Chương 19: Có phải hắn bị mỹ mạo của ta làm cho chói mù mắt chó rồi không?

Trì Dạng hồn nhiên không phát hiện ra lửa giận của hắn. Nàng hết sức chuyên chú mà chiến dấu với đống y phục phức tạp. Sau một lúc lâu, nàng nhìn quần áo nhăn nhúm không ra hồn, thật sự không nỡ nhìn thẳng, cuối cùng chột dạ nói: "Điện hạ, hay là kêu nha hoàn vào hầu hạ đi."

Lê Cảnh Hành nhếch nhếch môi, nhấc chân đi ra khỏi tẩm điện, cao giọng gọi: "Tiểu Phúc Tử!"

"Có nô tài!"

Trì Dạng thấy Lê Cảnh Hành đã gọi người giúp đỡ, nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó vội vàng kêu tỳ nữ Vãn Hồng, là cung nữ đi theo hồi môn của nàng đến, hầu hạ Trì Dạng rửa mặt chải đầu.

Hôm nay nàng xuyên một thân cung trang màu xanh biếc, trên đầu sơ thành búi tóc chữ thập, giữa làn tóc đen điểm xuyết một chút châu thoa, bộ diêu. Dáng vẻ nhìn qua vừa long trọng lại không mất vẻ lịch sự tao nhã, làm nổi bật dung mạo của nàng càng thêm khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc vô song.

Bởi vì thời gian tiến cung đã sắp tới, bọn họ cũng không ở lại phủ dùng bữa sáng nữa.

Lê Cảnh Hành ăn mặc gọn gàng xong, thì ngồi ở ngoài điện nhàm chán chờ nàng.

Lúc nghe được tiếng vén mành, hắn theo bản năng quay đầu nhìn sang.

Khác hẳn với dáng vẻ yêu kiều diễm lệ đêm qua, hôm nay Trì Dạng thanh nhã thoát tục như tiên nữ giáng trần. Vừa mới nhìn qua chợt thấy đoan trang kính cẩn, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy được mặt mày linh động giảo hoạt, vẫn như cũ là tuyệt sắc nhân gian.

Bị tiếng lòng của nàng làm cho bực bội sáng giờ, cuối cùng tâm tình của Lê Cảnh Hnahf cũng tốt hơn một chút.

Tuy rằng trong ngoài không đồng nhất, nhưng mà ít nhất là dáng vẻ bên ngoài thực sự không chê vào đâu được.

Nhưng mà ngay sau đó...

[Quỷ đoản mệnh sao lại đột nhiên nhìn ta chằm chằm không chớp mắt vậy? Có phải là bị mỹ mạo của bổn cô nương làm cho chói mù mắt chó rồi không?]

Lê Cảnh Hành bất lực đỡ trán, tốt nhất là hắn không nên khen ngợi gì hết.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, tại sao một người có thể biểu hiện ra ngoài một dáng vẻ, trong khi trong lòng lại khác nhau một trời một vực như vậy? Quả thực giống như là... có bệnh!

Hai người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, Lê Cảnh Hành toàn bộ hành trình đều nhắm mắt dưỡng thần. Dung mạo của hắn thanh lãnh tự phụ, giơ tay nhấc chân đều mang theo hơi thở xa cách cao không với tới, khiến cho người ta e ngại không dám thân cận.

Trì Dạng có chút đói, nhìn trà bánh trên bàn mà thèm không chịu được, nhưng lại sợ Lê Cảnh Hành cảm thấy mình không có quy củ, cho nên nhẫn nhịn không vươn tay ra, nhưng trong lòng lại kêu rên không thôi.

[Quỷ đoản mệnh sao không cưỡi ngựa đi, ngồi xe làm cái gì? Hại ta ăn cũng không dám ăn, sắp đói chết tới nơi rồi!]

[Hay là ta cứ ăn đi, hắn cũng không đến mức vì một chuyện nhỏ như vậy mà ngứa mắt ta chứ? Dù sao sớm muộn gì cũng hoà li, không cần thiết phải làm bộ làm tịch!]