1.
Đêm trăng tròn ngày mười lăm, Tạ Đường nấu canh nấm tuyết, tận mắt nhìn ta uống hết.
Trước khi mê man ngủ đi, ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng dứt khoát của hắn.
Khi tỉnh lại, ta đã ở động hồ ly.
Phu quân của ta mang ta đến cho hồ yêu thải âm chỉ vì muốn cứu Chu Nhược...
Người trong lòng của hắn.
Hồ yêu nhe răng nanh sắc nhọn của mình ra, lông tơ trên thân nó toát ra mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn, ánh mắt tham lam của nó nhìn từ trên xuống dưới người ta, cuối cùng dừng lại vùng bụng, giọng nói bén nhọn mang theo sự hưng phấn: ""Cơ thể thuần âm lại mang thai đứa nhỏ thuần dương, ha... đúng là mỹ vị.""
Ta vô cùng hoảng sợ, liều mạng nắm lấy vạt áo Tạ Đường, nước mắt bất lực chảy dài trên gò má: ""Phu quân, chàng dẫn ta đi đi, ta sợ!""
Hắn quay đầu sang một bên không thèm để ý, mà thứ nửa người nửa hồ kia từng bước đi lại gần ta.
Cảm giác sợ hãi xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, ta nhìn về phía Tạ Đường, đau khổ cầu xin: ""Trong bụng ta đã có cốt nhục của chàng, đó là con của chúng ta, chàng không thể đối xử với con như vậy, chàng đừng bỏ ta lại mà!""
Hắn hất tay ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt.
""Ngày đi lễ phật gặp phải sơn phỉ, là A Nhược đã liều lĩnh cứu ngươi, nhưng ngươi lại làm như không có việc gì mà quay về phủ...""
""Nàng ấy chết là vì ngươi, Thẩm Yên, một cục thịt đổi lấy mạng của nàng ấy, đáng giá.""
Không, không phải như vậy.
Ta muốn giải thích nhưng trong đầu lại trống rỗng, giống như có thứ gì đó che mất kí ức của ta vậy.
Ta không còn sức lực ngã trên mặt đất, nước mắt nóng bỏng chảy xuống đất, giống như trái tim ta lúc này vậy, hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
Tạ Đường cầm đan dược hồ yêu cho rồi rời đi.
Thứ đợi chờ ta là những tra tấn vô tận.
Giây phút trước khi lìa đời, cơ thể ta bị xé rách, ta dường như có thể nghe thấy tiếng đau khổ gào khóc của con ta và âm thanh cắn nuốt tham lam của hồ yêu.
...Tạ Đường.
...Tạ Đường!
Ngươi oán hận ta cũng không sao, nhưng hài tử là vô tội, sao ngươi lại muốn đứa nhỏ trở thành vật hi sinh chứ?
Dựa vào cái gì chứ?
Nếu có thể làm lại, ta sẽ không ném tú cầu cho ngươi trong ngày kén rể đó...
Hô hấp ta như ngưng lại, bên tai là những âm thanh ồn ào.
Ta đột nhiên mở to mắt. ta thật sự quay về ngày kén rể rồi.
Ta trọng sinh rồi.
2.
""Tiểu thư, người nhìn đi, Tạ công tử ở bên kia!""
Nha hoàn Hồng Liễu chỉ tay về một phía, hưng phấn nhảy cẫng lên.
Ta nhìn về hướng nàng ta chỉ, Tạ Đường đứng trong đám người, ánh mắt rạng rỡ tinh thần phấn chấn, dường như quyết tâm phải được chọn trong lần kén rể này.
Ha, đương nhiên hắn ta tự tin rồi.
Mấy tháng trước, hắn ta dùng thi họa để kết bạn với ta ở Ngọc Ẩn Trai, mỗi câu mỗi chữ trong lúc ngẫu nhiên cũng đều là tính toán.
Lần kén rể này ta cũng sắp xếp vì hắn.
Chỉ tiếc hắn ta không xem trọng Thẩm Yên ta, mà hắn ta cần danh xưng rể hiền của nội các đại học sĩ.
Hư tình giả ý chỉ vì muốn thăng tiến từng bước mà thôi.
Ta trào phúng nhìn hắn ta, một đám người cầu thân nhưng lại không có người có thể phó thác được.
Giờ lành đã đến, mẫu thân đứng sau lưng thúc giục, tâm trạng ta phiền muộn, ánh mắt vô tình nhìn qua tên ăn mày ở góc tường.
Áo vải lam lũ bẩn thỉu, trên mái tóc dài rối bù vẫn còn dính rau, nhìn vô cùng lôi thôi.
