Phía đông kinh thành, giữa ngày hè nóng bức, từng đợt gió nam thổi tới, trên bầu trời vài đám mây nhỏ bay qua, che đi ánh trăng nhu hòa như đang xót thương số phận nữ tử nơi trần thế.
Gió đêm mang theo hơi lạnh len lỏi vào tận lòng người, Triệu phủ phu nhân Lý Diệp một thân áo đơn lẳng lặng quỳ gối trong viện, đôi chân đã sớm không còn cảm giác. Hồi lâu sau, tiếng bước chân từ đằng sau vội vàng truyền tới.
"Phu nhân." Người tới là Triệu Nam Tự, chủ nhân Triệu phủ, cũng là phu quân của nàng.
Thành hôn ba năm, hắn vẫn luôn lãnh đạm gọi nàng là phu nhân, mà nàng cũng luôn thật cẩn trọng đáp một tiếng Triệu thiếu giám, tôn trọng nhau như khách, nhưng lại có danh nghĩa phu thê.
Từng hạt mưa tí tách rơi, Triệu Nam Tự muốn tiến lên đỡ bóng dáng đơn bạc của nàng trong màn mưa, nhưng lại bị mẫu thân hắn ngăn cản bước chân.
"Ngô nhi mau đến dưới mái hiên tránh mưa, chớ để mưa xối ướt xiêm y, nhiễm phong hàn." Triệu mẫu phân phó nha hoàn bên người: "Còn không mau đỡ chủ tử các người xuống hành lang tránh mưa, nhớ lấy khăn khô tới!"
Trong tiếng người ồn ào, gã sai vặt ngoài cửa chạy tới bẩm báo: "Chủ tử, bên ngoài có khách tới chơi."
"Có khách?" Triệu Nam Tự nhíu mày, có chút khó hiểu: "Đã trễ thế này, ai sẽ đến đây?"
Triệu mẫu thấy hắn do dự, khuyên nhủ: "Nhà chúng ta gần đây có việc lung tung rối loạn không ngừng, có đồng liêu tới thăm âu cũng là bình thường, con mau đi đại sảnh tiếp đãi, nơi này đã có nương rồi."
"Nhưng còn phu nhân."
"Yên tâm, đều giao cho nương." Triệu mẫu không kiên nhẫn nhìn lướt qua bóng người đang quỳ trên mặt đất, nhưng lại hòa ái nói với nhi tử: "Mau đi đi, kẻo khách chờ sốt ruột."
Tiếng bước chân xa dần, Triệu mẫu thấy Triệu Nam Tự đi rồi, trên mặt không che dấu chán ghét, phỉ nhổ người trên mặt đất: "Các người còn thất thần làm gì, mau động thủ, kẻo chậm trễ canh giờ!"
Mấy nha hoàn, gia đinh nhanh chóng đáp tiếng "Dạ" chạy tới kéo Lý Diệp, không nghĩ tới nữ tử thoạt nhìn yếu đuối giờ phút này lại nặng tựa ngàn cân, hai tay gắt gao ôm chặt bảo vệ bụng, không cho bất luận kẻ nào đυ.ng vào.
"Phế vật, buổi tối các người chưa ăn no hay sao, đến một nữ tử yếu nhớt cũng không làm gì được?" Triệu mẫu thấy thế, nhấc tà váy tiến lên hai bước, hung tợn đá một chân lên người nàng: "Tiện phụ!"
Thân thể Triệu mẫu vốn cường tráng, một cú đá này dùng mười phần sức lực, Lý Diệp gầy yếu lập tức bị gạt ngã trên mặt đất, nước mưa cùng nước bùn dính đầy người, trên trán bị mặt đất thô cứng va đập rướm máu, vết máu theo thái dương chảy xuống lẫn vào làn tóc rối bù, gương mặt nhỏ gầy, đôi mắt mở lớn, đôi môi không còn một tia huyết sắc.
Nàng cẩn thận một tay bảo vệ bụng nhỏ, một tay chống mặt đất muốn bò dậy, lại không nghĩ tới một tên gia đinh lợi dụng sơ hở, chế trụ tay nàng kéo về tư thế quỳ trên mặt đất.
