- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sau Khi Trọng Sinh Ta Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Dưỡng Nữ
- Chương 47: Có ch*t cũng muốn đẹp
Sau Khi Trọng Sinh Ta Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Dưỡng Nữ
Chương 47: Có ch*t cũng muốn đẹp
Đương nhiên, cũng cần Tiết thị nguyện ý nhận phương thuốc của nàng, nàng sẽ không trực tiếp đưa phương thuốc cho Châu Châu mà sẽ đưa Tiết di, dù sao cũng là nữ nhi của Tiết di.
Về phần kết quả cuối cùng như thế nào cũng không phải là nàng có thể thay đổi được.
Rất nhanh đã tới phủ Thành Nghị hầu, ma ma gác cổng dẫn khách quý vào bên trong.
Thôi thị cũng giúp Xu Xu đưa ba bình thuốc cho ma ma quản sự, nói ma ma giao lại cho Tiết thị.
Ma ma quản sự thay phu nhân nhà mình tạ ơn Thôi thị.
Nhanh chóng đi tới phòng đãi khách, đương nhiên đều là người quen nên không khỏi xã giao một phen, ba vị cô nương đi theo hai chủ mẫu chào hỏi mọi người.
Các cô nương chào hỏi xong đều ngồi xuống.
Tất cả mọi người sẽ nói chuyện cùng với bằng hữu hoặc là khuê hữu, Tống Ngưng Quân cùng Tống Ngưng Lan đều đi tìm bằng hữu.
Chỉ có Xu Xu nàng mới đến kinh thành chưa đến nửa năm, ngày thường cũng rất ít đi theo Thôi thị ra cửa xã giao, trơ mắt một mình ngồi ở bên cạnh Thôi thị.
Thôi thị nhìn thấy đau lòng, nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện với Xu Xu, “Bảo bối, nếu không con cũng đi tìm một cô nương trò chuyện đi?”
Sau này cũng cần có bạn bè, cho dù gả cho người nào cũng không thể thiếu xã giao được.
Thật ra Xu Xu có chút hướng nội, người không quen khó nói chuyện, hơn nữa loại chuyện kết giao bằng hữu này cũng tùy duyên, nàng lắc đầu, “Mẫu thân, con ngồi đây là được rồi.”
Hiện tại mấy cô nương này đều đã có bạn, nàng mạo muội quá cũng không tốt.
Tống Ngưng Quân thấy Xu Xu ở bên này một mình, cũng không tính giới thiệu với bạn bè của mình.
Xu Xu ngồi cạnh Thôi thị, nghe bà nói chuyện với phụ nhân bên cạnh.
Ánh mắt phu nhân kia không thể rời khỏi mặt Xu Xu, nói với Thôi thị: “Ôi, đứa nhỏ nhà ngươi này, lớn lên thật sự xinh đẹp, có thể làm mai không?”
Chủ yếu là nhìn thấy nhu thuận, không phải diện mạo dụ dỗ người, là loại dung mạo đoan chính thanh nhã có một không hai.
Thôi thị cười nói: “Xu Xu nhà ta định chờ thêm hai năm nữa rồi nói sau, còn muốn ở bên cạnh ta hai năm nữa, ngươi cũng biết, thuở nhỏ nàng không lớn lên người, ai. . . . . .” Nghĩ đến chuyện trước đây của Xu Xu, tim Thôi thị lại xót xa.
Phu nhân kia cười nói: “Vậy cũng đúng, ôi, nhưng nhìn thấy thật sự là mắt thèm.”
Gia thế tốt, diện mạo xinh đẹp, ngoan ngoãn khéo léo, mềm mại mảnh mai, có thể trói chặt tâm nam nhân, vợ chồng hòa thuận thì gia đình sẽ hòa thuận.
Chủ mẫu đương gia ở đây đều tinh mắt, làm mối cho nhi tử đương nhiên cần bản lĩnh có thế chưởng gia, nhưng tiểu nhi tử trong nhà không cần như thế, tìm người nhi tử thích, tính tình nhu nhược và có thể tính sổ quản sự một chút là được, hòa thuận một chút, hoan hỉ vui mừng.
Xu Xu nghe các nàng nói chuyện, chậm rãi nhấp trà.
Lúc này Tiết thị đang ở phòng nữ nhi.
Hôm nay yến hội, đương nhiên nữ nhi phải xuất hiện, nhưng nàng ta ở trong phòng thay đổi xiêm y hồi lâu vẫn không chịu ra cửa, cuối cùng còn tránh ở trong phòng khóc lên.