Lúc này tiếng người huyên náo nhưng hắn lại ngửa đầu ngủ say, có mấy lần vài đứa nhỏ chạy qua lại thu chân lại vô cùng kịp thời.
Trùng hợp sao?
Lúc này, đồ bên hông hắn rơi ra, lấp ló sau khuỷu tay.
Đó là...
Ta vô cùng hào hứng, trực tiếp ném tú cầu lên người tên ăn mày kia.
Hai mắt hắn nhắm nghiền nhưng chỉ một tay đã đón được, hắn còn nghiêng người ôm tú cầu vào ngực, tiếp tục ngủ say, tiếng ngáy như sấm đều đặn vang lên, vật kia vì xoay người mà bị lộ rõ.
Quả nhiên.
Ta mím mười cười nhạt, không cần phí công đi tìm nữa rồi.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc đến nín thở, sau khi Hồng Liễu hô lên một tiếng, chén trà trong tay mẫu thân rơi xuống đất, mọi người bắt đầu ầm ĩ bàn luận.
Ai cũng không tin, đường đường là thiên kim nhà học sĩ lại chọn một tên ăn mày làm vị hôn phu.
Người kinh hãi nhất đương nhiên là Tạ Đường.
Khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười của hắn ta như xuất hiện vết rách, hắn ta nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, trong ánh mắt còn có mấy phần trách cứ.
Thứ vốn nên thuộc về hắn ta nay lại bị một tên ăn mày chiếm lấy, sao hắn ta có thể nhịn được?
Ta nhìn hắn ta nở nụ cười xinh đẹp.
Tạ Đường, con đường đến với quyền lực của ngươi đời này xác định dừng tại đây rồi.
3.
Sau khi phụ thân biết được đã vô cùng tức giận, phái người gọi ta đến từ đường phạt quỳ.
"Ngày đó con nhất định đòi tổ chức ném tú cầu kén rể, nói đã có ý trung nhân của mình, Yên Nhi, chẳng lẽ tên ăn mày bẩn thỉu kia chính là ý trung nhân của con sao?""
Ta cúi đầu không rên một tiếng.
Thấy Tạ Đường tài hoa phong lưu, khiêm tốn hữu lễ, ta đã tùy tiện tin mấy lời đường mật của hắn ta.
Kiếp trước lúc thành thân, hắn ta vẫn còn tương kính như tân với ta, ân ái không khiến người nào nghi ngờ, ta đã cầu phụ thân vận dụng quan hệ lấy chức quan lễ bộ thị lang cho hắn ta.
Về sau khi được phân phủ, chưa đến một năm hắn ta đã đưa Chu Nhược vào cửa.
Trong đêm tối, Tạ Đường ôm ta vào ngực, cẩn thận vuốt ve an ủi, luôn mồm hứa hẹn: ""A Nhược là muội muội ở quê của ta, ta mang nàng ấy vào phủ cũng chỉ vì muốn cho nàng một con đường mưu sinh mà thôi, phu nhân của ta sẽ chỉ có nàng, Yên Yên, nàng tin ta sao?""
Hắn ta chân thành bày tỏ, không có chút giả dối nào.
Buồn cười là lúc đó ta vẫn tin.
Bây giờ...
Ta nặng nề dập đầu, ngữ điệu bình tĩnh: ""Nữ nhi bất hiếu, đến lúc kén rể mới nhìn rõ bộ mặt thật của người kia, lúc đó hồ đồ nên mới tùy tiện ném cho người khác. Việc này nữ nhi sẽ tự giải quyết, phụ thân không cần lo lắng.""
Phụ thân sững sờ, lúc ta và ông ấy nhìn nhau, ông ấy định nói gì đó nhưng mãi vẫn không nói nên lời, mãi một lúc sau mới thở dài: ""Con ngoan, đối với nữ nhi mà nói, thanh danh là quan trọng nhất.""
""Nữ nhi hiểu rõ.""
Sau khi quỳ được hai canh giờ, ta đến chỗ của mẫu thân, bà đã phái người đưa tên ăn mày kia vào phủ để đề phòng miệng lưỡi người đời.
Bà không trách móc ta, chỉ đau lòng cho con đường nhân duyên của ta sau này.
Ta trấn an bà một lúc rồi mới quay lại Hàn Hương viện, vừa vào cửa viện Hồng Liễu đã chạy ra, vẻ mặt lo lắng: ""Tiểu thư, Tạ công tử đợi ở cửa hông đã lâu, nói không đợi được người sẽ không đi.""
Ha, đúng là vũng bùn nhão không dễ gỡ bỏ.
"Hắn muốn đợi thì để hắn đợi, chết rồi cũng có nha môn đến nhặt xác.""
