Chương 5

Ta nắm lấy tay Tạ Dực Bạch, giọng điệu vui vẻ:

"Ta sợ phu quân của ta làm gì? Truyền ra ngoài không phải khiến người ta chê cười hay sao?"

Đôi mắt màu lục đậm của Tạ Dực Bạch nhìn ta chằm chằm, như là muốn nhìn thấu cả người ta.

Ta không e dè ánh mắt hắn, gợi lên nụ cười nhạt nhẽo.

Dù sao cũng phải gả cho người khác, còn không bằng gả cho người có thể trả thù giúp ta.

Những ngày gần đây kinh thành náo nhiệt cực kỳ.

Một là, ân nhân cứu mạng của đích nữ phủ Tể tướng là người khác, thái tử chỉ là thừa hưởng ơn của người khác.

Hai là, đích nữ Ôn gia từ chối vị trí thái tử phi cao quý, xin ý chỉ gả cho tam hoàng tử ít được sủng ái nhất.

Trong lúc nhất thời vô số tiếng cười nhạo của người ta vang lên hết đợt này đến đợt khác, ta ngoảnh mặt làm ngơ.

Phụ mẫu ta đều là người yêu thương ta nhất, thấy ta nhất quyết muốn gả cho tam hoàng tử, chỉ ôn tồn nói: "Nếu con bị ủy khuất, còn có phụ mẫu chống lưng, không sợ."

Đại ca và tẩu tẩu cũng chỉ lặng lẽ chuẩn bị cho ta một của hồi môn hậu hĩnh.

Một lần đi ra ngoài, ta chọn loại vải lụa cao cấp nhất để chuẩn bị thêu lại chiếc túi tiền cho Tạ Dực Bạch lần nữa.

Không ngờ lại vô tình gặp phải một người quen.

A Nguyệt quỳ gối trên đường cát, trên mặt là vẻ đáng thương nhu nhược gãi đúng chỗ ngứa.

Mi mắt ướt đẫm, thân hình thon thả, yếu đuối đến mức không thể tự gánh vác.

Bên cạnh là một thi thể phụ nữ sắc mặt tái nhợt, trước mặt có dòng chữ lớn màu trắng: 【Bán mình táng mẫu】.

Kiếp trước ta cũng bị nàng dùng vẻ ngoài đáng thương như vậy mà lừa gạt, mềm lòng mua nàng về làm nha hoàn bên người.

Không nghĩ tới lại là dẫn sói vào nhà.

Đời này, ta định làm như không thấy, chậm rãi thay đổi hướng đi.

Không ngờ A Nguyệt vừa lăn vừa bò, nắm chặt lấy hai chân ta.

Đôi mắt nàng rưng rưng, cánh tay xanh tím, liên tục gục xuống đất lạy ta: "Cầu xin tiểu thư khai ân, mua lại A Nguyệt đi!"

Một chút một chút, gục đến kêu một tiếng.

Ta cau mày.

“Đồ vô lại nào dám cản đường tiểu thư?"

Tiểu Hạnh Nhi là một người nóng tính, kiếp trước cũng vì bảo vệ ta mà chết thảm dưới tay A Nguyệt.

Người qua kẻ lại trên đường cái, nghe thấy tiếng động, đều giương mắt nhìn lại đây.

Ta thản nhiên nhìn động tác A Nguyệt dập đầu, không có chút ý định nào muốn ngăn cản.

Không lâu sau, trán A Nguyệt rách nát, phối hợp với giọt nước mắt trong suốt ướŧ áŧ, trông như thể bị chịu oan ức lớn.