Tiết thị nghe thấy mà đau lòng, đi vào khuyên bảo, “Châu Châu, yến hội cũng sắp bắt đầu rồi, con mặc thân y phục này, sẽ lập tức xinh đẹp.”
Phương Châu Châu ghé vào đầu giường không muốn đứng lên, khóc đến thương tâm, “Nương, ngài gạt con, dáng người này của con, cao cao tráng tráng, còn trang điểm này nọ, không phải chọc người chê cười sao?” Vì sao nàng ta không thể gầy một ít, nàng ta cũng muốn phiêu phiêu xinh đẹp ra cửa xã giao.
Tiết thị cũng đau xót, đang muốn khuyên nhủ thêm hai câu, bên ngoài truyền đến giọng của ma ma quản sự, “Phu nhân, Tống Nhị phu nhân đưa đồ đến đây ạ.”
Minh Tuyết đưa tới? Cái gì vậy?
Tiết thị không nghĩ tới bạn tốt sẽ tặng đồ, gọi ma ma quản sự tiến vào, thấy cái hộp gấm trong tay ma ma quản sự, bà ấy nghi hoặc nói: “Minh Tuyết tặng cho ta sao?”
Ma ma Quản sự nói: “Tống Nhị phu nhân nói là Tống gia Tam cô nương tặng Đại cô nương, nói trước đó vài ngày đã nhắc đến phương thuốc với ngài.”
Tiết thị bỗng nhiên nghĩ lại ngày ấy tới phủ Quốc Công phủ oán giận với Minh Tuyết, Xu Xu đi qua đã nghe thấy, Xu Xu nói nàng sẽ phối dược, có thể giảm cân cho Châu Châu, bà ấy thật sự không nghĩ chỉ một câu nói ấy, Xu Xu thật sự ghi tạc trong lòng .
Nhưng phương thuốc giảm béo, làm sao Tiết thị có thể tùy tiện cho nữ nhi dùng.
Bà ấy để ma ma quản sự đặt đồ vật lên bàn bên cạnh.
Sau hi ma ma quản sự rời đi, Phương Châu Châu từ giường đứng lên, mắt nàng ta là mắt hạnh, mũi cũng cao, thần hình no đủ, chỉ nhìn một cách đơn thuần ngũ quan cũng rất được, nhưng hai má thịt nhiều, người cũng có chút thô, thêm cái đầu cao, có chút bộ dáng lưng hùm vai gấu.
Mắt Phương Châu Châu đỏ bừng nhìn hộp gấm trên bàn, hỏi Tiết thị, “Nương, đây là phương thuốc gì?”
Tiết thị ấp úng, bà ấy nghĩ đến cô nương bởi vì giảm cân mà nhảy sông tự vẫn kia.
Bà ấy tình nguyện nữ nhi béo chút, cũng không muốn cho nàng ta chết.
“Nương, ngài mau nói cho con biết đi.” Phương Châu Châu không bao giờ … muốn để người ta nhìn mình bằng ánh mắt dị thường như vậy nữa.
Tiết thị thở dài, “Nữ nhi nhà Thôi di, chính là Xu Xu, đi theo Phục thần y học y, tự chế thuốc giảm cân .”
Mắt Phương Châu Châu sáng bừng lên, nàng ấy mở hộp gấm ra, nhìn thấy ba bình sứ trắng bọc trong bao lụa, lẩm bẩm nói: “Con tình nguyện chết, cũng phải xinh đẹp, không bao giờ … chịu thêm ánh mắt của kẻ nào nữa.”
Phương Châu Châu cầm lấy một lọ, mặt trên có một dòng chữ nhỏ viết lượng dùng.
Mỗi ngày một viên, dùng liên tục ba tháng.
Nàng ấy muốn mở nắp bình ra, lại bị Tiết thị đè tay lại, “Châu châu, con có thể nghĩ rõ ràng. . . . . .”
“Nương.” Phương Châu Châu khóc ròng nói: “Con đã nghĩ rất kỹ, nương để cho con thử đi.” Nàng ấy thật sự không có biện pháp .
Tiết thị rốt cuộc vẫn buông tay, thôi thôi, cứ để Châu Châu thử xem sao, thường xuyên thỉnh lang trung tới đây bắt mạch, nếu có gì không thích hợp, lập tức ngừng là được.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sau Khi Trọng Sinh Ta Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Dưỡng Nữ
- Chương 47: Có ch*t cũng muốn đẹp