Hồng Liễu dừng lại một chút, cẩn thận dò xét ta rồi tìm cớ lui xuống.
Ta nhìn bóng lưng nàng ta, thầm thở dài một hơi.
4.
Hai ngày sau Tạ Đường vẫn chờ ta.
Hồng Liễu thương hại kể lại cảnh đó làm ta buồn cười.
""Nếu như ngươi đau lòng cho nam tử kia như vậy thì để ta làm chủ cầu thân cho ngươi, thế nào?""
Dứt lời Hồng Liễu đã lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu nhận lỗi.
""Ngươi không sai."" Ta ngồi xổm xuống, nâng cằm nàng ta lên, nhìn đôi mắt đầy sức sống đẫm lệ của nàng ta: ""Nhớ rõ, nam nhân càng đẹp mắt sẽ càng dễ lừa gạt ngươi, đừng ngốc nghếch làm một con mồi đợi bị làm thịt mà không biết.""
Ví dụ như ta.
Có lẽ do ánh mắt ta quá chăm chú, nàng ta giật mình, một lát sau mới gật đầu như giã tỏi.
Kiếp trước, một tuần trước khi Chu Nhược vào phủ, Hồng Liễu đã chết, nàng ta bị treo ngược, lúc phát hiện trông cực kì khủng bố. Nàng ta mất tích nửa tháng mới được phát hiện, lúc ấy trên người nàng ta mặc váy lụa đỏ, chân đi giày thêu lục.
Trước kia có lẽ ta sẽ không dám nghĩ, nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ, có thể nàng ta đã bị yêu vật hút khô...
Ai làm, không cần nói cũng biết.
*
Tạ Đường đợi ở ngoài cửa hông ba ngày vẫn chưa đi khiến người qua đường bắt đầu bàn tán.
Gã sai vặt đến bẩm báo lúc ta vừa thức dậy.
Hồng Liễu yên lặng trang điểm cho ta, ta thoáng nhìn qua một khối ngọc lục giác trong hộp trang sức, trong lòng lập tức cảm thấy phiền chán.
Đó là tín vật Tạ Đường tặng ta.
Ta cầm khối ngọc kia lên, cẩn thận vuốt ve, cuối cùng nhịn không được mà nhếch môi cười chế giễu.
Một khối ngọc kém chất lượng mua ở đầu đường được lời nói giả dối của hắn ta nâng cấp thành ngọc bích gia truyền, đúng là có thể lừa gạt nữ tử đang chìm đắm trong tình yêu.
Chỉ vì các nàng sẽ tự lừa dối bản thân.
Ta đi gặp Tạ Đường, y phục vốn chỉnh tề của hắn ta lúc này đã nhăn nhúm, bóng dáng chán nản, giây phút nhìn thấy ta, đôi mắt xám xịt mới hiện lên ánh sáng, hai chân tê cứng lảo đảo đi gần đến phía ta mấy bước.
""Yên Yên, nàng đến rồi... Hôm đó cơ thể nàng khó chịu nên mới ném sai người sao?""
Giọng hắn ta khàn khàn, nghe xong khiến người ta phải mủi lòng thương tiếc, lại còn vô cùng ""tri kỉ"" mà tìm lí do cho ta.
Ta lạnh nhạt nhìn khuôn mặt hắn ta, nhớ đến hài nhi còn chưa chào đời của mình, càng cảm thấy chán ghét hơn.
""Mong công tử chú ý thân phận, ngươi công khai chờ bên ngoài phủ học sĩ ba ngày, muốn làm hỏng thanh danh của ta sao?""
""Nhưng chúng ta rõ ràng đã hẹn ước xong..."" Hắn ta hơi hé đôi môi khô nứt nẻ của mình, không ngừng lắc đầu, sau đó nghĩ đến gì đó mà nói: ""Nàng quên rồi sao, chúng ta có tín vật.""
Chưa được bao lâu đã có rất nhiều người tụ tập.
Cho nên tất cả đều có thể nghe được lời này của hắn ta.
Ta hừ lạnh, lấy khối ngọc kia từ tay Hồng Liễu, trước mặt Tạ Đường, ném nó vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Hắn ta im lặng không nói nên lời.
""Thật ngại ngùng, một khối ngọc kém chất lượng mà thôi, ta có thể bồi thường cho ngươi hai mươi khối khác, đừng có sai người đưa đến đây nữa.""
Ta cầm khăn lụa, cẩn thận lau tay cầm ngọc bội, ánh mắt nhìn hắn ta tràn đầy sự ghét bỏ, mỉm cười duyên dáng nói: ""Chân tình của ngươi ở trong mắt ta còn không sạch bằng bùn dưới chân đâu.""