Chương 3

Cuối tuần, Giang Khải Hiên ăn một bữa cơm với Hạ Thanh như đã hẹn.

Nói thật, khi nhìn thấy Hạ Thanh cùng là hai mươi mốt tuổi, Giang Khải Hiên không thể phủ nhận, trái tim hắn vẫn mãnh liệt "lộp bộp" một chút. Nhưng chỉ chưa đầy một giây sau, hắn đã trở lại bình thường.

Đời này hắn ngay cả hận ý cũng sẽ không lưu lại cho Hạ Thanh.

Hạ Thanh mới quen Giang Khải Hiên không bao lâu, đối với hắn không hiểu rõ lắm, nhưng hắn lại cảm thấy người trước mắt này và Giang Khải Hiên tuần trước có chỗ nào không giống nhau.

Trong phòng ăn nói chuyện một lát, Hạ Thanh thấy Giang Khải Hiên không nhiệt tình lắm. Nhưng đối với đề tài mình chủ động khơi mào, hắn vẫn sẽ nhất nhất đáp lại.

"Có phải anh cũng giống như tôi, không có lòng tin vào kỳ thi lại, cho nên khẩn trương cả tuần không?" Hạ Thanh trêu ghẹo nói.

"Có một chút." Giang Khải Hiên thuận miệng nói.

"Đó là lý do tại sao chúng ta đến từ cùng một trường, vì vậy chúng ta phải cổ vũ lẫn nhau."

Giang Khải Hiên nghe vậy cười cười, làm như chấp nhận.

Cơm nước xong, Hạ Thanh vốn còn muốn đề nghị đi mua đồ uống hoặc đồ ăn vặt gì đó, nhưng nhìn thấy Giang Khải Hiên nhanh chóng nhìn điện thoại di động, chờ đến lúc mình nhìn qua lại lúng túng nhét vào trong túi, ý thức được hôm nay Giang Khải Hiên có thể đã có cuộc hẹn khác.

"Không có chuyện gì lớn." Giang Khải Hiên muốn che đậy nói.

"Aizz, nếu anh bận như vậy, anh nên nói điều đó sớm. Tôi thực sự có thể thay đổi vào một ngày khác." Hạ Thanh vì biểu hiện của Giang Khải Hiên hôm nay có chút không yên lòng, hào phóng nói.

Lúc này quan hệ hai người vốn cũng không khá hơn, nói chút chuyện tình cảnh lần sau liền tách ra.

Giang Khải Hiên đương nhiên không có hẹn gì khác, hắn chỉ đùa giỡn với nhiều người mà thôi. Thường xuyên xem thời gian và thông báo điện thoại di động là rõ ràng thiếu kiên nhẫn cũng như tín hiệu để bắt kịp.

Sau khi chia tay, hắn trở về thẳng nhà trọ.

Nói muốn lấy được nhân vật, nhưng Giang Khải Hiên không nắm chắc mười phần. Kiếp trước trước khi lui về hậu trường, hắn đã diễn không ít cảnh, nhưng cơ bản chỉ chạy rồng ở các đoàn làm phim. Bất quá lúc này hắn có một ưu thế, đó chính là kiếp trước hắn đã xem qua web drama này. Hắn biết phong cách đạo diễn muốn thể hiện, cũng biết các diễn viên khác sẽ thể hiện vai trò như thế nào, thì ít nhất hắn có một mục tiêu và hướng đi.

Trong "Đối Thủ Ngồi Cạnh" dựa trên một bộ phim hài hiện đại, nữ chính mới vào nghề và đồng nghiệp cùng thời gian ở công ty bên cạnh nhìn nhau không vừa mắt, mọi chuyện đều phải cạnh tranh, nháo đến gà bay chó sủa, trong quá trình này dần dần hiểu được nhau kỳ thật đều là những người rất ưu tú. Chi phí của toàn bộ bộ phim thấp đến mức quần áo thường ngày của nam chính và nữ chính sau khi tan sở là của các diễn viên, nhưng bộ phim này đã thành công vang dội.

