Tống Kim Lương đồng ý với cách làm của Xu Xu, đưa báo xa-li về lại núi, vì thế ông sai người vào viện của Xu Xu mang báo xa-li đi.
Xu Xu vào phòng bên để trấn an báo xa-li, chỉ một mình nàng vào, tạm biệt báo xa-li trước. Lúc này, nàng đóng cửa phòng bên lại, thả báo xa-li từ trong l*иg ra, rót nửa cốc cam lộ cho nó uống. Đây là lần đầu tiên Xu Xu cho nó uống cam lộ thuần khiết, không pha lẫn với nước sạch, cũng không cho quá nhiều, lo lắng nó uống quá nhiều sẽ không khoẻ, thấy nó liếʍ sạch sẽ sương ngọt trong cốc đến tận đáy cốc, Xu Xu cười tít mắt vuốt ve cái đầu xù xì đầy lông lá của báo xa-li, thấy nó cọ cọ vào tay nàng, Xu Xu dịu dàng nói: “Ngươi phải ngoan ngoãn đi theo Mạc thúc rời khỏi đây, thúc ấy sẽ đưa ngươi về nhà của ngươi, sau này phải cẩn thận một chút, đừng để rơi vào bẫy của thợ săn nữa nhé.”
Mạc thúc là người của Tống Kim Lương, một nam nhân trung niên với tướng mạo bình thường.
Xu Xu biết ông ấy là tâm phúc của phụ thân.
Xu Xu không biết báo xa-li nghe có hiểu lời nàng nói hay không, chỉ thấy con thú nhỏ cọ cọ thân mật vào lòng bàn tay nàng.
Xu Xu thở dài, trong giây lát, nàng lại nhẹ nhàng đẩy báo xa-li vào lại trong l*иg. Nàng vẫy vẫy tay về phía nó, lấy miếng vải đen trên mặt đất đậy lên l*иg sắt, che kín con báo xa-li đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng.
Nhìn Mạc thúc gọi người chuyển l*иg sắt lên xe ngựa.
Trong lòng Xu Xu trống rỗng, thực ra báo xa-li rất ngoan, hiện tại nàng cũng không sợ nó, nhưng để nó ở lại trong kinh thành không có lợi đối với nó.
Mạc thúc lái xe rời khỏi Phủ Định Quốc Công.
Đến tối mới về, trở về liền bẩm báo với Tống Kim Lương: “Đại nhân, thuộc hạ đã đưa con báo xa-li kia về lại núi, nhưng lúc đi khỏi đó thì nó đứng ở đó rất lâu, cứ mãi kêu.”
Với bản lĩnh của Mạc thúc, hành tẩu giang hồ hơn mười năm, ông ấy nhận ra được Tam Cô nương đã thuần phục được con mãnh thú này, lúc nó rời đi rất không an lòng, thậm chí còn theo bản năng tìm kiếm Tam Cô nương.
Chỉ là Tam Cô nương quá nhân từ.
Nếu nàng giữ báo xa-li ở lại hậu trạch để nuôi dưỡng thì đúng là tội nghiệp cho nó.
Hơn nữa một nơi như kinh thành, những quý tộc nuôi mãnh thú chỉ đơn giản là vì mua vui.
Rất nhiều công tử ăn chơi trác táng không thể thuần phục được mãnh thú, chỉ nuôi chúng nó, sau khi nuôi lớn rồi liền ném chúng vào trong đấu trường đấu thú, để chúng cắn xé lẫn nhau.
Trở thành công cụ mua vui và kiếm tiền cho họ.
Trước kia có các trò chơi chọi gà, đá dế, hiện tại ngay cả đấu thú cũng có thể bày ra được.
Mạc thúc nghĩ đến những điều này liền lắc lắc đầu.
Tống Kim Lương gật đầu nói: “Bành Nghĩa, đa tạ ngươi.”
Mạc thúc tên Mạc Bành Nghĩa.
Ông ấy nói: “Thuộc hạ thấy có vẻ như con báo xa-li kia đã nhận Tam Cô nương làm chủ, thực sự quá đáng tiếc…”
Tống Kim Lương nói: “Cô nương khuê phòng, nuôi mãnh thú cũng không tốt, suy cho cùng thì mãnh thú rất khó thuần phục, lỡ như nó há miệng…”
Mạc thúc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Ông ấy cảm nhận được hình như con báo nhỏ kia đã xem Tam cô nương như chủ nhân của nó.
Nhận chủ và thuần phục là hai việc hoàn toàn khác nhau.
… …
Xu Xu tiễn báo xa-li đi, chắc chắn hai ngày đầu có chút không đành lòng, con báo ngoan ngoãn kia là do nàng chăm sóc mười ngày, vẫn có chút tình cảm.
Nhưng ngày hôm sau, Thôi thị tìm cho nàng một nữ tiên sinh vào trong phủ. Xu Xu cố gắng không nhớ đến báo xa-li nữa, nàng bị Thôi thị gọi qua Thanh Nghiễn Các.
