Chương 2

Ngoài điện trăng sáng vắng vẻ, Tiêu Dư đi rất nhanh, vừa đi đến trước xe ngựa, đột nhiên nghe thấy một tiếng gấp gáp: "Vương gia, xin dừng bước."

Hắn dừng bước.

Chỉ thấy Đàm ngự sử nhanh chân đi tới, nhìn những người hầu xung quanh xe ngựa, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Tiêu Dư lập tức hiểu ý: "Đàm ngự sử không bằng cùng bản vương đi dạo trong cung?"

Người kia gật đầu, lại quay sang nói với tiểu bộc bên cạnh: "Bản quan cùng Kỳ vương đi dạo, các ngươi không cần đi theo nữa."

Cứ như vậy, hai người ngầm hiểu nhau mà đi đến trước đình Lãm Nguyệt, Đàm Giai Văn đột nhiên cúi chào.

"Đa tạ vương gia."

Ánh mắt Tiêu Dư hờ hững: "Đàm ngự sử khách sáo rồi."

Người mặc áo bào đỏ thẫm thở dài: "Hiện nay Tiết độ sứ ỷ thế tự trọng, thế lực địa phương một mực bành trướng, bệ hạ còn chém gϊếŧ lương thần... Thiên hạ này, e là lại phải đại loạn rồi."

Lời nói của Đàm Giai Văn có ý khác, Tiêu Dư im lặng lắng nghe, không nói một lời.

Đàm Giai Văn biết, Kỳ vương Tiêu Dư ít nói nhưng tâm tư lại vô cùng kín đáo, thấy đối phương không nói, ông ta biết trong lòng Kỳ vương nhất định có cân nhắc.

Ông ta liền từng bước dẫn dắt đối phương: "Đáng thương cho Hoa tướng quân cả đời tận trung, sau khi giúp bệ hạ đoạt ngôi, lại rơi vào kết cục như vậy."

Chim hết thì bẻ cung, thỏ chết chó săn bị thịt*.

(*) Ý câu này là Tiêu Cảnh Minh qua cầu rút ván.

Người mặc áo tím gật đầu, đáp lời ông ta: "Ừ, đáng thương thật."

Nhìn về phía một cây hòe không xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Đáng thương hơn là ba năm trước Hoa tướng quân còn gả nữ nhi cho bệ hạ, giờ nói bỏ là bỏ…" Người áo đỏ lại thở dài: "Thật đáng tiếc cho Hoa mỹ nhân ở cung Hoa Đông..."

Nhưng ông ta còn chưa nói hết, người bên cạnh đột nhiên cắt ngang lời nói này: "Lời của Đàm ngự sử hôm nay, hình như hơi nhiều."

Giọng nói của Kỳ vương nghe lạnh lẽo, nói xong, liền định đi ra khỏi đình.

Đàm Giai Văn vội vàng gọi một tiếng: "Vương gia!"

Tiêu Dư không để ý đến ông ta, bước chân không dừng. Mái tóc đen của hắn chỉ buộc bằng một dải băng màu vàng kim, ống tay áo tím tung bay, quả có khí chất của người thời Ngụy Tấn.

"Vương gia…"

Người kia bất đắc dĩ, vội vàng đuổi theo, thốt ra lời trong bụng: "Vương gia có phải muốn phát động binh biến không?"

Ông ta cố tình hạ giọng, chỉ để Kỳ vương nghe thấy. Quả nhiên, chân đối phương khựng lại, cuối cùng chậm rãi quay người.

Nhưng lại không phủ nhận.

Một lúc lâu sau, người mặc áo tím nhàn nhạt lên tiếng, đôi mắt như trăng nhưng lại tinh tế khác thường.

"Ai nói với ngươi, có phải là Tô thị lang không?"

"Không có ai nói với hạ quan" Đàm Giai Văn cười: "Hạ quan đoán vậy."

Tiêu Dư có vẻ hơi kinh ngạc, ánh mắt khẽ động.

"Vương gia yên tâm, nếu hạ quan muốn truyền tin hay tấu sự, thì sao lại đi dạo chơi như thế này với vương gia?"

Lo lắng rằng vương gia sẽ hiểu lầm, Đàm ngự sử vội vàng giải thích.

Quả thật là như vậy.

Nghe vậy, sự lạnh lẽo trong mắt của Tiêu Dư giảm đi ba phần.

Tuy nhiên, nếu Đàm Giai Văn muốn tấu lên Tiêu Cảnh Minh, hắn cũng không sợ. Những năm qua, những lời vu khống bẩn thỉu đổ lên hắn đâu có ít.

"Giai Văn chỉ muốn nói, nếu vương gia thành công, nhất định..."

Người bên ngự sử đại nhân đột nhiên lên tiếng: "Định sẽ không lặp lại sai lầm của tiên hoàng."

Tin vào hoạn quan, gϊếŧ hại trung thần, chia rẽ quyền lực, tôn vinh tham quan.

Tăng thuế lao dịch, phát triển xây dựng, mở rộng mù quáng.

Chế độ triều chính trở nên suy yếu, quốc gia chao đảo, rối loạn không yên.

Gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, vờn trên mặt Tiêu Quỳnh, trầm mặc một lúc, rồi nghiêm túc nói một từ: "Tốt."

Ánh sáng từ ngọn lửa cung đình và ánh trăng giao thoa, phản chiếu trong mắt người mặc áo tím, mờ ảo và phập phồng.