Chương 1

"Sau hơn hai năm, Hạ Thanh cuối cùng đã xuất hiện trở lại trước công chúng. Tôi có thể hỏi bạn nghĩ gì lần trở lại này không?"

"Rất quen thuộc nhưng cũng rất mới mẻ. Lần này tôi diễn cùng một tiền bối mà tôi luôn muốn hợp tác..."

Giang Khải Hiên nghe thấy thanh âm quen thuộc, bàn tay lau bàn ngừng lại.

"Là Hạ Thanh! Đẹp trai quá!”

"Tôi đã để ý tới anh ấy!"

"Nữ diễn viên đóng cùng anh ấy là ai? Cảm giác lớn hơn anh ấy rất nhiều..."

Trong cửa hàng nhỏ có một nhóm nữ sinh trung học không mặc đồng phục học sinh, chỉ vào TV treo trên tường ríu rít thích thú. Trường học gần đó đang mở lớp học thêm vào mùa hè, giờ nghỉ trưa các cô cậu nhóc thường đến quán ăn nhỏ gần đó cọ điều hòa.

Giang Khải Hiên ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Thanh tươi cười hoàn mỹ trên màn hình, xa xôi và xa lạ như vậy.

"Buổi học thêm buổi chiều của mấy đứa sắp bắt đầu rồi phải không? Đừng đến trễ, quay lại đi.”

Ông chủ mặc áo vest vươn một tay từ quầy hàng, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn và chuyển kênh bằng một tiếng "click".

Các học sinh trung học hét lên: "Ông chủ, bác đang làm gì!" Nào có thể đối xử với khách như vậy.”

"Sắp thi rồi, đừng ngày nào cũng nhìn những ngôi sao này hay gì đó nữa. Đừng gào thét nữa, bác sẽ cho mấy đứa chút đồ uống, mang đi học ... Tiểu Giang?”

Giang Khải Hiên sửng sốt, thấy ông chủ xông lên đầu bếp, phục hồi tinh thần vội vàng đi qua giúp ông lấy ra. Lấy được đồ uống đá mà ông chủ chuẩn bị chu đáo, các học sinh trung học cũng không phàn nàn nữa, cười hì hì chạy về trường.

Bàn khách duy nhất trong cửa hàng cũng đi, Giang Khải Hiên thu dọn đồ đạc. Ông chủ nhìn thấy mắt hắn tái xanh, bộ dáng có chút tiều tụy, hảo tâm khuyên nhủ: "Không phải cậu nói tối nay có hẹn về sớm sao? Nếu không cậu về trước đi.”

"Buổi chiều..."

"Haizz, cái nắng nóng này, ngoại trừ đám nha đầu tiểu tử học thêm kia ai đến đường ăn a! Bây giờ mọi người đều gọi đồ ăn mang về. Yên tâm, không khấu trừ giờ làm việc của cậu.”

Nghe ông chủ nói như vậy, Giang Khải Hiên mới nhận được ý tốt nói cảm ơn, đi phía sau lấy túi xách của mình.

"Nếu cậu quá mệt mỏi, ngày mai không đến cũng được! Hỗ trợ cho cậu một ngày nghỉ có lương!" Ông chủ hét lớn qua rèm cửa.

"Vậy làm thế sao được?" Giang Khải Hiên lập tức kêu lên. Hắn mỉm cười, ông chủ là một người tốt. Tựa như ông ấy nói, mùa hè này căn bản không có mấy người đến cửa hàng ăn, kỳ thật một mình ông chủ có thể ứng phó. Nhưng ông ấy biết hắn sống khó khăn, cho nên vẫn để cho hắn rảnh rỗi liền đến làm việc.

Ông chủ biết Giang Khải Hiên nhìn dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế cũng khá bướng bỉnh, liền không khuyên bảo nữa, bất đắc dĩ đùa nghịch điều khiển từ xa đổi đài.