Giang Khải Hiên phỏng chừng mình vọt tới trước mặt đạo diễn nói như vậy, bản thân đạo diễn cũng không tin.

Nhân vật thử vai của hắn là ông chủ của nam nữ chính... Trợ lý bên cạnh.

Nhân vật của trợ lý này ngoại trừ thỉnh thoảng đi xuống truyền lời, cùng với lúc báo cáo nói hai câu thoại ngắn gọn, phần lớn thời gian đều phụ trách đứng bên cạnh ông chủ làm bối cảnh.

Trong lòng Giang Khải Hiên đại khái đã có suy nghĩ. Đạo diễn web drama này cuối cùng trình bày một bộ phim hài phóng đại dựa trên cuộc sống thực. Mặc dù cường điệu, nhưng không thái quá.

Điều này có thể liên quan đến việc đạo diễn từng là một công nhân văn phòng và sau đó thay đổi nghề nghiệp vì ước mơ của mình. Nếu dựa trên thực tế, Giang Khải Hiên tự nhận mình có kinh nghiệm phong phú hơn nhiều so với sinh viên đại học anh tuấn.

Tin tức và kinh nghiệm trước đó là bảo vật hiếm có mà Giang Khải Hiên nắm giữ, hắn cẩn thận chải chuốt ký ức kiếp trước một lần. Những thứ nào có danh tiếng tốt và sản phẩm nào sẽ gặp trục trặc trong tương lai đều rất quan trọng đối với hắn.

Về phần Hạ Thanh, Trâu Yến Minh, Trâu Thấm Tân, tranh chấp trong Tạ thị... Những điều đó không phải là một vấn đề mà một công dân nhỏ như hắn nên lo lắng.

Một tuần sau, Giang Khải Hiên nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe một ngày trước khi đi thử vai. Cơ thể của hắn bình thường và không có bất kỳ vấn đề tim bẩm sinh. Xem ra kiếp trước hắn thật sự hành hạ thân thể của mình đến chết.

Thở phào nhẹ nhõm, Giang Khải Hiên lại thêm vào bản ghi nhớ điện thoại di động mỗi ngày tập thể dục vừa phải, còn có thời gian ngủ tương đối nghiêm ngặt. Càng đến gần buổi thử vai, ngược lại hắn càng bình tĩnh. Cho dù đời này vẫn không cách nào diễn xuất, hắn cũng không có oán hận gì, có thể sống khỏe mạnh so với cái gì cũng tốt hơn.

Với tâm lý bình tĩnh này, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đã chuẩn bị sẵn vào ngày hôm đó, cà vạt và bắt taxi đến địa điểm phỏng vấn.

Đạo diễn đã phỏng vấn một vài người vào ngày hôm nay. Hầu hết đến đều là sinh viên đại học ngây ngô, khuôn mặt rất tốt, nhưng diễn xuất ngay cả làm bối cảnh cũng có chút miễn cưỡng. Hơn nữa rõ ràng diễn trợ lý, nhưng những người đó đứng ở đó đều tản ra một cỗ tư thế "Tôi rất tinh anh rất đẹp trai", cảm giác so với ông chủ còn lợi hại hơn.

Những người sau này có kỹ năng diễn xuất tốt hơn hẳn đã vào nghề vài năm, nhưng ngoại hình của họ kém hơn một chút.

Đạo diễn cùng biên kịch thương lượng một chút, nói chọn một trong hai người đến sau còn hơn, để chuyên gia hóa trang làm cho tốt, dù sao cũng không phải vai chính, không cho người ta diễn xuất mới là quan trọng nhất.

Cho nên khi ông nhìn thấy Giang Khải Hiên đi vào, nhìn thoáng qua sơ yếu lý lịch của hắn, thấy trải nghiệm chỉ có liên quan đến người mẫu đồ họa, hơn nữa còn là sinh viên năm ba, cũng không ôm quá nhiều chờ mong. Chỉ ở trong lòng cảm thán một câu không may là từng làm người mẫu, mặc loại quần áo này đích xác có khuôn mẫu.

