Bánh quế hoa của Tường Hòa Trai ngọt thanh mềm mại, vào miệng liền tan.
Bàn tay của Thiếu Khanh đại nhân thon dài ấm áp, khớp xương rõ ràng.
Lý Diệp vuốt cằm đứng trước một loạt các loại điểm tâm, nỗ lực suy đoán rốt cuộc Thượng Thần sẽ thích khẩu vị như nào, nghĩ tới nghĩ lui đoán mãi không ra, nghe nói tối qua mình ăn tôm say rượu đến chính mình cũng say, bắt lấy tay Thượng Thiếu Khanh không bỏ, một hai bắt hắn nhường lại con tôm cuối cùng cho mình, còn quấn lấy hắn đòi kẹo.
Nhìn từ ngoài vào, có vẻ như mình đang khinh bạc người ta vậy?
Nếu bị vị Phất Y Quân Thượng đại hiệp nghĩ là mình khinh bạc hắn, có thể hay không giận tới mức xông tới gϊếŧ mình? Kể cả không gϊếŧ, thì chỉ đánh một cái thôi nàng cũng không chịu nổi.
“Thật mất mặt! Đúng là tìm đường chết mà!" Nàng phỉ nhổ chính mình mấy lần, quyết định mua bánh quế hoa.
Vì chiếc cổ xinh đẹp của mình, trước khi Thượng Thiếu Khanh nhớ tìm nàng tính sổ, thì nàng mua chút điểm tâm thành tâm đi xin lỗi hắn, mong hắn tha cho cái mạng nhỏ của nàng.
Thượng Thần mang theo một đội thủ hạ đi qua Tường Hòa Trai, liếc mắt một cái liền thấy tiểu cô nương uống rượu làm càn tối qua đang đứng trước quầy điểm tâm, vuốt cằm suy tư. Hắn nhịn không được, đi qua chào hỏi: "Mua điểm tâm sao?"
Lý Diệp quay đầu thấy là hắn, không nói hai lời liền vén vạt máy quỳ xuống đất hành đại lễ, giống tiểu hoạn quan nịnh nọt: "Nghĩa huynh đại nhân cát tường như ý, vạn phúc kim an!"
“Nghĩa muội bình an." Hắn cũng không ngăn cản nàng, hứng thú bừng bừng nhìn nàng làm xong nguyên bộ hành lễ. Tiểu cô nương này nghĩ cái gì thì làm cái đó, hôm nay cũng không biết nàng nghĩ đến cái gì, lễ nghi lại rườm rà như vậy.
Nàng hành lễ xong, thấy hắn không giống như đang tức giận, cũng không có ý định tìm nàng tính sổ, đánh giá vị này hẳn là tối qua cũng uống say nên không nhớ rõ cái gì hết, vì thế thả lỏng, cười tủm tỉm bắt chuyện: "Nghĩa huynh có công vụ sao?"
“Ta có việc đi đến phủ Lễ Bộ thượng thư một chuyến."
Lễ Bộ thượng thư Tô Dụ làm người hiền lành từ trước tới nay luôn giao hảo cùng Lý gia, đích nữ Tô Đinh Lan lại là người trong lòng của ca ca. Lý Diệp lập tức lo lắng: "Trong nhà Tô bá bá có chuyện gì sao?"
“Hôm qua có kẻ gian xông vào nhà Tô thượng thư, may mà phát hiện kịp thời, không có tổn thất gì." Thượng Thần thấp giọng giải thích: "Đại Lý Tự theo lệ phải đến xem xét, dò hỏi."
“Không sao là tốt, vậy ta không quấy rầy ngài bận công vụ." Nàng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ ra gì đó, từ trong lòng móc ra khăn che mặt lần trước: "Đây là khăn che mặt lần trước ngài cho ta mượn, ta đã giặt sạch sẽ, giờ vật quy nguyên chủ."
Thượng Thần nhận khăn cất vào túi áo, gật đầu: "Cáo từ."
“Nghĩa huynh đi thong thả." Lý Diệp cúi đầu khom lưng tiễn hắn đi, mới nhớ tới mình quên chưa hỏi hắn thích ăn điểm tâm gì, đành phải tự làm chủ mua hai hộp bánh quế hoa cùng hai hộp đậu xanh bích khê, giao cho Tiểu Vũ cầm, còn mình thì ra quầy tính tiền.
Ca ca thanh liêm, trong nhà lại không có của cải, bổng lộc mỗi tháng trừ chi tiêu hàng ngày và tiền lương của hạ nhân trong phủ thì tiền tiêu vặt còn lại cũng không có mấy đồng. Hôm nay, nàng đi uống trà nghe kể chuyện cùng bọn Ngô Tư Du, để tránh trong túi ngượng ngùng, nàng liền lấy một ít trong túi tiền mà Thượng Thần tặng nàng lễ Trung thu hôm qua.
Ngân lượng hắn đưa rất độc đáo, là một đống lớn bạc vụn nhỏ bằng hạt đậu, bạc này được đúc lại sau khi nóng chảy, tinh xảo mượt mà, trên mặt mỗi hạt đậu bạc đều được khắc một hình lá cây nhỏ. Có lẽ là ký hiệu của gia tộc, nhưng trùng hợp lại cùng tên với nàng.
Xem ra Thượng Thiếu Khanh ngoài mặt là người lạnh lùng nhưng bên trong cũng là người lịch sự, tao nhã.