"Rạng sáng hôm qua, Tạ Di Sướиɠ và con trai Trâu Yến Minh bị cuốn vào tai nạn giao thông ở Mỹ đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Hôm nay truyền đến tin tức, Trâu Yến Minh được nỗ lực cấp cứu nhưng đã không qua khỏi, Tạ Di Sướиɠ không có gì đáng ngại. Các phóng viên địa phương đã cố gắng phỏng vấn chi tiết, nhưng Tạ Di Sướиɠ dường như bị tổn thương tinh thần và không thể giao tiếp bình thường. Trước mắt chồng của Tạ Di Sướиɠ là Trâu Chấn Vinh vô cùng bi thương, đã nhanh chóng đến bệnh viện địa phương, Tạ thị tạm thời do Trâu Thấm Tân thay xử lý..."

Ông chủ và Giang Khải Hiên cầm túi xách đều bị tin tức trên TV hấp dẫn ánh mắt. Nghe được thảm kịch này, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng ông chủ vẫn rất cảm thương: "Aizzh, đều là mạng..."

Trâu Yến Minh chết rồi...

Hôm nay lần thứ hai hắn nghe thấy một cái tên quen thuộc. Tay Giang Khải Hiên bất giác nắm chặt.

Hắn và Trâu Yến Minh chưa bao giờ nói chuyện, lại quen biết lẫn nhau —— dùng một loại hình thức rất không vui.

"Tạ gia thật sự là xui xẻo. Cậu xem, năm ngoái Tạ gia hình như sức khỏe không tốt phải nằm viện, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu không phải nhà bọn họ có một đứa cháu trai lợi hại có thể khẩn cấp thời khắc tiếp quản, gia tộc này không hề chuẩn bị không phải là xong đời sao.”

Ông chủ rõ ràng cảm thấy hứng thú với những công ty lớn này cùng với những người giàu có hơn với minh tinh, nhịn không được nói thêm vài câu với Giang Khải Hiên. Còn nói cái gì... Tạ gia thật nên tìm đạo sĩ xem, có phải mệnh phạm thái tuế hay không, hoặc là phong thủy không tốt linh tinh.

Thấy Giang Khải Hiên không hứng thú với loại đề tài này, ông chủ cũng lười một mình nói, nói mình đi phía sau hút điếu thuốc liền để Giang Khải Hiên tan ca.

Rời khỏi cửa hàng nhỏ có điều hòa không khí che chở, vừa đi ra ngoài chính là cái nóng oi bức. Lúc Giang Khải Hiên di chuyển đến trạm xe buýt chỉ cảm thấy trước mắt có chút tối sầm, hắn coi như hôm nay mặt trời quá độc, vội vàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát mới lấy lại tinh thần.

Trở lại phòng cho thuê, Giang Khải Hiên từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi tinh xảo không hợp với thân phận lúc này của hắn, lại cố gắng chống đỡ du͙© vọиɠ muốn ngủ đi tắm rửa, sau khi tắm xong quả nhiên tỉnh táo hơn nhiều.

Lúc ra cửa lần nữa, Giang Khải Hiên lần đầu tiên gọi taxi sau một thời gian dài sau khi thu dọn hành lý.

Dọc theo đường đi hắn không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ xe xuất thần. Nói thật, mãi cho đến khi hắn đến nhà hàng đã ước định với người khác, báo tên phòng riêng, sau đó ngồi xuống yên lặng chờ đợi một giờ, hắn cũng không có cảm giác thực tế mà người kia sẽ đến.

Năm giờ tối, thời gian này hơi sớm một chút đối với bữa tối, trong cửa hàng hẳn là không có ai.

Cửa phòng bị kéo ra, Giang Khải Hiên ngẩng đầu lên.

"Nghe nhân viên phục vụ nói anh đến lúc 4 giờ. Anh không gọi món gì trước à?”

Giang Khải Hiên gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, người đó chính là Hạ Thanh vừa xuất hiện trên TV.

Hạ Thanh thấy hắn không trả lời, cũng không tự tìm không thú vị. Ý bảo vệ sĩ bên cạnh một chút, mấy vệ sĩ lập tức lĩnh hội ở trong phòng kiểm tra một phen, sau đó lại sờ soạng toàn thân Giang khải Hiên, cuối cùng lấy điện thoại di động của hắn ra.

Giang Khải Hiên tự giễu cười: "Cậu nghĩ tôi sẽ học hỏi từ cậu sao?"