Bởi vì nhân vật không có nhiều lời thoại, đạo diễn liền bảo hắn diễn một đoạn trạng thái ngồi làm việc, nhìn thấy ông chủ đứng dậy báo cáo.

Thấy Giang Khải Hiên lễ phép gật đầu, đến bên cạnh ghế kéo ra ngồi xuống, đạo diễn nhìn hắn khéo léo thu dọn bàn như thể hắn đang dùng nó làm bàn làm việc của mình, liền nói với biên kịch bên cạnh: "Aizz, thật đúng là rất giống. Còn nhớ mấy sinh viên đại học trước đều nhìn giống như ghi chép trong lớp không? Chỉ biết cầm một cây bút vẽ bậy."

Biên kịch cố ý đọc lại sơ yếu lý lịch của Giang Khải Hiên một lần nữa, lặng lẽ dùng điện thoại lục soát tên trường của hắn. Xác nhận một chút không phải là mình dốt nát, là trường này thật sự rất thối rữa.

"A, Trần tổng." Giang Khải Hiên ngẩng đầu. Tất nhiên, không có diễn viên đóng cùng hắn ở hướng hắn đang nhìn, vì vậy hắn chỉ có thể giả vờ rằng có ai đó ở đó.

Trong kịch bản, ông chủ vừa đến công ty, trên tay bưng cà phê, thản nhiên hỏi hắn về tiến độ dự án mà hai ngày trước đã phân phó đã. Ý tưởng của nam và nữ chính vô cùng đặc sắc, tổ trưởng của bọn họ còn chưa quyết định nên áp dụng cái nào.

Giang Khải Hiên ở trên bàn tìm kiếm một chút, sau đó đứng lên. Những dòng được nói là trên báo cáo chuẩn bị sẵn trên bàn, chỉ cần đọc nó cho phù hợp. Giang Khải Hiên cầm báo cáo từ trong bàn vòng ra, đi tới trước mặt bàn. Trần tổng hẳn là ở bên cạnh hắn, vì thế hắn một bên báo cáo, nói hai câu ngẩng đầu nhìn phản ứng của cấp trên.

Lúc ngồi xuống còn không nổi bật, lúc đứng lên hắn mặc áo sơ mi quần tây làm nổi bật vóc người đặc biệt xuất chúng. Bất quá lúc này đạo diễn không có thời gian khen vóc người của hắn, trên mặt lộ ra thần sắc rất kinh hỉ.

Đúng như Giang Khải Hiên biết, trước kia đạo diễn từng làm nhân viên văn phòng. Ông ấy không thể không quen thuộc với bộ đồ văn phòng này, Giang Khải Hiên rõ ràng là một sinh viên, lúc này lại biểu hiện giống như hắn thật sự đã ngồi trong văn phòng vài năm!

Dừng lời thoại một chút, Giang Khải Hiên nhìn về phía cấp trên. Sau đó cất bước, vừa đi theo bước chân của cấp trên đến văn phòng, vừa tiếp tục báo cáo.

Tất nhiên, buổi thử vai kết thúc ở đây. Địa điểm không lớn, Giang Khải Hiên không thể thật sự đi tới một phòng khác.

Biên kịch nhìn kịch bản, nói chúng ta không viết Trần tổng nghe một hồi liền muốn rời đi.

"Đúng vậy, đã từng có tình huống như vậy! Dù sao kế hoạch cũng không có cụ thể tiến độ, lãnh đạo nói vài câu cũng có chút lười nghe, ta cảm thấy cũng không tệ." Đạo diễn nhịn không được cảm thán, tựa hồ là nhớ lại chuyện năm đó.

Đạo diễn lại lấy sơ yếu lý lịch của Giang Khải Hiên xem: "Thật sự là năm thứ ba? Không có kinh nghiệm diễn xuất?”

Giang Khải Hiên lúc này đã trở lại giữa phòng, trả lời: "Sắp năm cuối đại học rồi. Trước đó đích xác chưa từng diễn qua.”

