Chương 1

Đêm khuya.

Có thị tỳ cầm đèn, vội vã đi sâu vào hành lang, ánh đèn theo bóng người lay động, chiếu lên bậc cung điện không xa.

Đi tiếp nữa chính là điện Trường Sinh.

"Vương gia, tới rồi."

Xe ngựa dừng lại trước cửa điện Trường Sinh, chỉ một thoáng, rèm xe đã bị người nhẹ nhàng vén lên. Người trong xe hơi ngước đầu, tầm mắt xuyên qua rèm xe nhìn về phía chính điện sáng đèn.

Một lát sau, hắn bước xuống xe ngựa, vạt áo tím trên người quét qua rèm xe bên cạnh. Các cung nhân trước cửa điện thấy người đến, vội vàng quỳ xuống thành hàng.

Đây chính là Kỳ Vương Tiêu Dư đương triều, tự là Quỳnh Chi.

Tiêu Dư chỉnh lại quan phục, lại nhìn vào trong điện: "Bệ hạ đã ngủ chưa?"

Trong điện Trường Sinh đèn đuốc sáng trưng, đây đâu phải là đã ngủ.

Mặc dù bụng nghĩ như vậy, nhưng cung nữ trước cửa điện vẫn phải cung kính đáp lại: "Thưa vương gia, bệ hạ đang ở trong điện nghị sự với Đàm đại nhân, hiện tại vẫn chưa nghỉ ngơi."

Nghe vậy, hắn thậm chí không tìm người tuyên báo, trực tiếp bước tới, đôi ủng lục hợp bằng da trâu nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa điện Trường Sinh, trong chớp mắt đã đến trước điện.

Trong điện, trên bàn bày ba ngọn đèn, chiếu sáng toàn bộ điện Trường Sinh.

Vị nam tử trẻ tuổi mặc long bào màu vàng sáng ngồi vững vàng trước bàn, bên cạnh bàn là một nam nhân mặc quan phục màu đỏ thẫm đang quỳ phục.

Tân đế thấy người đến, hơi kinh ngạc: "Kỳ Vương sao lại đến vào lúc này?"

Tiêu Dư liếc nhìn Đàm Giai Văn đang quỳ trên mặt đất, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngự sử đại nhân đây là đã làm chuyện gì, mà bệ hạ lại phạt ông ta như vậy."

"Là chính ông ta muốn quỳ, chẳng lẽ còn muốn trẫm liều mạng ngăn cản sao?" Tân đế khẽ cười khẩy, trong chớp mắt, lại như nhớ ra điều gì đó: "Kỳ Vương mới hồi kinh, sao lại vội vàng vào cung như vậy, có chuyện gì sao?"

Nam tử trước bàn kéo dài giọng, đột nhiên nheo mắt: "Chẳng lẽ cũng là vì chuyện Hoa gia mà đến?"

Tiêu Dư im lặng.

Sắc mặt hoàng đế Tiêu Cảnh Minh nghiêm lại, đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng.

"Nếu là vì chuyện này, Kỳ Vương vẫn nên về đi. Trẫm không có thời gian rảnh để xem các ngươi từng người một quỳ trong điện Trường Sinh."

"Hoa Thâm trẫm nhất định phải gϊếŧ, nhà họ Hoa trẫm cũng nhất định phải diệt. Trẫm là quân chủ một nước, chẳng lẽ gϊếŧ một tên thần tử cũng không được sao?"

Nói xong, Tiêu Cảnh Minh ném cây bút lông sói trong tay đi, tỏ ý đuổi khách.

Sắc mặt Tiêu Dư không đổi, chậm rãi nói: "Hoa Thâm, bệ hạ không thể gϊếŧ."

"Vì sao không thể gϊếŧ?" Trong mắt hoàng đế lóe lên một tia ngang ngược: "Ngươi đừng nói với trẫm những lời như trẫm mới đăng cơ, thiên hạ chưa bình nữa. Những lời này, trẫm nghe đến phát ngán rồi."

Hắn ta nhất định phải gϊếŧ Hoa Thâm, không chỉ gϊếŧ Hoa Thâm mà còn phải diệt cả nhà họ Hoa.

Lời này vừa nói ra, Đàm Giai Văn quỳ trên mặt đất đã lạnh mất nửa trái tim.

Tiêu Dư cũng nhíu mày, im lặng một lúc, lại hỏi: "Vậy ——Hoa mỹ nhân thì sao?"

Đích nữ Hoa gia, thái tử phi trước đây, Hoa mỹ nhân Hoa Chi hiện tại thì sao?

Phải xử trí thế nào?

"Hoa mỹ nhân…" Tiêu Cảnh Minh nói một câu dứt khoát: "Cũng gϊếŧ đi."

Cả nhà họ Hoa, gϊếŧ không tha.

Trong nháy mắt, sắc mặt Tiêu Dư hơi đổi.

Trong đầu hắn vô cớ hiện lên một bóng hình mơ hồ, nữ tử mặc váy đỏ thẫm, tóc mai hơi rũ, trong tiệc xuân mím môi gọi hắn một tiếng: "Thúc phụ."

Thần sắc rạng rỡ, dung nhan như hoa đào.

Năm đó, nàng phụng chỉ sắp gả vào Đông Cung, cho nên phải theo Tiêu Cảnh Minh, gọi Tiêu Dư một tiếng "Thúc phụ".

Trong lúc nhất thời, Tiêu Dư có chút hoảng hốt.

Thấy vậy, Đàm Giai Văn quỳ trên mặt đất không nhịn được mà động đậy, vừa định lên tiếng thì thấy hoàng đế lạnh lùng liếc nhìn: "Câm miệng."

"Nếu còn lên tiếng, trẫm sẽ chém đầu ngươi."

Đàm Giai Văn nghẹn họng.

"Trẫm buồn ngủ rồi, Kỳ Vương, ngươi về đi." Nam nhân trên long ỷ đã có vẻ mệt mỏi, phất tay: "Đưa Đàm ngự sử đi cùng, nếu ông ta còn lắm mồm thì cắt lưỡi."

Đàm Giai Văn đành phải cùng Tiêu Dư lui xuống.