Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh, Ta Giả Bệnh

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta đi qua muôn trùng sông núi, cuộc sống trôi qua từ từ.

Sau đó ta dừng chân ở một thành nhỏ gần biên giới.

Mặc dù nơi đây không sầm uất bằng thượng kinh, cũng chẳng giàu có như Giang Nam; nhưng khí hậu quanh năm ấm áp như mùa xuân nên đã sản sinh ra vô vàn loại trái cây ngon ngọt.

Vị tươi ngon là thứ ở trong cung không thể thưởng thức được.

Ta thường nghe thấy tin tức của Dung Dục.

Tuy cách kinh thành rất xa nhưng ta vẫn nghe thấy những lời khen ngợi chàng.

Họ khen chàng nhân hậu thương dân, khéo dùng người tài, giỏi chăm lo việc nước, cho rằng chàng là thần tiên hạ phàm, được phái xuống làm Thiên Tử.

Cũng có kẻ lo âu thay chàng, bởi chàng chưa lập Hậu, cũng chẳng tuyển phi. Vị quân chủ anh minh vẫn chưa có con nối dõi, chẳng biết tương lai ai sẽ kế thừa sự nghiệp Đại Tống đây?

Sau này lại nghe kể chàng đã chọn một đứa trẻ từ tôn thất, ban cho nó cái tên Dục Chương, không chỉ tự mình dạy dỗ mà còn lập đứa trẻ đó thành Thái Tử.

Lần cuối cùng ta nghe được là tin chàng băng hà.

Những kẻ đó nói chàng lao lực nhiều năm, thân thể không chịu nổi nên đã đột ngột qua đời trong Cần Chính điện.

Ta xếp mấy loại trái cây mang về thượng kinh, trong đó có trái tiên tuyền(*), vừa ngọt vừa giòn lại mọng nước, là loại quả Dung Dục thích nhất.

Ta nhớ đến kiếp trước, lần đầu tiên tri phủ Vân Châu tiến cống loại quả này, đôi mắt Dung Dục đã sáng lấp lánh sau khi nếm thử nó.

Tiên Tuyền ở đây ra trái quanh năm, nhưng Dung Dục đã không còn cơ hội nếm thử nó nữa rồi.

Trái cây khó bảo quản, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể vận chuyển đến thượng kinh.

Ta rời khỏi thượng kinh 15 năm, tính thêm kiếp trước chắc ta cũng đã ngoài 50 tuổi.

Nhưng chỉ trong hai ba năm gần đây, ta đã cảm nhận được bầu không khí của một triều đại hưng thịnh.

Sự thịnh vượng không chỉ hiện hữu nơi kinh thành, mà nó còn đến từ các thành nhỏ xa xôi, nơi mà người dân được hạnh phúc, không nhặt nhạnh bất kỳ thứ gì rơi trên đường; là khi các tiểu quốc xung quanh kính ngưỡng thán phục, còn có những lời khen ngợi của người dân nước họ khi nhập kinh.

Thiên hạ thái bình, triều đại thịnh vượng; Chỉ trong thời gian ngắn ngủi 15 năm, Dung Dục đã hoàn thành giấc mơ của chàng.

|Hoàn chính văn|
« Chương TrướcChương Tiếp »