Xu Xu cảm thấy nàng như một nhân vật phụ mờ nhạt trong một vở kịch. Rõ ràng là tiểu thư chân chính của phủ Quốc Công nhưng lại bị đánh tráo thành con gái của một gia đình nông dân bần hàn.
Trải qua bao nhiêu vất vả mới được trở lại phủ Quốc Công, nhưng cuộc sống hàng ngày trong phủ cũng chẳng hề khá hơn. Phụ thân không đau, mẫu thân không thương, huynh đệ tỷ muội cũng không thích nàng.
Vị hôn phu được định sẵn cho nàng, không những tới cửa từ hôn mà còn chạy tới cầu hôn dưỡng nữ của phủ Quốc Công.
Xu Xu không thể đè nén hận thù trong lòng, luôn nhằm vào kẻ đã tráo đổi thân phận với nàng, hiện còn là dưỡng nữ phủ Quốc Công – Tống Ngưng Quân.
Nàng làm rất nhiều việc khiến người khác chán ghét, cuối cùng rơi vào kết cục bị dã thú phanh thây mà chết.
Sau khi chết, Xu Xu mới biết được. Nàng ngu dốt và yếu đuối đến mức nào. Kể từ khi quay về phủ Quốc Công, nhan sắc của nàng dần trở nên xấu xí, đệ đệ bệnh mãi không khỏi, người nhà ngày càng chán ghét là do nàng bị trộm mất bình ngọc quý, bị cướp đi cuộc sống nên có.
Ngay cả cái chết của nàng, hết thảy cũng đều do Tống Ngưng Quân gây ra.
Xu Xu không cam lòng, cả ngày,lúc nào cũng bay sau lưng Tống Ngưng Quân , luôn muốn tìm cách báo thù.
Nàng không chỉ thấy nàng ta quyến rũ nam nhân biếи ŧɦái đáng sợ kia ra sao, nhìn nàng ta lấy phủ Quốc Công làm bàn đạp trèo lên thế nào. Mà còn chứng kiến nàng ta từng bước thăng chức, được phong làm huyện chủ, được gả cho hoàng tử làm hoàng phi, sinh con đẻ cái, hạnh phúc mỹ mãn.
Nàng đã trôi nổi giữa không trung mấy chục năm, sớm đã chấp nhận số phận. Lại không biết tại sao mình được quay về khoảnh khắc bị mất bình ngọc kia.