Chương 13: Thái Tử công chính nghiêm minh

Lê Cảnh Hành vẻ mặt áy náy nói: "Ba vị xin đứng lên, lại nói tiếp là do Cô không biết quản giáo thuộc hạ, mới làm cho đối phương lấy danh nghĩa của Cô đi khinh nhục bá tánh. Là ta phải xin lỗi các ngươi mới đúng, càng xin lỗi nhưng nữ tử nhà lành đã bị hắn ta làm bẩn."

Thư sinh thấy Thái Tử không chỉ có công chính nghiêm minh, còn có thể tự phê bình bản thân, có một trữ quân như vậy là phúc của Đại Tấn, phúc của lê dân bá tánh. Y ngay lập tức quyết tâm phải dùng hết sức lực phò tá minh chủ.

Đối phương khom người hành lễ với hắn: "Thảo dân nguyện nhất sinh nhất thế đi theo điện hạ, cho dù máu chảy đầu rơi cũng không tiếc!"

Lê Cảnh Hành thấy lời nói của y tràn ngập chân thành, biết đối phương thực sự vui lòng phục tùng, trong lòng không khỏi vui vẻ.

"Không cần phải vội. Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là người đọc sách, liệu có hứng thú tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm không?"

Thư sinh vội gật đầu đáp: "Thảo dân xác thật có tính toán này."

Kế hoạch của y chính là thông qua khoa cử để vào triều làm quan, nếu Thái Tử có thể cho phép y tham gia khoa khảo, vậy thì thật tốt quá.

Mặc dù quyết định làm mưu sĩ cho hắn, nhưng không ai là muốn từ bỏ con đường học hành làm mệnh quan triều đình.

"Vậy ngươi cứ an tâm ở nhà ôn tập đi, đợi đến khi ngươi trở thành rường cột nước nhà, đó mới là báo đáp lớn nhất dành cho Cô."

Lê Cảnh Hành thấm thía khuyên nhủ.

Hắn không lo lắng đối phương sẽ thất tín bội nghĩa. Người đọc sách chú trọng nhất là danh dự chữ tín, có ân tất báo, chờ tương lai đối phương ngồi vào vị trí quan trọng, đến lúc đó có thể trợ giúp cho hắn tốt hơn nhiều.

Thư sinh ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lê Cảnh Hành, trong lòng cảm động tột đỉnh.

Thái Tử có phẩm hạnh cao khiết như vậy, tương lai nếu mà không thể kế thừa đại thống, thì quả thực là thiên lý nan dung!

Trì Dạng ăn một quả dưa to bự, lớn đến ra ngoài dự kiến của nàng. Nếu không phải ký ức về cái chết đau đớn vạn tiễn xuyên tâm kiếp trước vẫn còn y nguyên, nàng suýt nữa đã cho rằng đó chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Lê Cảnh Hành lại nói chuyện với Thư sinh một lúc, sau đó mới sai người đưa một nhà ba người đối phương trở về. Làm xong mọi chuyện, hắn quay đầu nhìn về phía Trì Dạng vẫn đang ngây người, khoé môi cười như không cười nói: "Thái Tử Phi, chúng ta nên về phòng thôi, thời gian cũng không còn sóm nữa."

Ngụ ý, nên đi động phòng.

Trì Dạng mờ mịt hoàn hồn, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, có lòng tốt mà nhắc nhở hắn: "Điện hạ không có chuyện khác cần xử lý sao? Hay là gặp ai quan trọng?"