Khương Vận Tuyết mặc dù xấu xa, nhưng từ trước đến nay đầu óc không thông minh lắm, có thể nghĩ ra được biện pháp âm hiểm như thế, phía sau chắc chắn có người chỉ điểm, Khương Thanh Dao hơi động não, không khó đoán được, người kia chính là Tần Ngọc Dung.
Chỉ chốc lát sau, Khương Thanh Dao đã nghe thấy Hứa thị và Tần Ngọc Dung đánh nhau, xem ra bà ta cũng nếm được vị nữ nhi của mình bị người khác sử dụng như quân cờ.
Hứa thị không thể trút giận lên Khương Thanh Dao, chẳng lẽ còn không động được vào một biểu tiểu thư?
Tần Ngọc Dung bị hai bà tử ấn xuống, Hứa thị nắm chặt tóc của nàng ta, tát mạnh cho nàng ta mấy cái, đánh tới khi thấy tay đau, lại bảo các bà tử vả miệng.
"Người đâu, vả miệng!"
"Chát chát chát. . ." Ba mươi mấy cái tát, miệng Tần Ngọc Dung sắp bị đánh nát rồi.
Khương lão phu nhân và Khương ngật tùng từ xa xa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thay đổi, nhất là Khương lão phu nhân, sắc mặt nặng nề đến dọa người.
"Dừng tay!"
Đầu óc Tần Ngọc Dung choáng váng, đau đến sụp đổ, nhóm bà tử vừa buông lỏng nàng ta, nàng ta lại quyết tâm cào lên mặt Hứa thị.
"A —— "
Móng tay sắc nhọn cắm thật sâu lên mặt Hứa thị.
Khương lão phu nhân cũng đau đầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại ầm ĩ đến cục diện này rồi?
Trong lúc nhất thời, trong phủ rối bời.
Khương Thanh Dao nghe Chi Đào miêu tả sinh động như thật, giọng điệu rất có hứng thú: "Rất tốt, rất lâu rồi trong phủ không náo nhiệt như vậy."
Chi Đào đã không còn cách nào nhìn thẳng vào cái từ "náo nhiệt" này.
Loại náo nhiệt này, lão phu nhân, Bá gia, Hứa thị đều không muốn?
Khương Thanh Dao bảo Chi Đào gọi quản gia thu chi trong phủ tới, chỉ chốc lát sau người đã tới rồi.
"Đại tiểu thư muốn xem sổ sách các cửa hàng của hồi môn của Tiết phu nhân?"
"Ừm."
Nhưng một tiểu nữ tử mười sáu tuổi, có thể đọc hiểu sổ sách sao? Trong mắt quản gia thu chi chứa đầy sự khinh thường.
Chờ người lấy sổ sách tới, Khương Thanh Dao bảo ông ta lui xuống, căn bản không quan tâm trong lòng ông ta nghĩ gì.
Làm đương gia chủ mẫu của Hầu phủ lâu như vậy, nếu ngay cả sổ sách cũng không đọc hiểu được, bàn tính cũng không đánh lưu loát, vậy thì coi như nàng sống vô dụng rồi.
Chỉ có hiểu rõ tình hình kinh doanh của mỗi một cửa hàng, thu nhập của sản nghiệp như thế nào, sau này mới có thể dễ dàng lấy lại của hồi môn của mẫu thân hơn.
Gặp một bước đi một bước không phải tác phong của nàng, nàng phải phòng bị chu đáo, đi trước mới là tôn kính.
Sau khi Khương Thanh Dao đi báo cáo với Khương lão phu nhân, thì thu nhận hai nha hoàn mới, những viện tử khác đều có một đống người hầu, Hoa Gian Cư của nàng cũng chỉ có một mình Chi Đào.
Nàng cần càng nhiều người có thể dùng được, thuận tiện làm việc.
"Bạch Ngưng, Sơ Lộ, sau này các ngươi làm việc ở bên cạnh ta, có gì không hiểu có thể hỏi Chi Đào."
"Vâng thưa tiểu thư." Hai nha hoàn trăm miệng một lời.
Có thêm tiểu tỷ muội, Chi Đào rất vui vẻ, dẫn người đi làm quen với Hoa Gian Cư, huấn luyện người mới.
Trong ngôi nhà này, Hứa thị náo loạn một trận, không chỉ bị thương còn bị Khương lão phu nhân lên án mạnh mẽ một trận, phạt nửa năm tiền tiêu hàng tháng, cộng thêm trước đó còn trả lại cho Khương Thanh Dao một vạn sáu ngàn lượng, cuộc sống của Hứa thị lập tức trở nên túng thiếu.
Cả ngày Khương Vận Tuyết tự giam mình ở trong phòng, sầu não uất ức, Khương Hi Trạch không biết nàng ta xảy ra chuyện gì, chỉ biết là có liên quan đến Khương Thanh Dao, trong lòng càng thêm thống hận Khương Thanh Dao.
Hắn ta là tâm can bảo bối của tổ mẫu, tương lai là người nối nghiệp phủ Ninh Viễn Bá, tiện nhân Khương Thanh Dao kia lại dám đạp hắn ta, đáng chết.
Khương Hi Trạch cong lên một nụ cười lạnh hung ác nham hiểm: "Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không để cho nàng sống tốt."