"Buông ta ra!" Nàng rốt cuộc mở miệng, thanh âm nghẹn ngào khó nghe, cổ họng khản đặc: "Các ngươi buông ta ra!"
Nàng không tránh thoát khỏi gia đinh, đành phải đem ánh mắt nhìn về phía Triệu mẫu, đau khổ cầu xin: "Bà bà thương xót, tha cho hài tử trong bụng nhi tức đi!"
Triệu mẫu rũ mắt xuống, ngữ khí lạnh băng: "Đó là tai tinh."
"Tai tinh?" Lý Diệp nghe thế sắc mặt càng thêm trắng bệch, liều mạng lắc đầu: "Không! Nó là hài tử của ta cùng phu quân, không phải tai tinh!"
"Thiên sư nào có tính sai! Từ khi ngươi có thai, trong nhà liền gặp tai họa không ngừng, đã là nghiệp chướng thì phải sớm ngày diệt trừ mới tốt!" Triệu mẫu vẫy vẫy tay: "Người đâu, đem thuốc lại đây."
Dưới hành lang hiện ra một bóng người thướt tha, yểu điệu, hai mắt phiếm ánh nước, trong tay cầm một bát thuốc, thê thê thảm thảm hành lễ với Triệu mẫu: "Bà bà."
Nàng là cháu gái bên nhà ngoại của Triệu mẫu, cũng là bình thê của Triệu Nam Tự, nhị phu nhân của Triệu phủ, cùng ngồi cùng ăn với Lý Diệp - Ôn Nhược Nhụy.
"Bà bà, không phải, hài tử trong bụng nhi tức thật sự không phải nghiệp chướng!" Sau khi nhìn thấy bát thuốc, Lý Diệp điên cuồng giãy giụa, nàng tránh khỏi tay gia đinh, quỳ bò đến trước mặt Triệu mẫu, nặng nề dập đầu bên chân bà ta, lại ngửa đầu cầu xin nói: "Xin ngài, ta sẽ ngoan ngoãn ở lại trong tiểu viện, hài tử sinh ra cũng sẽ không chạy loạn bên ngoài, càng sẽ không tới gần phòng chính!"
Bang! Một bạt tai thật mạnh đánh vào mặt nàng, đánh đến má nàng lệch sang một bên, thân mình lung lay. Nàng cố gắng nuốt xuống một miệng máu tanh, vẫn như cũ gắt gao nắm lấy góc váy của Triệu mẫu: "Bà bà, nhi tức cầu xin ngài!"
"Câm mồm, ta không có nhi tức như ngươi!" Triệu mẫu tức giận chỉ vào nàng mắng: "Tiện nhân tâm địa rắn rết như ngươi, còn có mặt mũi đến phòng chính sao!"
"Ngươi là muốn hại chết cả Triệu gia ta! Một đứa không phụ mẫu như ngươi, mấy năm nay ăn của Triệu gia, ở Triệu gia đã là Triệu gia ta nhân từ! Súc sinh thì vẫn là súc sinh, thứ nghiệt súc trong bụng ngươi cũng không biết từ đâu! Nếu không phải ta phát hiện sớm, chỉ sợ đứa con hoang kia sớm muộn gì cũng hại Triệu gia ta tan cửa nát nhà!"
Triệu mẫu nhớ tới tôn tử bảo bối còn nằm trên giường chưa tỉnh, nước mắt đầy mặt: "Lúc trước ta khuyên nhi tử không cần cưới ngươi, hắn lại không nghe! Hiện giờ nếu ngươi vẫn còn nghĩ tới thể diện của Lý gia, liền tự mình tìm một chỗ treo cổ cho sạch sẽ!"
Bà ta không nhịn được lại đá hai cú nữa, hướng hạ nhân đứng một bên quát lớn: "Bắt lấy nàng, đút hết thuốc cho nàng ta!"
