Khương Hi Trạch mới không thèm để ý nhiều như vậy: "Như vậy đi, ngươi bảo Tiết gia giảm giá, chúng ta trả một vạn lượng được không?"
Khóe môi Khương Thanh Dao nổi lên một vòng cười lạnh.
Còn giảm giá?
Nghĩ hay lắm, một xu cũng đừng nghĩ trốn, nàng muốn phủ Ninh Viễn Bá nôn ra toàn bộ ra cho Tiết gia.
"Đệ đệ tốt của ta, ngươi là muốn cho người bên ngoài đều cho rằng Ninh Viễn bá phủ chúng ta phá sản phải không?"
Khương Ngật Tùng cũng bị trưởng tử ngu ngốc làm cho tức chết, sao ông ta lại sinh ra một tên ngu xuẩn như vậy?
Tô di nương vẫn luôn không lên tiếng mở miệng: "Thanh Dao, năm vạn lượng không phải số nhỏ, ngươi đi nói với người Tiết gia, chúng ta có thể trả lại từng đợt hay không?"
"Năm nay trả trước năm ngàn lượng, sang năm trả năm ngàn lượng, chậm rãi trả hết."
Chủ yếu là không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng ta và các con, sống quen ngày lành, tự nhiên sẽ rất khó tiết kiệm.
Khương Thanh Dao biết rõ đây chẳng qua là kế tạm thời, đến sang năm, nàng gả vào An quốc hầu phủ, bọn họ khẳng định có đủ loại lý do không trả tiền.
Mọi người đều có tâm tư riêng.
"Vậy ta đi tìm người của Tiết gia nói chuyện đi." Khương Thanh Dao đáp qua loa.
Nàng có chuyện quan trọng hơn phải tìm tam biểu ca, liên quan đến chuyện lớn của Tiết gia.
Những người khác lui ra, Mặc Hương đường chỉ còn lại Khương lão phu nhân và Khương Ngật Tùng.
Dương Lục gia là đệ đệ Khương lão phu nhân thương yêu nhất, lúc trước bị người sòng bạc chém đứt hai tay, Khương lão phu nhân không đành lòng, mới dùng danh nghĩa phủ Ninh Viễn bá vay tiền Tiết gia.
Đáng tiếc Dương Lục gia say rượu ngoài ý muốn ngã xuống hồ chết đuối, số tiền vốn nên là Dương Lục gia trả lại rơi xuống trên đầu Ninh Viễn Bá phủ.
Dương Lục gia chết vẫn là nỗi đau của Khương lão phu nhân, trong phủ không ai dám nhắc tới.
Khương Ngật Tùng là con, lấy hiếu làm đầu, cũng không tiện chỉ trích Khương lão phu nhân.
Khương lão phu nhân có chút khó xử, nhưng muốn bà ta một hơi lấy ra năm vạn lượng, bà ta không làm được.
Trầm ngâm một lát, mở miệng: "Dùng đồ cưới Tiết thị để lại trả lại!"
Tiết thị, cũng chính là thân mẫu của Khương Thanh Dao.
Bà ấy để lại một khoản của hồi môn lớn, vốn nên cho Khương Thanh Dao, bây giờ bị Khương lão phu nhân nắm trong tay, không biết đã tiêu đi bao nhiêu, bây giờ còn muốn động đến của hồi môn Tiết thị để lại để bù vào khoản nợ này.
Khương Ngật Tùng trong lúc nhất thời xấu hổ, nào có nam nhân nào sống dựa vào đồ cưới của thê tử?
"Mẫu thân, Thanh Dao sắp gả vào An Quốc Hầu phủ, đến lúc đó đồ cưới cho nàng không thể để người ta chê cười được."
Ngụ ý món nợ này không thể động đến của hồi môn của Tiết thị, sau này bọn họ đều không chuẩn bị được của hồi môn đàng hoàng cho Khương Thanh Dao xuất giá, sẽ khiến An Quốc Hầu phủ coi thường phủ Ninh Viễn bá bọn họ.
Sắc mặt Khương lão phu nhân trầm xuống dọa người: "Chỉ là thứ sao chổi, nào có quan trọng bằng đám tôn tử bảo bối của ta?"
"Đồ cưới Tiết thị để lại, vốn dĩ ta định cho Thanh Dao một phần nhỏ làm đồ cưới, phần còn lại để cho Hi Trạch và Hoán Minh dùng để cưới vợ."
Phủ Ninh Viễn Bá không lớn bằng lúc trước, nếu không có sính lễ phong phú, có đại hộ nhân gia nào sẽ nguyện ý gả nữ nhi vào? Tôn tử của bà ta chẳng phải không cưới được quý nữ danh môn sao?