Chương 12: Trừng trị ác nô

Lê Cảnh Hành lạnh lùng liếc nhìn Chu Văn đang quỳ giữa đại sảnh: "Cô nể tình mẹ đẻ, cho ngươi một cơ hội để nhận sai, nhưng nếu ngươi vẫn gàn bướng hồ đồ, Cô có rất nhiều biện pháp làm ngươi nói thật."

Chu Văn thấy tình thế không đúng, trong lòng thấp thỏm, nhưng mà vẫn tiếp tục giảo biện nói: "Điện... điện hạ... nô tài không nói láo, chính là tiểu nương tử kia chủ động câu dẫn nô tài."

Lê Cảnh Hành không có kiên nhẫn mà dong dài với hắn ta, trực tiếp phất tay với Đỗ Thanh, "Dẫn đi phạt trượng, khi nào chịu nói thật thì thôi."

Thư sinh thấy Lê Cảnh Hành làm thật chứ không chỉ hứa hẹn suông, cuối cùng cũng an tâm hơn chút.

Kỳ thật đến phủ Thái Tử cáo trạng, trong lòng y cũng không nắm chắc. Bởi vì y biết Chu Văn là con trai độc nhất của huynh trưởng của mẹ đẻ Thái Tử. Cho dù thế nào cũng là anh em bà con, nhưng bây giờ xem ra là y có mắt không tròng.

Trì Dạng tâm tình phức tạp.

[Tên quỷ đoản mệnh này đời này còn coi như sống ra dạng người. Nếu mà hắn vẫn giống như kiếp trước trắng đen không phân biệt, không thèm để ý đúng sai, bao che kẻ xấu hại lầm người tốt, phỏng chừng kết cục cũng sẽ y như vậy. Hiện tại xem ra hắn vẫn còn đường cứu chữa, bổn cô nương có phải là nên nhắc nhở hắn một chút, để hắn đi lên đường đúng không?]

Lê Cảnh Hành nghe vậy, khoé miệng nhếch lên thành một vòng cung nho nhỏ, biểu tình có chút kiêu căng.

Hắn lại không phải ngu xuẩn, làm sao có thể giẫm lên vết xe đổ.

Đỗ Thanh không dẫn người đi ra mà ở ngay sân lớn tiền viện, sai người trượng hình. Tiếng kêu thảm thiết của Chu Văn truyền đi khắp nơi, mới có vài gậy đánh xuống mà hắn ta đã chịu không nổi rồi.

"Ta khai! Cái gì ta cũng khai hết!"

Lúc này Đỗ Thanh mới kéo hắn trở lại đại sảnh, ném thẳng xuống đất. Chu Văn cuối cùng cũng thành thật, một năm một mười nói rõ đầu đuôi sự việc.

"Điện hạ, nô tài biết sai rồi, cầu điện hạ cho nô tài một cơ hội hối cải để sửa làn người tốt!"

Lê Cảnh Hành cười lạnh một tiếng: “Cơ hội ngươi đã lãng phí. Đỗ Thanh, đưa người đến Kinh Triệu Phủ, nhân tiện tra xem còn có oan khuất nào do hắn ta gây ra hay không, sau đó cùng nhau xử lý một thể!"

Đỗ Thanh hưng phấn nói: “Thần tuân mệnh!"

Lúc này, Chu Hạo vội vàng từ đâu chạy đến, vừa vào nhà đã quỳ xuống trên mặt đất, lão lệ tung hoành lấy tình cảm ra cầu xin.

"Điện hạ, xin người hãy nể tình nương nương mà tha cho nó một lần này đi!"

Lê Cảnh Hành không muốn lãng phí thời gian trên người đôi phụ tử lấy oán trả ơn này, hắn trực tiếp nói với quản gia đang đứng bên cạnh, "Tra một chút xem những sổ sách dưới tay Chu Hạo có vấn đề gì không, nếu có thì cùng nhau đưa đến Kinh Triệu Phủ xử lý."

Tiếng khóc của Chu Hạo đột nhiên im bặt, không hiểu tại sao lửa lại lan tới trên người mình thế này!

"Điện hạ! Điện hạ! Lão nô là huynh trưởng của mẹ đẻ của ngài a! Điện hạ không thể đối xử với ta như vậy!"

Hai cha con Chu Văn bị thị vệ cùng lúc kéo đi, một nhà Thư sinh vui mừng quá độ, vừa bật khóc vừa liên tục dập đầu với Lê Cảnh Hành.