Chương 2: Thái Tử Phi không giống người thường!

Lê Cảnh Hành cố gắng duy trì sự bình tĩnh và khắc chế, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp đang tỏ vẻ thẹn thùng của Trì Dạng, một đôi mắt trong suốt long lanh như hồ nước mùa thu đang liếc mắt đưa tình mà nhìn hắn, dáng vẻ muốn nói lại thôi, như thể có tình ý miên man lưu luyến bất tận.

Nếu như không phải hắn đã nghe được tiếng lòng của nàng, chỉ sợ còn cho rằng nàng đối với hắn nhất vãng tình thâm.

Nghĩ đến những lời chửi thầm trong lòng Trì Dạng phải nói là đại nghịch bất đạo, hàn ý lạnh như băng ẩn nấp trong đáy mắt sâu thẳm của hắn, trên khuôn mặt vô cảm càng tăng thêm mấy phần thô bạo.

Dưỡng mẫu đúng là tìm cho hắn một vị thê tử tốt!

Trì Dạng đang hết sức chăm chú sắm vai một vị tân nương thẹn thùng dịu dàng, căn bản không chú ý tới cảm xúc biến hóa của Lê Cảnh Hành, tiếp tục không ngừng khiêu vũ trên lưỡi dao.

[Đời này quỷ đoản mệnh hình như có chút không thích hợp? Hay là bị đầu óc bị hỏng rồi?]

[Vậy thì mình càng phải sớm hòa li mới được!]

Lê Cảnh Hành đã nhẫn nhịn đến cực hạn, ngay khoảnh khắc hắn sắp bùng nổ, bên ngoài cửa phòng truyền tới thanh âm của thái giám thân cận Tiểu Phúc Tử, "Điện hạ, nên đến tiền viện kính rượu!"

Lê Cảnh Hành đặt ngọc như ý xuống bàn một cái thật mạnh, khiến Trì Dạng giật nảy mình.

"Nàng nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa Cô sẽ trở về." (Cô: tự xưng của Thái Tử)

Trở về lại tính sổ với ngươi!

Trì Dạng không nghe ra thái độ nghiến răng nghiến lợi trong lời nói của Lê Cảnh Hành, nàng cúi đầu mỉm cười, thẹn thùng nói: "Vâng, thϊếp sẽ chờ điện hạ trở về."

[Đi mau đi mau, ta biết ngươi chính là bánh bao thịt ném cho chó ăn, vừa đi sẽ không trở lại, vừa vặn bổn cô nương vừa mệt vừa đói, đợi ta ăn uống no đủ thì phải đi ngủ đây, chúc ngươi và người trong lòng có một đêm vui vẻ!]

[ Chỉ hận ta không có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, không thể xem trực tiếp tại hiện trường]

Lê Cảnh Hành vừa mới bước chân qua ngạch cửa đã bị vấp một cái, liều mạng nhịn xuống mới không quay đầu lại nhìn.

Cả quá trình kính rượu hắn vẫn luôn thất thần, qua loa ứng phó xong các loại khách quý, Lê Cảnh Hành gấp không chờ nổi đi về phía hậu viện.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, hắn vốn là không tính toán trải qua đêm động phòng hoa chúc với Trì Dạng. Chính là nghĩ tới Trì Dạng cư nhiên là sống lại một đời, còn nhắc tới rất nhiều tin tức trong tương lai, ví như chuyện hắn tranh ngôi báu thất bại, khiến cho trong lòng hắn như có mèo cào, vô cùng muốn biêt càng nhiều chi tiết.

Tiểu Phúc Tử thấy hắn đi thẳng đến hậu viện, không nhịn được nhắc nhở nói, "Điện hạ, không phải ngài nói là đợi kính rượu xong sẽ đi gặp Cố tiểu thư sao?"

Nghĩ đến người trong lòng, Lê Cảnh Hành lâm vào do dự, thiên nhân giao chiến một phen xong thì nói, "Không cần phải nóng vội nhất thời, ngày maui lại đi cũng không muộn!"

Nhi nữ tình trường nào có quan trọng bằng mưu đồ bá nghiệp!

Lê Cảnh Hành tâm bình khí hoà mà đẩy cửa phòng ra, vốn tưởng rằng ít nhất có thể nhìn thấy hình ảnh tân nương tử e thẹn ngượng ngùng. Ai biết kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán.

Chỉ thấy thiếu nữ mặc một bộ áo ngủ đơn bạc, tay trái cầm đùi gà, tay phải nâng chén rượu, không hề hình tượng mà ăn uống thả cửa!

Cử chỉ còn thô lỗ hơn cả một đại nam nhân!