Thanh Nghiễn Các là nơi học tập của nhóm nữ hài trong phủ.
Tổng cộng trong phủ Tống gia có sáu bé gái.
Đại phòng là trưởng nữ Tống Ngưng Gia mười lăm tuổi, đã đính hôn.
Thứ hai và thứ ba chính là Tống Ngưng Quân và Xu Xu, đều mười ba tuổi.
Thứ tư chính là thứ nữ Đại phòng, Tống Ngưng Lan, chỉ mới mười tuổi.
Thứ năm thứ sáu chính là Tam phòng Tống Ngưng Nguyệt và Tống Ngưng Dao.
Một người mười tuổi, một người bảy tuổi.
Lúc Xu Xu chưa về phủ, các cô nương trong nhà đều đã có tiên sinh dạy bảo.
Nhưng nửa năm trước, tiên sinh dạy học đã trở về quê nhà.
Trước mắt Xu Xu lại về phủ, Thôi thị nghĩ đến nữ nhi chưa bao giờ được dạy bảo nghiêm túc nên bà muốn mời một người thầy nổi tiếng về đích thân dạy bảo Xu Xu.
Là một nữ tiên sinh, họ Trình tên Như Nghi, là một góa phụ khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, từng có một phu quân, thành thân chưa đầy hai năm, người chồng bệnh chết, bà ấy vẫn chưa tái giá.
Bà ấy sống ở quê nhà Lương Châu, mở một học đường nữ tử, đã dạy bảo được không ít tài nữ.
Hai năm qua vì tuổi tác lớn dần, không có sức lực dạy quá nhiều học trò nên đành đóng cửa học đường nữ tử.
Sau khi Thôi thị biết được, bà liền muốn mời Trình tiên sinh vào phủ dạy bảo các cô nương.
Tuy Trình Như Nghi lớn tuổi, nhưng không muốn cả đời đều ở lại Lương Châu, muốn nhân lúc còn có thể đi lại được đi tham quan khắp nơi.
Lúc này mới đồng ý đến Phủ Định Quốc Công ở kinh thành dạy bảo các cô nương Tống gia.
Ngoại trừ Tống Ngưng Gia đã định việc hôn nhân, bận rộn chuẩn bị việc lập gia đình thì năm vị cô nương còn lại của Tống gia đều cùng đến Thanh Nghiễn Các ra mắt Trình tiên sinh.
Tống Ngưng Dao là Tam phòng, dáng dấp trắng trẻo đáng yêu, nàng ta yêu thích Xu Xu nhất, lúc này trên đường đến Thanh Nghiễn Các gặp Xu Xu, tiểu cô nương nhịn không được lén đi qua nắm tay Xu Xu.
Tống Ngưng Dao cảm thấy Tam tỷ tỷ là xinh đẹp nhất trong phủ này.
Hiện tại đã là giữa tháng mười, thời tiết hơi lạnh, các vị cô nương đều khoác áo lông cừu trên người.
Xu Xu khoác áo choàng gấm khảm lông thỏ thêu hoa mai màu xanh nhạt, mũ lông thỏ xù xì tôn lên làn da trắng nõn nà cùng đôi mắt trong suốt lóng lánh của Xu Xu.
Xu Xu cúi đầu liếc mắt nhìn Dao Dao một cái, cười tít mắt nắm tay nàng ta.
Họ nhanh chóng đi vào Thanh Nghiễn Các, sắc mặt Trình Như Nghi hơi tái nhợt, mặc một bộ quần áo đã bạc màu.
Sức khỏe của bà ấy không được tốt.
Nhưng nhìn thấy năm cô nương ngoan ngoãn đáng yêu tràn đầy sức sống của Tống gia, Trình Như Nghi không chỉ nở nụ cười tươi tắn, mà còn ấm giọng nói: “Đều ngồi xuống trước đã, trước tiên ta sẽ kiểm tra việc học tập của các con xem đã học đến đâu rồi.”
Các vị cô nương ngồi xuống theo thứ tự.
Kiếp trước, Xu Xu cũng đã từng làm học trò của Trình Như Nghi.
Tính tình Trình Như Nghi cực kỳ ôn hòa, đối xử rất bình đẳng với các vị cô nương trong phủ.
Chỉ là kiếp trước Xu Xu quá ngu ngốc, học cũng rất chậm chạp, bài tập Trình Như Nghi dạy bảo nàng vẫn luôn không làm được nên Trình Như Nghi cứ nhìn thấy nàng lại nhịn không được thở dài.
Sau đó có Tống Ngưng Quân để so sánh, hơn nữa lại thêm sự việc bị vị hôn phu từ hôn, nàng hận Tống Ngưng Quân thấu xương nên lúc nào cũng nhắm vào Tống Ngưng Quân.
Đến cuối cùng ngay cả vị Trình Như Nghi này đều thất vọng rất nhiều về nàng.