Đạo diễn nói thật: "Nhìn không giống sinh viên đại học, rất trầm ổn. Này, cậu rất tài năng!”

Giang Khải Hiên vội vàng nói qua giải thưởng.

Đạo diễn lúc này trong lòng kỳ thật cũng đã định ra, chờ Giang Khải Hiên đi ra ngoài mới nói với biên kịch nhặt được bảo vật. Điều kiện ngoại hình và kỹ năng diễn xuất này, đến làm bối cảnh cho đoàn làm phim nhỏ này xem như bọn họ kiếm được.

"Điều kiện này của cậu ta, làm sao lại không có cơ hội chứ?" Biên kịch gãi gãi đầu.

Đạo diễn nói: "Trường học không thi tốt, nhà không có bối cảnh, hơn nữa vận khí không tốt! Vòng tròn này có cơ hội hay không, tất cả đều phụ thuộc vào cuộc sống. Hơn nữa... Cậu ta sẽ chỉ diễn cổ áo trắng thôi sao? Dù sao thì vở kịch của chúng ta cũng đủ rồi."

Trong lòng có người chọn, mấy người sau đó lại tiến vào thử vai cũng chỉ có thể bị lấy ra so sánh. Đạo diễn càng so sánh càng cảm thấy, tổng hợp lại, Giang Khải Hiên là người thích hợp nhất.

Hạ Thanh từ xa nhìn Giang Khải Hiên đi ra, hắn rất muốn xông tới hỏi bên trong là tình hình, đạo diễn phản ứng như thế nào, nhưng khoảng cách có chút xa, mà Giang Khải Hiên hết lần này tới lần khác ra cửa liền vội vàng rời đi theo hướng khác, giống như căn bản không nhìn thấy hắn.

"Phỏng chừng là biết không có kịch, đuổi tới trận tiếp theo."

Người đàn ông bên cạnh Hạ Thanh thấy hắn nhìn mình, tiếp tục giải thích: "Cậu trông giống như một sinh viên phải không? Thật tuyệt vời. Cậu không biết sau khi thực sự vào nghề khó khăn như nào đâu, mỗi ngày ở khắp mọi nơi thử vau, sau đó thất bại một lần lại một lần, bây giờ tôi nhớ thời gian ở trường đại học.”

Hạ Thanh vốn có chút khẩn trương, nghe hắn nói miễn cưỡng cười cười, lại dựa vào vách tường. Ánh mắt phiêu phiêu khắp nơi, trong lòng thầm nghĩ ai sẽ có được nhân vật này?

Đối với tâm tình Hạ Thanh phập phồng, Giang Khải Hiên hoàn toàn không biết. Khi hắn trở về nhà, hắn đã thực hiện lịch trình của mình như bình thường: tập thể dục, tắm, ngủ.

Đêm hôm sau, hắn nhận được một cuộc gọi từ đoàn làm phim nói với hắn rằng đã vượt qua buổi thử vai.

Trong lòng một tảng đá rơi xuống đất, Giang Khải Hiên rốt cục thở dài một hơi. Tuy rằng lời thoại không nhiều lắm, nhưng so với kiếp trước ngay cả mặt mũi cũng không nhất định nhập vai, đây đã là một bước mang tính bước ngoặt.

Hắn rất muốn chia sẻ niềm vui với ai đó, nhưng lấy điện thoại ra xem trong chốc lát, vẫn buông xuống.

Hắn và gia đình đã cắt đứt quan hệ, không có người thân, một mình đến thành phố S chỉ biết bạn học trong trường. Sống lại một đời hắn rất rõ ràng, trong danh bạ này, đại khái không có một người bạn học nào nghe nói sau khi hắn nhận được nhân vật sẽ thay hắn vui vẻ, ngược lại, đại bộ phận mọi người hẳn là sẽ cảm thấy hắn đang khoe khoang đi.

Giang Khải Hiên cười khổ, gọi điện thoại xin nghỉ phép với chỗ làm thêm. Cả kỳ nghỉ hè vốn sẽ được điền đầy công việc, giờ đã có sự sắp xếp mới.