Chương 45:

Sắc mặt Khương Ngật Tùng lạnh lẽo: "Thì ra thật sự là ngươi truyền đi, ta lại còn nói tốt cho ngươi trước mặt mẫu thân, được lắm, Hứa Vân Phi, Khương Vận Tuyết, mẫu nữ hai người đều cực kỳ tốt!"

"Không, không phải, phu quân chàng nghe ta nói." Sắc mặt Hứa thị lập tức thay đổi.

"Phụ thân..." Khương Vận Tuyết cũng hơi nghĩ mà sợ, hình như nàng ta gây ra đại hoạ rồi, nhưng việc đã đến nước này, chỉ cần có thể phá huỷ Khương Thanh Dao, nàng ta không tiếc thứ gì.

Bốn phía lại một lần nữa trở nên ồn ào.

Lý thị nghe vậy mà mồ hôi chảy ròng ròng, thiếu chút thì tai tinh Khương Thanh Dao này sẽ được gả vào phủ An Quốc Hầu, nếu như ảnh hưởng tới Cẩm Trăn, Duệ Thần và Linh Tuệ vậy thì nguy to rồi.

Nguy hiểm thật.

Nhị tiểu thư Khương gia cũng đã nói như vậy, vậy thì chính là thật.

Nhị phu nhân Hạ gia, Đào thị do dự trong chốc lát, cũng cảm thấy tiếp tục thực hiện hôn ước thì không ổn, hỏi thăm ý của Hạ lão phu nhân: "Mẫu thân, người xem?"

"Cái gì mà đại sư mệnh? Còn lâu ta mới tin." Hạ Tư Dư tức giận hừ một tiếng: "Thanh Dao tỷ tỷ tốt như vậy, làm sao lại là Thiên Sát Cô Tinh?"

"Ta vẫn luôn qua lại với Thanh Dao tỷ tỷ, cũng không thấy nàng khắc ta? Ta thấy căn bản không phải đại sư gì, là bọn bịp bợm giang hồ mới đúng!"

"Im miệng." Đào thị giữ chặt nàng ấy, cảnh cáo nữ nhi: "Nơi này còn chưa tới phiên con xen vào."

Hôm nay là tang lễ của nhi tử, Hạ lão phu nhân đắm chìm trong bi thương, vốn dĩ không muốn quản những chuyện này, làm sao cả đám đều hỏi chủ ý của bà ấy.

Năm đó, chẳng biết tại sao phu quân chỉ định muốn Khương Thanh Dao gả vào phủ An Quốc Hầu, đã định ra mối hôn sự này với lão bá.

Lão Hầu gia làm như vậy dĩ nhiên có đạo lý của ông ấy, Hạ lão phu nhân tin tưởng vào quyết định của phu quân.

Bà ấy trầm giọng nói: "Loại chuyện này, vẫn là mời người đại sư năm đó ra đây, nói cho rõ ràng thoả đáng ở trước mặt."

Trong số khách nhân có người nói: "Thà rằng tin là có, chứ không thể tin là không, nhìn những năm này phủ Ninh Viễn Bá suy yếu như thế nào là biết."

Câu nói này giống như một cái tát vô hình vả vào mặt Khương Ngật Tùng.

Đây là đang chế giễu ông ta vô dụng, phủ Ninh Viễn Bá ở trong tay ông ta đã suy tàn rồi.

Tâm trạng Hạ Hoài Hiên được thả lỏng, đi đến trước mặt Khương Thanh Dao: "Ngươi không nghĩ tới sẽ rơi vào tình cảnh như này phải không? Xem ra rất nhanh hai nhà sẽ hủy bỏ hôn ước."

"Có hối hận vì lúc trước đã chọn phụ thân mà không chọn ta hay không?"

Trên mặt Hạ Hoài Hiên hiện lên mấy phần xem thường, chế giễu Khương Thanh Dao lúc trước không biết tốt xấu.

Đổi người thì có thể như thế nào?

Bây giờ ngay cả người lấy nàng cũng không có.

Huỷ hoại Khương Thanh Dao, từ hôn cũng là quyết định không tệ, như này nàng cũng sẽ không được gả cho phụ thân hắn ta.

Chờ sau khi huỷ hôn, người của phủ Ninh Viễn Bá sẽ không bỏ qua cho nàng, những người khác cũng không dám cưới nàng, hắn ta chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng.

Đến lúc đó, hắn ta sẽ nạp Khương Thanh Dao làm thϊếp, lại tìm người làm sáng tỏ chuyện phê mệnh.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Hạ Hoài Hiên quyết định cho Khương Thanh Dao một bài học, không cưới nàng làm vợ, để cho nàng làm thϊếp, đây chính là cái giá mà nàng phải trả khi không nghe lời hắn ta.

Không biết hắn ta đang suy nghĩ gì, tóm lại không phải thứ gì tốt, Khương Thanh Dao lại bị hắn ta làm cho buồn nôn.

"Không, từ trước tới giờ ta không hối hận, tương lai cũng tuyệt đối không hối hận."

"Ngươi nói cái gì?" Toàn thân Hạ Hoài Hiên tràn ngập sự cáu kỉnh, nàng quả nhiên đã học được bản lĩnh rồi!

Nếu không phải có nhiều người nhìn như vậy, chỉ sợ bàn tay hắn ta đã dời lên trên mặt nàng rồi.

Nữ nhân này, thích gợi đòn.

"Người đâu, mời Khương cô nương ra ngoài, ta nghĩ nếu phụ thân ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy người có điềm xấu." Hạ Hoài Hiên bày ra tư thế nghiêm chỉnh của người đứng đầu Hầu phủ, hạ lệnh trục khách với Khương Thanh Dao.

Nàng sẽ là người đầu tiên bị phủ An Quốc Hầu trục xuất ra khỏi cửa, hắn ta chính là muốn nàng mất hết thể diện.

Chần chờ một chút, tên hầu tiến lên: "Khương cô nương..."

Khương Thanh Dao ngửi thấy một luồng khí tức nhàn nhạt thanh lãnh, một khắc sau, một bóng dáng mạnh mẽ thẳng tắp chắn trước người nàng, vừa vặn chặn tên hầu lại.

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Ai muốn đuổi thê tử chưa xuất giá của bổn hầu đi?"