Chương 20: Nghe tiếng lòng của Thái Tử Phi, Thái Tử rất mệt tâm

[Thôi thôi, nếu ta mà ăn điểm tâm, hắn nhất định lại muốn oán trách cô mẫu tìm cho hắn một Thái Tử Phi không biết quy củ, đến lúc đó lại giận chó đánh mèo lên cô mẫu và Trì gia!]

Lê Cảnh Hành bị nàng ồn ào đến sọ não phát đau, hắn nhắm mắt lại nói: "Từ giờ đến lúc vào cung còn có một khoảng thời gian nữa, nếu nàng đói bụng thì có thể ăn một chút điểm tâm lót dạ."

Trì Dạng vội vàng cự tuyệt: "Thϊếp thân không đói bụng."

Ùng ục~

Bụng của mình tự vả mặt mình, dù sao chính nàng không xấu hổ thì người phải xấu hổ sẽ là người khác.

"Bây giờ thϊếp lại thấy có chút đói bụng rồi, đa tạ điện hạ thông cảm."

Trì Dạng cầm một miếng điểm tâm lên, lấy tay áo che mặt, vừa ăn từng ngụm nhỏ một vừa không ngừng phun tào ở trong lòng.

[Quỷ đoản mệnh có thể xuống xe đi ra ngoài cưỡi ngựa được không? Bổn cô nương ăn một chút bánh thôi cũng phải trốn trốn tránh tránh, thật sự là quá mệt mỏi!]

Lê Cảnh Hành có chút sinh khí, hắn đã cho nàng ăn rồi mà nàng còn oán này trách kia, thật sự cho rằng hắn sẽ không nổi giận sao?!!!

Trì Dạng vẫn luôn trộm quan sát vẻ mặt của nam nhân, thấy hắn đột nhiên mở hai mắt, đáy mắt có một ngọn lửa sắp phun trào, trong lòng bắt đầu chửi thầm.

[Cẩu đồ vật, là chính ngươi bảo ta ăn, bây giờ lại làm ra cái vẻ sát khí đằng đằng là có ý gì?]

Ngoài miệng lại nói: "Điện hạ có chuyện gì sao?"

Lê Cảnh Hành nhịn không được nghiến răng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứ như sắp bóp cổ người ta.

"Không có việc gì, Thái Tử Phi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, muốn ăn kiểu gì thì ăn kiểu đó, không cần bởi vì có Cô ở đây mà không được tự nhiên."

Trì Dạng cảm kích nói: “Th·iếp thân đa tạ điện hạ thông cảm.”

[Cẩu đồ vật này vừa thấy chính là nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng nói không ngại, trong lòng còn không biết có phải là đang trách móc bổn cô nương không biết quy củ không.]

[Mặc kệ, dù sao tên khốn kiếp này đã sớm có thành kiến với cô mẫu và Trì gia, không phải ta cứ giả trang thục nữ là có thể lấy lòng hắn, cho nên không cần thiết phải giả bộ làm gì cho mệt!]

Trì Dạng quyết định buông thả bản tính, không thèm lấy tay áo che miệng nữa mà cứ thế cầm từng miếng điểm tâm cho vào miệng. Sau đó nàng lại đổ một ly trà ra, một tay lấy điểm tâm một tay bưng chén trà, vừa ăn vừa uống, rất nhanh đã nhét cả một mâm trà bánh vào bụng.

Tốc độ ăn của nàng tuy nhanh nhưng động tác vẫn không mất phần tao nhã, cho nên thực ra cũng không đến mức ảnh hưởng mỹ quan.

Lê Cảnh Hành nhìn dáng vẻ bất chấp tất cả của nàng, trong mắt thật ra lại hiện lên một chút ý cười. Ánh mắt đảo qua nhìn khoé miệng Trì Dạng còn dính lại một chút mảnh vụn của điểm tâm, trong lòng hắn như có móng vuốt mèo cào qua ngứa ngáy khó chịu.

Nhịn nửa ngày hắn cũng không nhịn xuống được, ma xui quỷ khiến vươn tay phải ra.

Trì Dạng thấy hắn duỗi tay lại đây, trái tim nhỏ trong nháy mắt nhảy lên thình thịch.

[Cẩu đồ vật không phải muốn đánh ta đấy chứ? Còn không phải là ăn một đĩa điểm tâm sao? Đến mức này ư?]