"Không! Không!" Lý Diệp bị bốn năm tên gia đinh bắt được, ấn trên mặt đất không thể động đậy. Ôn Nhược Nhụy dùng móng tay dài sơn đỏ bằng nước phượng tiên hoa chế trụ cằm nàng, móng tay cắt qua mặt nàng, nàng cắn chặt răng nức nở, nước mắt giàn giụa. Nhưng mọi sự cố gắng van xin đều vô ích, nước thuốc đắng ngắt vẫn như cũ rót vào miệng nàng, mang theo chua xót từ yết hầu chảy vào thân thể của nàng, từng giọt như sát thủ hung tàn, điên cuồng xông tới hài tử trong bụng nàng.
Bụng nhỏ đau đớn như muốn rách toạc làm đôi, nàng phí công giãy giụa, ánh mắt thoáng nhìn về ánh trăng ngoài cửa tròn, phu quân nàng Triệu Nam Tự khoanh tay đứng đó, biểu tình hờ hững, ánh mắt lạnh băng.
____________
Bóng đêm thâm trầm, trong phòng nhỏ tối tăm, Lý Diệp khóc đến tận nửa đêm, lúc này ôm đầu gối ngồi dựa cửa sổ, ánh mắt dại ra.
Nàng cũng từng là Lý gia đại tiểu thư nhà cao cửa rộng, tú lệ thông tuệ, tri thư đạt lễ, tuy phụ mẫu mất sớm, nhưng trên có huynh trưởng sủng ái che chở, vẫn tốt đẹp, ấm áp như cũ.
Mấy năm trước, huynh trưởng đỗ đạt Trạng Nguyên, làm chức học sĩ trong Hàn Lâm Viện, sau đó nhị giáp tiến sĩ Triệu Nam Tự đến nhà cầu thân, huynh trưởng chấp thuận, nhưng trước khi nàng xuất giá thì bệnh nặng ly thế.
Trưởng huynh như phụ mẫu, nàng vì ca ca giữ đạo hiếu trọn một năm, cởi bỏ khăn tang, gả vào nhà lớn Triệu gia.
Mọi người đều nói Trường sử thiếu giám Triệu Nam Tự là người trọng tình trọng nghĩa, quân tử giữ lời, không chê thân phận mồ côi của nữ nhi Lý gia, lấy nghi lễ chính thê rước nàng vào cửa, lại không biết ngày đó nhà họ Triệu có hai cỗ kiệu hoa. Cùng ngày cưới, hắn rước biểu muội Ôn Nhược Nhụy làm bình thê.
Đêm bái đường đó, Triệu Nam Tự ở lại chỗ biểu muội, từ đó về sau cũng không tới chỗ nàng. Dù vậy, nàng vẫn cẩn trọng giữ bổn phận thê tử, đem toàn bộ ái mộ cùng một trái tim chân thành trao cho hắn, cam tâm tình nguyện khóa mình lại vào thân xác hiền lương thục đức, an phận, kính cẩn nghe theo, vô dục vô cầu.
Thẳng đến đoạn thời gian trước, hắn say rượu xông vào trong phòng cùng nàng viên phòng, nàng liền có thai lúc đấy, cho đến tận khi hài tử chưa đầy ba tháng, nàng chưa từng nói với ai.
Ai ngờ sau khi nàng mang thai, Triệu gia xảy ra tai nạn không ngừng. Đầu tiên là cháy, sau đó là Triệu Nam Tự trên đường thượng triều xảy ra va chạm với kiệu phu nhà khác, suýt nữa bị thương. Đến ba ngày trước, nhi tử của Ôn Nhược Nhụy mắc phải bệnh sởi, sốt cao không ngừng. Triệu mẫu mời đạo sĩ tới nhà làm phép, đạo sĩ tự xưng thiên sư kia trực tiếp dùng kiếm chỉ vào nàng, nói tai tinh ở trong bụng nàng, nếu không diệt trừ, cả nhà Triệu gia ắt có đại nạn.
"Hài tử của ta." Lý Diệp vuốt ve bụng, nhỏ giọng khóc nức nở: "Nương sai rồi, nương không bảo vệ được ngươi."
Mưa vẫn còn rơi, đập trên mái hiên phát ra từng tiếng nhỏ, dưới cửa sổ loáng thoáng tiếng nói chuyện với nhau.
"Liên tỷ tỷ bình an." Nhỏ giọng thỉnh an chính là thị nữ bên người Lý Diệp - Tử Ngọc.
