“Nô tỳ cũng không biết Thanh Hao tỷ tỷ đi đâu, vừa rồi khi nô tỳ đánh thức cô nương cũng không nhìn thấy nàng ta.” Trân Châu dứt lời nhịn không được mà lẩm bẩm một câu, “Nhiều lần khi nô tỳ gác đêm cũng không thấy bóng dáng của nàng ta.” Cũng may buổi tối thường ngày cô nương rất ít khi gọi các nàng, nếu không lại giống như hiện tại không có ai hầu hạ cô nương.
Xu Xu hơi hơi nhíu mày, “Nói không chừng phải đi nhà xí, ngươi lấy giúp ta chút nước ấm lại đây đi.”
Trân Châu vui vẻ đáp ứng, chạy tới gian bếp nhỏ lấy ấm đồng tới, lại rót cho Xu Xu một chén nước ấm.
Chờ Xu Xu uống xong, nàng ta lại tới gian cách đó lấy cái bô mang vào, chờ chủ tử sử dụng xong lại bê ra ngoài rửa
Xu Xu lại ngủ.
Việc còn lại của Trân Châu là rửa sạch cái bô.
Để tránh đặt ở trong phòng có mùi, quấy nhiễu chủ tử không ngủ được.
Làm xong mọi việc đã hết gần nửa canh giờ, Thanh Hao còn chưa quay về, Trân Châu khó chịu, may mà tính tình chủ nhân tốt, Thanh Hao thân là đại nha hoàn mà lại chậm trễ như vậy.
Buổi tối gác đêm còn không biết đã chạy đi chơi ở đâu, không phải là trở về phòng ngủ rồi chứ?
Đang nghĩ tới đó, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng.
Trân Châu lúc này cũng đã sắp tắt đèn đi ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân rồi lại có tiếng ngồi xuống rất mạnh, đến khi Thanh Hao tiến vào, thấy một bóng người đen tuyền ngồi trên tháp dọa nàng ta giật mình.
Sau đó chỉ thấy bóng đen kia động đậy, Trân Châu nhỏ giọng nói: “Thanh Hao tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy, chúng ta đều là nha hoàn của cô nương, bây giờ còn là giờ gác đêm, tỷ chạy đi chơi nhàn hạ đến giờ mới quay về sao?”
Bóng người đen tuyền đúng là Trân Châu, Thanh Hao vỗ vỗ ngực, thấp giọng quát lớn, “Ngươi không nghỉ ngơi, ngồi đây giả thần giả quỷ làm gì!”
Trân Châu hừ một tiếng, rất không bằng lòng, nhỏ giọng nói thầm, “Ai cho tỷ giờ gác đêm lại chạy ra ngoài, vừa rồi cô nương muốn uống trà muốn dùng bô đều là một mình ta làm.”
Thanh Hao sờ soạng qua, cởi giày ngồi lên tháp, nghe nói vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, thấp giọng hỏi Trân Châu, “Vừa rồi cô nương có hỏi ta đi đâu không?”
“Đương nhiên có hỏi qua một tiếng.” Trân Châu nói: “Thanh Hao tỷ tỷ, tỷ thân là đại nha hoàn, cô nương nhà ta tính tình mềm mỏng thì tỷ lại không tập trung như vậy, huống chi tỷ có việc đi ra ngoài cũng phải nói với ta một tiếng, ta gọi thêm một tiểu nha hoàn lại đây, nhỡ đến lúc cô nương có việc thì còn dùng.”
Trong lòng Thanh Hao hơi lo lắng, sợ Tam cô nương chỉ trích, nhưng nghĩ đến tính tình Tam cô nương mềm yếu, chắc sẽ không sao đâu.
Lại thấy tiểu nha hoàn bên cạnh cứ lảm nhảm, Thanh Hao không kiên nhẫn nói: “Được rồi, mau nghỉ ngơi đi, Sáng ngày mai còn phải dậy sớm hầu hạ cô nương.”
Trân Châu hừ nói: “Tỷ biết vậy mà buổi tối còn chạy ra ngoài.”
“Ngươi được rồi!” Thanh Hao thấp giọng quát lớn, “Ta đi nơi nào, cũng không tới phiên ngươi nói huyên thuyên.”
Trân Châu thở phì phì nằm xuống, đưa lưng về phía Thanh Hao mà ngủ.
Tia nắng ban mai hơi hé ra, Xu Xu rời giường, hai nha hoàn vào nhà hầu hạ, Xu Xu cũng không hỏi Thanh Hao chuyện đêm hôm qua.
Thanh Hao lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, ngày thường cô nương rất ít khi quở trách các nàng.
Xem ra là sẽ không hỏi chuyện đêm qua, quả thật là cái một người tính tình mềm mỏng.
Nhưng thật ra đến khi Thanh Hao ra ngoài đổ nước, Xu Xu hỏi Trân Châu một câu, “Hôm qua Thanh Hao về khi nào?”
Trân Châu thở phì phì nói: “Nửa canh giờ đó ạ.” Nàng cũng không nói chuyện đêm qua nàng cãi nhau với Thanh Hao cho Tam cô nương nghe.
Xu Xu gật đầu, cũng không nhiều lời.
Khi ăn sáng, vẫn là Trân Châu và Thanh Hao hầu hạ , đợi đến khi ăn sáng xong, hai nha hoàn lại trở về phòng nghỉ ngơi, đến phiên mấy nha hoàn khác hầu hạ.
Hôm nay Tống Kim Lương hưu mộc, đã ở trong nhà dùng bữa, Tống Ngọc Duyên cũng ngồi xe lăn tới chính viện ăn.
Nhị phòng chỉ có Tống Ngọc Cẩn tới trường học, còn lại ba người con đều ở nhà.
Dùng xong bữa sáng, nô bộc tới dọn dẹp bàn ăn, nha hoàn bưng khăn lại, Xu Xu lau xong tay mới nhẹ giọng nói với Thôi thị, “Mẫu thân, con muốn đề bạt Trân Châu thành nha hoàn nhất đẳng, lĩnh bổng lộc của nha hoàn nhất đẳng được không?”
Trong lòng Tống Ngưng Quân lộp bộp một tiếng, trên mặt không biểu hiện, ôn thanh khuyên nhủ: “Muội muội, trong phủ nha hoàn bên người chủ tử đều có số lượng nhất định, đồng lứa như chúng ta, bên người chỉ có thể có hai đại nha hoàn, bốn nha hoàn nhị đẳng. . . . . .”
Thôi thị đặt khăn lau tay vào trong thau đồng, liếc qua Thanh Hao sắc mặt xanh trắng một cái, cười hỏi Xu Xu, “Sao đột nhiên lại muốn như vậy?”
Xu Xu làm nũng, “Chỉ là con cảm thấy Trân Châu khéo léo hầu hạ rất thoải mái, đêm hôm qua nữ nhi ban khát nước, gọi một tiếng Trân Châu liền tới.”
Thanh Hao mặt trắng bệch nói: “Nô… là đêm hôm qua nô tỳ có chút đau bụng, lạ đúng lúc thấy cô nương ngủ say rồi, lúc này mới tới cung phòng, lại sợ làm phiền bên tai chủ tử, nên lúc đó mới không báo cho Tam cô nương. . . . . .”
Tống Ngưng Quân nắm chặt tay, trong lòng căng thẳng không dám thở mạnh.
Xu Xu hừ nói: “Cũng không phải một lần hai lần, ban đêm khi cần ngươi thì ngươi luôn giở thủ đoạn này nọ.”
Thôi thị tức giận, Tống Kim Lương cũng trầm mặt.