Lý Diệp đổ túi tiền vào lòng bàn tay, chọn ra mấy nén bạc vụn không có hình lá cây, miễn cưỡng gom đủ tiền mua điểm tâm, đã là quà bồi tội với Thượng Thiếu Khanh thì không thể dùng tiền của hắn trả được.
“Chưởng quầy, tiền của ngài." Nàng thu hồi lại nén bạc có hình khắc, nghĩ nghĩ có nên mua cho mình một hộp bánh quế hoa nữa hay không, không nghĩ tới vừa liếc mắt ra ngoài cửa đã thấy Triệu Nam Tự bước vào, mặt mày lập tức suy sụp xuống, xoay người vội vàng mang Tiểu Vũ rời khỏi đây.
Tâm trạng của Triệu Nam Tự vốn uể oải ỉu xìu, vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn gọi: "Tiểu Diệp!"
“Triệu thiếu giám." Lý Diệp bị hắn phát hiện, đành phải bất đắc dĩ xoay người hành lễ, biểu tình nhàn nhạt.
“Ta nhớ Tiểu Diệp thích nhất là món bánh quế hoa của tiệm này, vốn ta xin nghỉ một canh giờ đi mua bánh đến cho muội, lại không nghĩ trùng hợp như vậy, việc hôm trước đều là ta sai, muội đừng tức giận, tha thứ cho ta được không?"
“Sự kiện kia ta cũng có một phần sai, Triệu thiếu giám không cần để ở trong lòng." Nàng hành lễ, cúi đầu đi ra ngoài.
“Tiểu Diệp." Triệu Nam Tự đuổi theo nàng ra ngoài Tường Hòa Trai: "Vì sao đột nhiên muội lại lãnh đạm với ta như vậy, ta làm sai ở đâu sao?"
Hắn ngăn cản đường đi của chủ tớ hai người: "Đến cùng là ta chọc muội ở chỗ nào khiến muội không vui như thế, muội nói đi, ta sẽ sửa mà."
Thiếu niên lang trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, lúc này cong eo hèn mọn, mang theo thâm tình nghiêm túc hỏi người trước mắt. Hai ngày nay, tâm trạng của hắn nặng nề, cơm nước cũng không muốn ăn. Gia yến Trung Thu hôm qua, hắn đều thất thần, suy đi nghĩ lại vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho thê tử chưa qua cửa của hắn chỉ trong một đêm lại lãnh đạm với hắn như thế.
Lý Diệp nhìn ánh mắt nóng bỏng triền miên của hắn, ánh mắt khẩn khoản cầu xin này khác hoàn toàn với ánh mắt lạnh như băng trong giấc mộng kia. Giấc mộng kia nàng vẫn còn chưa biết thật giả ra sao, chân tướng còn chưa rõ ràng, nhưng nàng biết nam tử trước mắt giờ phút này thật sự có tình cảm với nàng.
Hắn là vị hôn phu của nàng, ước hẹn làm bạn cả đời người, chỉ dựa vào một giấc mộng đã làm mặt lạnh với hắn thì cũng thật bất công cho hắn.
Nàng nghĩ, ngữ khí mềm xuống, cười nhẹ: "Việc ngày hôm trước, ta cũng sai, lời nói quá đáng, chọc Triệu thiếu giám tức giận, đáng lẽ lúc đấy ta nên giải thích rõ sàng mới phải."
“Không, tất cả đều là ta sai, chỉ cần Tiểu Diệp đừng tức giận nữa là tốt rồi." Thấy nàng cười, Triệu Nam Tự vô cùng cao hứng, giơ tay chỉnh lại sợi tóc rối ra sau tai nàng, bước tới gần hơn một chút: "Tiểu Diệp, ta…”
Vừa thấy hắn tới gần, trong đầu Lý Diệp liền dần hiện ra bóng người dưới ánh trăng, lạnh lùng đứng ngoài cửa nhìn nàng, nàng cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đây là đường lớn."
“Phải phải, là ta cao hứng quên mất." Triệu Nam Tự đứng thẳng, lại không nhịn được vuốt nhẹ má nàng, Tiểu Diệp của hắn e lệ ngượng ngùng, hai má hồng nhuận, độ ấm từ khuôn mặt kiều nộn truyền tới ngón tay, trơn trượt mềm mại, làm hắn càng thêm lưu luyến.
“Trung Thu hôm qua, biểu muội nhà dì của ta đặc biệt từ quê nhà tới thăm, sẽ ở đây một thời gian, nếu Tiểu Diệp có thời gian rảnh, ta để nàng tới bái kiến gặp mặt biểu tẩu tương lai là muội được không?
“Để sau đi." Lý Diệp bị hành động thân mật của hắn làm tâm phiền ý loạn, cũng chưa kịp hỏi biểu muội nhà dì hắn là ai, đã lùi về sau một bước, tránh khỏi tay hắn: "Triệu thiếu giám nếu không còn việc gì nữa, ta xin phép đi trước."
Triệu Nam Tự lưu luyến buông tay, nhìn hộp điểm tâm trong tay Tiểu Vũ: "Tiểu Diệp mua nhiều điểm tâm như vậy là muốn đến thăm Tô gia nương tử sao?"
Vốn dĩ Lý Diệp mua điểm tâm là muốn đi nhận lỗi với Thượng Thần, nghe hắn nói vậy, không khỏi ngẩng đầu hiếu kỳ, hỏi: "Tô tỷ tỷ? Nàng ấy làm sao?"
“Muội không biết sao? Đêm qua hái hoa phi tặc xông vào trong phủ Tô thượng thư, Tô cô nương suýt nữa gặp nạn."