Đóng cửa phòng lại, Hạ Thanh đối với lời trào phúng của Giang Khải Hiên trào như chưa từng nghe thấy. Ở đối diện Giang Khải Hiên vểnh chân lên ngồi xuống, châm một điếu thuốc của phụ nữ hút. Dáng vẻ của hắn hoàn toàn khác với sự dịu dàng đơn thuần mà hắn thể hiện trên TV, cũng khác xa ấn tượng năm đó trong đầu Giang Khải Hiên.

Đã 8 năm rồi.

Cuộc gặp gỡ của họ vẫn còn trong năm thứ ba đại học.

Bởi vì một lần thử vai, Giang Khải Hiên thân là bạn học quen biết nhau. Mặc dù cả hai đều có kỹ năng diễn xuất non trẻ đều thất bại trong cuộc tuyển chọn nhưng họ cũng vì điều này mà nảy sinh tình cảm.

Khoảng nửa năm sau, hai người xác định quan hệ bắt đầu hẹn hò. Giống như tất cả các cặp vợ chồng nghệ sĩ làm việc cùng nhau, họ đi khắp nơi thử giọng và giới thiệu những lời mời phù hợp cho nhau, cuộc sống tuy vất vả nhưng nhìn chung khá ngọt ngào.

Thẳng đến một ngày, Hạ Thanh nói với hắn, mình ở trường quay được tinh thám của Hoa Hối entertainment nhìn trúng, muốn ký hợp đồng với hắn vào công ty, còn muốn đề cử hắn làm nam số 1. Đây chính là công ty tạo tinh trong giới, cây lắc tiền dưới trướng Tạ thị. Lập tức Giang Khải Hiên thật lòng vì hắn mà vui mừng, cố ý mua bánh ngọt chúc mừng.

Muốn nói trong lòng Giang Khải Hiên không có một chút bất an nào đó là giả, có quá nhiều cuộc chia ly và đoàn tụ trong giới. Hắn nghĩ, chờ Hạ Thanh thật sự nổi tiếng, chia tay với mình cũng là chuyện bình thường. Nhưng ít nhất thời gian này vẫn tốt, vì thế là đủ.

Nhưng Hạ Thanh lại đưa ra một đề nghị khiến hắn bất ngờ.

"Anh có muốn đến làm trợ lý của em không?"

Ánh mắt Hạ Thanh lúc ấy sáng lấp lánh, hắn nói rằng hai người họ ngày càng ít ở bên nhau nhất định phải rất vất vả, nếu Giang Khải Hiên lui về hậu trường, cuộc sống và công việc của hai người bọn họ có thể cân bằng.

Giang Khải Hiên bị ánh mắt chờ đợi của hắn làm cho xúc động, tiếp nhận đề nghị của hắn.

Ban đầu hắn là trợ lý riêng của Hạ Thanh. Hai người cẩn thận che giấu quan hệ, ước chừng qua nửa năm, Hạ Thanh cao hứng nói cho hắn biết, mình đề cử hắn làm người đại diện, công ty đồng ý.

Vì thế Giang Khải Hiên cũng chính thức gia nhập giải trí Hoa Hối, tuy rằng chỉ là một người đại diện nhỏ khiêm tốn, nhưng nội dung công việc của hắn lại trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Khác với trợ lý, hắn không còn phụ trách những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống của một mình Hạ Thanh. Mặc dù từ triển vọng phát triển cá nhân mà nói đáng để ăn mừng, nhưng hai người dần dần đi đến tình huống lúc trước nói về "tụ ít ly nhiều".

Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó ý thức được đó là Hạ Thanh cố ý xa lánh mình, không muốn để mình theo dõi cả ngày bên cạnh hắn, Giang Khải Hiên tuyệt đối sẽ không có lòng tự trọng cố ý dây dưa.

Nhưng Hạ Thanh không biểu hiện ra ngoài, thỉnh thoảng rảnh rỗi vẫn sẽ đến căn hộ nhỏ mà bọn họ thuê lúc trước tìm Giang Khải Hiên, duy trì mối tình dưới lòng đất lung lay sắp đổ của bọn họ.

