Nhìn thấy thái độ kiêu căng của Hạ Hoài Hiên, Khương Thanh Dao chỉ cảm thấy buồn nôn.
Ân nhân cứu mạng? Hắn ta là ân nhân cứu mạng gì chứ?
Cho dù hắn ta nhảy vào hồ băng cứu nàng, đời trước nàng cũng chết thảm ở trong tiểu viện, cái mạng kia đã sớm trả lại cho hắn ta rồi.
Nhưng bảy năm nỗ lực của nàng thì tính toán như thế nào? Nói cho cùng vẫn là Hạ Hoài Hiên thiếu nợ nàng!
Khương Thanh Dao nửa ngày không nói chuyện, chờ lửa giận trong lòng đè xuống, mới mở miệng hỏi: "Thế tử muốn báo đáp ân tình?"
Ánh mắt của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén, không biết vì sao Hạ Hoài Hiên có chút chột dạ, nhìn sang phía nàng: "Ta không phải, ta không có, nàng biết, cho dù ta cứu nàng, ta cũng không có ý định đòi nàng hồi báo cái gì."
Hay cho câu không cầu hồi báo, vậy thì đừng lôi lôi kéo kéo với nàng trên đường cái, ảnh hưởng không tốt biết bao nhiêu?
Không vừa mắt nhất là ngoài miệng một bộ, thực tế lại là một bộ khác của hắn ta.
Khương Thanh Dao không kiên nhẫn mà cau mũi một cái: "Thế tử đến cùng muốn làm cái gì?"
Sự không vui của nàng sắp tràn ra ngoài, Hạ Hoài Hiên làm sao không chú ý đến?
Trái tim y như bị người chà đạp, rất không thoải mái, hắn ta cất giọng khàn khàn nói: "Nàng phải làm sao mới có thể nguôi giận? Ta cam đoan về sau sẽ không tìm Tần Ngọc Dung nữa, nhìn cũng sẽ không liếc nhìn nàng một cái."
Khương Thanh Dao mí mắt cũng không nâng lên một chút, đối với hắn ta vẫn ôn hoà như cũ.
Nếu nàng tin lời này của hắn ta thật, Diêm La Vương cũng sẽ bị nàng khóc đến mụ mị, đêm nay liền phái Hắc Bạch Vô Thường đến đòi mạng.
Giọng điệu Hạ Hoài Hiên có chút cay đắng, như nhớ lại lại như cảm khái: "Nàng thay đổi rồi, trước đây nàng không phải loại người keo kiệt cay nghiệt như vậy."
Hắn ta vẫn luôn biết, Khương Thanh Dao là người rất dễ mềm lòng lại rất thiện lương, tính cách của nàng rất dễ bị thua thiệt, ngoại trừ hắn ta, nam nhân khác nhất định sẽ chiếm hết tiện nghi của nàng, làm nàng tổn thương.
Keo kiệt cay nghiệt?
Cho nên nàng không chịu vui vẻ tiếp nhận vị hôn phu làm loạn trước hôn lễ với biểu tiểu thư trong phủ, không nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn ta chính là cay nghiệt keo kiệt sao?
Khương Thanh Dao cũng bị lời này của hắn ta chọc tức đến bật cười, dùng sức đẩy tay Hạ Hoài Hiên ra.
Hắn ta cảm thấy nàng chỉ là đang giận chuyện của hắn ta và Tần Ngọc Dung, thật sự quá ngây thơ.
Nàng hận chính là hắn ta, kiếp trước từ lúc Hạ Hoài Hiên lần lượt khiến người ta thất vọng, nàng đã nản lòng thoái chí với hắn ta, chỉ muốn vui vẻ ngoài mặt, không liên quan đến nhau nữa.
Nhưng con người hắn ta khiến người ta ghê tởm hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, không chỉ nuôi rất nhiều nữ nhân ở bên ngoài, còn cùng Tần Ngọc Dung gạt nàng lừa nàng nuôi con của bọn họ.
Nàng móc sạch đồ cưới, Tiết gia hết sức giúp đỡ An Quốc Hầu phủ đang dần dần suy bại, giúp đỡ Hạ Hoài Hiên bao nhiêu, hắn ta lại vào lúc Tiết gia xảy ra chuyện thờ ơ lạnh nhạt, bo bo giữ mình, thật sự là lòng lang dạ sói!
Khương Thanh Dao đau khổ cầu xin, nước mắt đều chảy khô, Hạ Hoài Hiên chưa từng có một tia động dung?
Nàng bị bệnh nguy kịch nằm liệt giường, còn hắn ta lại đang mây mưa với nữ nhân khác.
Mãi đến trước khi chết, nàng mới biết được Tiết gia trên dưới trăm người bị chém đầu, nàng ngay cả người thân cuối cùng cũng không gặp được, hắn ta lại dẫn theo bọn nhỏ cùng Tần Ngọc Dung cả nhà đoàn viên trước mặt nàng.
Phàm là hắn ta có một chút lương tâm, đều không nên làm ra chuyện như vậy.
Tiết gia bị oan diệt vong, nàng ôm hận mà chết!
Khương Thanh Dao hận mình ngu xuẩn, không biết nhìn người, giao sai chân tình, càng hận Hạ Hoài Hiên tên cặn bã ăn thịt người không nhả xương, ích kỷ đến cực điểm này.
Nếu hắn ta nhất định muốn dây dưa, vậy thì tốt, nàng phụng bồi đến cùng, liền xem hắn ta có trả nổi cái giá lớn hay không?