tra trong phủ một vòng, không thu hoạch được gì, ta liền bảo phụ thân báo quan."
“Là Tô tỷ tỷ chủ động muốn báo quan?" Lý Diệp có chút kinh ngạc, theo lý thuyết nếu có kẻ xấu xông vào khuê phòng nữ tử muốn làm chuyện bậy bạ, bất kể có thực hiện hành vi hay không thì nữ tử đều sẽ bị tổn hại thanh danh, người bình thường lo sợ người khác biết được, vì sao Tô Đinh Lan muốn chủ động báo quan?
Tô Đinh Lan nhìn ra nghi hoặc của nàng, mỉm cười nói: "Nghe nói gần đây kinh thành không yên ổn, có không ít nữ tử bị hái hoa phi tặc làm hại, ác đồ như vậy ai cũng muốn gϊếŧ chết, ta may mắn thoát được, tự nhiên muốn đem hết toàn lực cung cấp manh mối, sớm ngày bắt hắn ra công lý, nữ tử cũng sớm ngày thoát khỏi lo lắng."
“Tô tỷ tỷ bề ngoài nhu nhược, kỳ thực lại là một cô nương đầy nghĩa hiệp."
“Nào có phải nghĩa hiệp, đó là bổn phận của nữ tử mà thôi." Tô Đinh Lan vỗ tay nàng: "Người của Đại Lý Tự vừa mới tới, lúc đó ta khẩn trương quá nên cũng quên mất một việc cực kỳ quan trọng, nhưng mà trước mắt mẫu thân kinh hồn chưa ổn định, ta cũng không có thời gian ra cửa, Diệp Nhi có thể dành chút thời gian đi một chuyến đến Đại Lý Tự, tìm vị tới Tô phủ hôm nay được không?"
“Là Thượng Thiếu Khanh sao?"
“Đúng vậy, Thượng Thiếu Khanh." Nàng gật đầu: "Muội chuyển lời tới hắn, vừa rồi ta kể chuyện có để sót một chút, lúc ấy ngọn đèn đong đưa, dù chưa thấy rõ diện mạo của đạo tặc, nhưng khi hắn vung đao đâm tới, ta nhìn rõ trên cánh tay trái của hắn có một hình xăm giống ong mật."
“Hình xăm giống ong mật?"
“Ừ, vội vàng nhìn thoáng qua, chỉ kịp thấy rõ là một con ong mật."
Lý Diệp nghe Tô Đinh Lan kể đại khái bộ dáng cùng vị trí hình xăm, thử khoa tay múa chân vài cái: "Đạo tặc thuận tay trái sao?"
“Hẳn là vậy đi, hắn cầm đao bằng tay trái, hơn nữa nhìn bóng dáng hắn có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó." Tô Đinh Lan cau mày lắc đầu: "Hẳn là đã từng gặp qua, nhưng nhất thời không nghĩ ra được."
“Việc này không nên chậm trễ, muội lập tức tới Đại Lý Tự." Nàng hấp tấp gọi Tiểu Vũ, quay đầu dặn dò Tô Đinh Lan, nói: "Tô tỷ tỷ an tâm ở nhà, nếu có tiến triển mới, muội nhất định sẽ đến nói với tỷ đầu tiên."