Bước ngoặt của tất cả mọi thứ là một ngày hai năm trước đây. Vừa tỉnh lại, trên mạng đột nhiên truyền ra bức ảnh khỏa thân cùng giường hắn bị chụp lén. Gương mặt Giang Khải Hiên rõ ràng, Hạ Thanh bên cạnh cũng không lộ diện. Ngay lập tức có rất nhiều cáo buộc rằng Giang Khải Hiên cưỡng bức nghệ sĩ dưới tay phát sinh quan hệ, còn có không có chứng cớ tố cáo hắn đang bí mật dụ dỗ các nghệ sĩ của công ty.Giang Khải Hiên choáng váng, ngoại trừ Hạ Thanh, không ai có thể chụp được bức ảnh đó. Hắn vội vàng liên lạc với đối phương, nhưng số điện thoại di động lại bị Hạ Thanh kéo vào danh sách đen.

Tin tức sau đó hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi tưởng tượng và khống chế của Giang Khải Hiên.

Con trai duy nhất của Tạ thị, Trâu Yến Minh, một trong những cổ đông lớn của Hoa Hối Entertainment, không để ý hình tượng ở bên ngoài nổi giận chất vấn Hạ Thanh được hắn bao dưỡng. Mà Hạ Thanh thế nhưng ở trên đường khóc lớn phản đối, "Không phải anh cũng là ép buộc tôi sao?", việc này lại vô cùng "trùng hợp" bị chụp được, rất nhanh toàn bộ cư dân mạng đều biết.

Sau đó liên tiếp tin tức liên quan đến Tạ thị liên tiếp xuất hiện, Tạ gia lão nhân nằm viện, Trâu Yến Minh nghi ngờ bị đoạt quyền, em họ Trâu Thấm Tân tạm thời thay anh quản lý công việc của công ty. Tin tức bùng nổ như pháo hoa, khiến mọi người choáng ngợp.

Giang Khải Hiên không hiểu chuyện của những lãnh đạo, hắn chỉ biết hắn bị người hại, nhưng không biết nguyên nhân. Hắn cứ như vậy hồ đồ bị công ty sa thải, còn lấy danh nghĩa làm hư hỏng hình tượng công ty bồi thường một khoản tiền lớn, đem toàn bộ tiền tiết kiệm mấy năm tiêu tan hết.

Vì danh tiếng bị mọi người đánh bại, nghề này hắn nhất định không lăn nổi nữa. Thậm chí phàm là công ty nào xem sơ yếu lý lịch, nhìn thấy tên và kinh nghiệm làm việc của hắn, đều lập tức có thể tra được scandal của Giang Khải Hiên.

Vì vậy, hắn đã phải chuyển đến một thành phố khác để làm việc và duy trì cuộc sống của mình.

Hạ Thanh ở đầu sóng ngọn gió cũng tạm thời biến mất. Nhưng bởi vì hình tượng của hắn trong hai vụ việc này là một người bị bức bách, tạm thời ẩn lui vẫn có không ít người đồng tình với hắn.

"Anh có nghe tôi nói không?" Tôi nói, anh không có câu hỏi gì sao?”

Giọng nói của Hạ Thanh nhẹ nhàng truyền vào tai, khiến hắn phục hồi tinh thần, Giang Khải Hiên đã bị kéo trở về từ ngày đen tối kia hai năm sau đó.

"Cậu quen Trâu Yến Minh từ khi nào?"

Nghe Giang Khải Hiên là người đầu tiên hỏi, Hạ Thanh có chút kinh ngạc. Hắn mỉm cười nói: "Tôi nghĩ anh sẽ hỏi nếu bức ảnh đó là tôi đã gửi, nhưng suy nghĩ về nó, không có người thứ hai xung quanh anh, không ai khác ngoài tôi sẽ hãm hại anh."

Hạ Thanh tiếp tục nói: "Trâu Yến Minh. Có lẽ khi tôi 23 tuổi. Tôi được một người bạn trong đoàn làm phim mời đến để tổ chức tiệc chào mừng về nước cho Trâu Yến Minh. Anh còn nhớ sau đó tôi nói Hoa Hối muốn ký hợp đồng với tôi không? Có lẽ là thời điểm đó.”

Giang Khải Hiên cười nhạo nói: "Sớm hơn tôi nghĩ. Còn điều đó thì sao? Là Trâu Yến Minh chủ động muốn dụ dỗ cậu? Hay cậu tự câu dẫn?”

Hạ Thanh dừng lại một chút, ngón tay xanh tươi tao nhã bắn tàn thuốc, hàm hồ nói: "Điều đó có quan trọng không?”