"Tử Ngọc muội muội." Một thanh âm khác vang lên, không tự giác mang theo tia cao ngạo, người đến là Lục Liên - nha hoàn thân cận của Ôn Nhược Nhụy: "Phu nhân biết đêm nay ngươi trực vất vả, cố ý bảo ta mang một chút bánh phù dung tới."
"Đa tạ phu nhân! Đa tạ tỷ tỷ!" Tử Ngọc nghe tới cũng thực hưng phấn, thanh âm cũng cao lên: "Ngày mai Tử Ngọc có thể đến phòng phu nhân hầu hạ phải không?"
"Cần chờ thêm mấy ngày nữa."
"Vì sao? Lão phu nhân vừa mới nói ngày mai sẽ để chủ nhân viết hưu thư." Hiện tại Tử Ngọc cũng không chút kiêng dè người trong phòng chứa củi sẽ nghe thấy.
Thanh âm Lục Liên lạnh xuống: "Ngươi tính toán cũng thật tốt, người kia vừa bị hưu, ngươi liền đến hầu hạ phu nhân, là muốn cho mọi người nói linh tinh về phu nhân phải không?"
"Liên tỷ tỷ dạy phải, là muội muội nóng vội. Nhưng mà ta cũng không dám ở lại tiểu viện này, lúc nào cũng cảm thấy âm u. Ngươi có từng nghe nói đến anh linh lấy mạng bao giờ chưa?"
"Tâm tư của ngươi quá nhiều, chỉ là một cái hài tử chưa thành hình mà thôi, đào đâu ra cái gì mà anh với chả linh?"
"Nhưng trong thôn chúng ta đều dạy kể cả thai nhi chưa thành hình cũng có linh, Liên tỷ tỷ ngươi không sợ sao?" Thanh âm của Tử Ngọc nhỏ dần, mang theo chút run rẩy: "Rốt cuộc thì phòng ở phía Bắc kia là ngươi phóng hỏa, kiệu phu cỗ kiệu kia cũng là ngươi mua chuộc, cuối cùng tất cả đều quy tội cho hài tử trong bụng nàng."
"Nói bậy, ta cùng nàng không oán không thù, chỉ là thay phu nhân làm việc thôi. Vì sao phải sợ?" Lục Liên có chút thẹn quá hóa giận, phản kích nói: "Đừng quên là ngày ấy ngươi xử lý lạc hồng trên giường, làm chủ nhân ghét bỏ nàng, lại mật báo cho phu nhân cái thai trong bụng nàng ta!"
"Ta, ta cũng là thay phu nhân làm việc!"
"Ngươi nói nhiều quá, mau ăn điểm tâm đi!"
Mưa tạnh, ánh trăng cách song cửa sổ chiếu vào trong phòng, bóng cây cối trong viện loang lổ, giương nanh múa vuốt như bóng ma.
Máu tươi chảy xuôi trên mặt đất, Lý Diệp đau đến cuộn tròn thân thể, cắn nát răng cửa, mười đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, quật cường không chịu phát ra thanh âm nào.
Ngày mai đã định là một ngày sáng sủa, mặt trời lên cao, cỏ cây um tùm. Nếu hết thảy có thể quay lại một lần nữa, nàng tuyệt đối sẽ không để phí hoài tuổi xuân nơi đình viện này, đau khổ cả đời.
_____
Lý thị trưởng nữ Tiểu Diệp, thân muội tứ phẩm học sĩ Hàn Lâm Viện Lý Chi, chi thư đạt lễ, ôn nhu thông tuệ, lương thiện dịu dàng, vào đêm hè Minh Hữu năm thứ ba hương tiêu ngọc vẫn. Cùng ngày nha hoàn thân cận Tử Ngọc cũng chết bất đắc kỳ tử.
Từ đây minh châu đã lạnh, một sợi hương hồn theo gió tuyên thệ, thiên trường địa cửu vạn kiếp không quay đầu.
Chú thích: + Phượng tiên hoa còn gọi là nắc nẻ, móng tay lồi, bông móng tay.
+ Trường sử thiếu giám: quan tứ phẩm, thư ký về văn thư.