Giang Khải Hiên nhìn ánh mắt hắn: "Đích xác không quan trọng. Dù sao Trâu Yến Minh đã chết. Anh ta cũng là bàn đạp cho cậu, phải không? Mà tôi ngay cả một bàn đạp cũng không phải, chẳng qua chỉ là một pháo hôi vừa vặn thích hợp được hiến tế. Người chiến thắng cuối cùng - đó là Trâu Thấm Tân, phải không? Cậu và anh ta thông đồng từ khi nào?”

Hạ Thanh nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.

"Gần đây tôi phải quay phim, tôi không thể ăn bất cứ thứ gì. Anh thực sự không gọi gì sao? Tôi sẽ trả tiền. Nghe nói anh sống rất khó khăn, bình thường hẳn là không tới được loại nhà hàng này?”

Giang Khải Hiên nổi giận cười ngược lại: "Cậu đang nhục nhã tôi à?”

"Làm sao có thể, anh đừng suy nghĩ quá nhiều. Lần này tôi vốn muốn cho anh một ít tiền coi như bồi thường, nhưng đoán chừng anh sẽ cảm thấy xấu hổ, cho nên cũng không có cố ý nhắc tới." Hạ Thanh hút xong một điếu thuốc, thấy Giang Khải Hiên ngồi đó, giống như không muốn hỏi hắn cái gì nữa, đứng dậy. Hắn nói mình rất bận rộn, ngày hôm qua cũng chỉ là đột nhiên kỳ tưởng mới muốn ôn chuyện với Giang Khải Hiên, về sau ước chừng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Đợi đến khi Hạ Thanh muốn mở cửa tay đặt lên tay nắm cửa, Giang Khải Hiên mở miệng.

"Cậu thật sự từ đáy lòng không có chút nào áy náy với tôi sao?"

Hạ Thanh cũng không quay đầu lại: "Lăn lộn trong giới này lâu như vậy, ai còn có thể áy náy chứ? Đổi lại là anh, anh sẽ liều lĩnh muốn nhiều hơn nữa.”

"Tôi sẽ không."

Tiếng Giang Khải Hiên chặt đinh chặt sắt khiến Hạ Thanh sửng sốt trong chớp mắt, nhưng hắn chỉ cười nhạo một tiếng, mở cửa đi ra ngoài. Vệ sĩ không nói một lời ném lại điện thoại của Giang Khải Hiên cho hắn, một đám người nghênh ngang rời đi.

Giang Khải Hiên ngồi một hồi, lúc vừa bị phản bội hắn từng ngày đêm suy nghĩ, muốn có được một câu nói. Hôm nay thật sự sau khi gặp Hạ Thanh, hắn phát hiện, tuy rằng còn có rất nhiều nghi hoặc chưa được cởi bỏ, nhưng hắn đã không sao cả.

Hắn chán ghét mùi thuốc lá còn sót lại trong phòng, nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại di động, hắn nên chạy đến một nơi làm việc khác trong đêm.

Hạ Thanh có một chút ngược lại nói đúng, cho dù có khó khăn hơn nữa hắn cũng sẽ không muốn Hạ Thanh đưa tiền. Nói hắn nghĩ không được cũng được, nói hắn làm người quá nực người cũng được, từ nhỏ hắn chính là một người như vậy.

Công việc của bồi bàn quán bar không kết thúc cho đến nửa đêm. Bình thường Giang Khải Hiên đều tan tầm lúc ba, bốn giờ sáng, nhưng hôm nay hắn thật sự quá mệt mỏi, thân thể không khỏe. Đồng nghiệp nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của hắn, vì vậy hắn đã rời đi sớm.

Kéo thân thể mệt mỏi về nhà, sau khi mở cửa phòng, Giang Khải Hiên loạng choạng. Hơn nửa đêm này, đã không còn mặt trời độc ác ban ngày, vì sao trước mắt vẫn là tối đen?

Đột nhiên, Giang Khải Hiên cảm thấy ngực bị người ta hung hăng nắm lấy đau đớn, cơ bắp cả người cũng không dùng được khí lực, ngay cả cơ hội lấy điện thoại di động ra cũng không có, hắn "bùm" một tiếng trực tiếp quỳ xuống đất, mất đi ý thức.